Chương 207: Nghi ngờ


Nghe nói Hiến Quận vương thường xuyên ở Đông viên viết sách, có khi nửa tháng cũng không thấy mặt.

Hiển Quận vương 8phi dẫn Lâm Di đi dạo một vòng, phủ Hiển Quận vương do Thành Tổ Hoàng để bạn thưởng, vốn cực kỳ rộng, bây giờ Hiền Quận vư3ơng tách toàn bộ Đông viên thành một khu vực riêng, diện tích hậu viện thành ra lại không khác mấy so với phủ Khang Quận v9ương.

Hiển Quấn vương phi cười kể về Hiến Quận vương:
Ta có nói đệ muội cũng không tin đầu, Quận Vương gia nhà ta6 bốn năm ngày không ra khỏi cửa là chuyện thường, thậm chí ở lì trong phòng một hơi nửa tháng cũng có, bằng không mọi ngườ5i đã chẳng đặt cho ngài ấy biệt danh
mọt sách
.
Mặc dù trước đó Chu Thập Cửu đã dự đoán được tình thế trong cũng sẽ trở nên căng thẳng, nhưng liên quan đến chuyện lập trữ, chẳng ai có thể ôm suy nghĩ binh đến tướng chặn hay nước lên đất ngăn cả.
Bằng không Chu Thập Cửu đã chẳng để nàng đi hỏi thăm tin tức.

Hiến Quận vương nói, phụ tá mới vào phủ của ngài ấy muốn tìm Quận Vương gia đàm luận phép tính.
Lâm Di thoáng dừng lại,
Đúng lúc Hoàng thượng cũng muốn triệu kiển Hiến Quận vương.
Sáng sớm Chu Thập Cửu có nhắc đến Hiển Quận vương phi, vì vậy nàng mới đồng ý đến phủ Hiển Quận vương chơi sau khi ra khỏi cung.
Hiến Quận vương phi vừa dứt lời, người gác cổng liền đến bẩm báo:
Trong cung cho người đến đưa thẻ bài, Hoàng thượng triệu Quận Vương gia ngày mai vào cung ạ.
Lâm Di và Hiển Quận vương phi quay sang nhìn nhau, thật sự là nói cái gì thiêng cái đó.
Hiển Quận vương phi sai người đến Đông viên thông báo cho Hiển Quận vương biết.
Trước khi lên xe ngựa ra về, rốt cuộc Lâm Di cũng gặp được Hiển Quận vương.
Đêm xuống, Lâm Di chờ Chu Thập Cửu quay lại, vừa giúp Chu Thập Cửu thay y phục vừa kể lại chuyện trong cung và chuyện ở phủ Hiến Quận vương.
Chu Thập Cửu chỉ lẳng lặng lắng nghe, không nói một lời.
Lâm Di ngừng tay, lúc nhìn thấy Châu Đại thái thái Phạm thị nhà quốc cữu gia ra khỏi Từ Ninh cung, tâm trạng nàng lập tức chùng xuống.
Lần trước nghe nói triều đình phải thuyền buôn ra biển, sắp tới còn định bỏ lệnh cấm biển, ngài ấy mừng đến nhảy cẫng, bảo sau này không phải lo thiếu sách dị tộc để xem nữa.

Mỗi lần nhắc tới mấy quan viên ủng hộ bỏ chính sách cấm biển, Quận Vương gia nhà ta hâm mộ lắm luôn.
Ngài ấy cứ nói tiếc là bản thân không có chức vụ, bằng không cũng sẽ dâng một tấu chương góp lời.

Hiển Quân vương một lòng theo đuổi học vấn, hoàn toàn không hỏi tới chính sự nên mới vậy, làm gì có chuyện không có cơ hội dâng tấu chương chứ.
Ngay cả chính sự nàng cũng có thể nhìn thấu, vậy càng không cần nhắc đến chuyện trong nhà.
Lâm Di ngẩng đầu nhìn Chu Thập Cửu, nụ cười trên mặt Chu Thập Cửu đã không còn là nụ cười xã giao bất biến kia nữa.
Dẫu vẫn chưa thấy đa dạng thần sắc như do dự hay căng thẳng...
Hiện Quận vương phi thật sự không hề giống với mường tượng của nàng, cao to hơn cả Chu Thập Cửu, trán rộng mày rậm, trông văn nhã nhưng không hề yếu ớt, nhìn thấy Lâm Di liền hỏi:
Tiểu Thập Cửu thế nào? Lâu lắm không gặp cậu ấy, phụ tá mới của ta muốn tìm cậu ấy đàm luận phép tính đấy.
Hiến Quận vương phi bèn cười giữ Lâm Di lại,
Thôi đệ muội đừng về nữa, mời Khang Quận vương đến đây luôn, chúng ta làm một bàn tiệc nhỏ trong phủ cùng ăn, huynh đệ bọn họ đã lâu không gặp nhau rồi.
Lâm Di cười nói:
Mấy ngày nay Quận Vương gia đều trực, chỉ sợ không có thời gian rảnh.

Hiến Quận vương phi thở dài, đành tiễn Lâm Di lên xe ngựa.
Xe ngựa chuẩn bị lăn bánh, Lâm Di bỗng nhớ tới một chuyện, bèn vén rèm lên hỏi Hiến Quận vương phi:
Hiển Quận Vương gia có hứng thú với sách y không ạ?
Nàng hơi đỏ mặt,
Bình thường ta thích xem sách cổ, nếu Hiến Quận Vương gia có loại sách này, chẳng biết ta có thể mặt dày mượn đọc hay không?
Hiển Quận vương phi nghe vậy thì cười nói:
Sao ta lại quên đệ muội cũng là cá mè một lứa với Quận Vương gia nhà ta nhỉ, thứ khác không có chứ sách các loại đều có tất, muội thích thì để ta đi hỏi, ngày mai sẽ đưa sang chỗ muội.
Hiển Quận vương phi luôn dễ nói chuyện như vậy.
Lâm Di chớp mắt,
Lúc còn ở Phúc Ninh ta có xem qua một vài quyển thuốc không lưu truyền rộng rãi, có chép lại cho mình một bản.
Nếu Hiển Quận Vương gia khống chế, ta sẽ cho người sao y một tập đưa sang.

Hiến Quận vương phi nở nụ cười,
Được thế dĩ nhiên là quá tốt.
Lâm Di lại tạm biệt Hiển Quận vương phi, buông rèm xuống, xe ngựa chậm rãi chạy ra khỏi hẻm.
Người Chu Thập Cửu muốn nhờ cậy chính là vị Hiền Quận vương xưa nay không hỏi tới chính sự kia.
Từ sự kiện bình loạn đến vụ bỏ lệnh cấm biển, Chu Thập Cửu thật sự quá nổi bật, nên bây giờ có bất kỳ gió thổi cỏ lay nào đều có khả năng bị liên lụy.
Hoàng thượng triệu Hiến Quận vương tiện cung, cho dù không đề cập chính sự thì cũng có khả năng hỏi ý kiến Hiển Quận vương một chút.
Lâm Di nói:
Mỗi lần Hoàng thượng triệu kiến con cháu tôn thất, có năm nào thiếu Hiến Quận vương đầu.
Hoàng thượng còn thường ở Dưỡng Tâm điện cùng Hiến Quận vương đàm luận luật lữ, lịch pháp, cả triều Đại Chu cũng không tìm được người thứ hai có kiến thức uyên bác như Hiến Quận vương.


Cũng chưa hẳn là chuyện tốt.
Hiến Quận vương phi nhỏ giọng nói:
Ngoại trừ mấy ngày lễ Tết, không thì mỗi lần Hoàng thượng triệu kiến Quận Vương gia nhà ta, phần lớn đều là vì quốc sự có vấn đề khó.
Quận Vương gia từng nói, Hoàng thượng thích vừa đàm luận học vấn vừa suy nghĩ hướng giải quyết.
Lâm Di xếp gọn quan phục của Chu Thập Cửu xong rồi giao cho Hồ Đào,
Ta cảm thấy, Hiến Quận Vương gia thích viết sách như vậy, trong phủ nhất định có rất nhiều sách, vì vậy đã ngỏ ý mượn Hiến Quận Vương gia một ít sách thuốc về đọc.
Đổi lại, chúng ta có thể sao y số sách thuốc tạ chép tay trước đây lại một bản đưa sang chỗ Hiến Quận Vương gia, nói không chừng lại hữu dụng với ngài ấy.
Cứ như vậy phủ Khang Quận vương và phủ Hiến Quận vương cũng có tiền đề để qua lại.
Chu Thập Cửu nghe đến đó, nụ cười trên mặt thêm rõ ràng, việc Lâm Di có thể hiểu ý chàng không còn khiến chàng kinh ngạc nữa.
Song ít nhiều gì bây giờ Lâm Di cũng đã hiểu, bất kể là ai ở vị trí của Chu Thập Cửu, đều phải học được cách che giấu tâm trạng của mình.


Thần tử mới không giống như thần tử cũ.
Chu Thập Cửu ngồi xuống trên giường, cười nhìn Lâm Di,
Hoàng thượng phá lệ đề bạt ta, nhưng sẽ không tùy tiện giao phó trách nhiệm.


Khi vẫn chưa hiểu rõ một ai đó, người ta có khuynh hướng đề phòng và nghi kỵ nhiều hơn là tín nhiệm.

Đều bởi vì Chu Thập Cửu không có trưởng bởi chính thức đứng ra nói giúp trước mặt Hoàng thượng, cũng không có sự che chở của gia tộc, Hoàng thượng thật sự biết rất ít về chàng.

Nói cách khác, bất luận là tôn thất hay là huân quý, cái họ dựa vào chính là tình cảm của quân vương dành cho lòng trung thành tuyệt đối của tổ tông mình.

Nếu không vì tôn thất rất trọng hai chữ
thể diện
, tình cảnh của Chu Thập Cửu sẽ chính là bơi vợ không nơi nương tựa.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Doanh Môn Phục Quý.