Chương 210: Phản chiến
-
Doanh Môn Phục Quý
- Vân Nghê
- 936 chữ
- 2022-02-06 07:20:54
Nhân dịp thịt còn tươi, Lâm Di quyết định tự tay đút canh thịt cho Chu lão thái gia uống.
Chu lão thái gia hiếm khi 8uống được gần nửa chén canh như hôm nay.
Lâm Di đưa chén cho Bạch Thược, sau đó ra ngoài nói chuyện với Chu lão phu3 nhân,
Trong chén của thẩm nương có cho thêm táo với hoàng kì, có tác dụng bổ máu ẩm người.
Nàng cười nói:
Không biết th9ấm nương uống có quen không.
Chu lão phu nhân cười hiền,
Lúc trước trong nhà cũng nấu kiểu này, nhưng mùi vị không ngon n6hư cháu làm.
Bộ phận nào của con hươu cũng bổ dưỡng, nên thời gian này huân quý trong Kinh đều sẽ nấu thịt hươu dùng.
5
Cháu bận rộn nấu nướng cả buổi rồi.
Chu lão phu nhân cười bảo:
Nhanh đi nghỉ ngơi đi, đừng để bị mệt quá.
Hai người đang nói chuyện thì Chu Đại thái thái Chân thị và Chu Nhị thái thái Quách thị bước vào, Chu lão phu nhân trách cứ liếc nhìn Chân thị,
Cũng không biết sớm đi tới giúp đỡ một tay.
Chân thị xụ mặt lúng túng,
Con cứ tưởng đến giờ này là sớm, nhưng vừa bước vào liền nghe thấy mùi thơm, cho nên mới biết đầu bếp đã nấu xong rồi.
Chứ ai giống cô.
Chu lão phu nhân dở khóc dở cười,
Luôn chờ tới chiều mới chịu động tay.
Chân thị vội nói:
Đều là lỗi của con, tối nay món thịt hầm nồi đá để con làm cho, khai tiệc con cũng sẽ tự phạt uống hai chén.
Chu lão phu nhân cười nhìn Lâm Di,
Đúng là chỗ tốt đều bị nó chiếm hết, tới muộn còn mơ tưởng tới rượu hoa quế của cháu kìa.
Quách thị che miệng cười.
Chu Nhị lão gia là say thật rồi, bằng không sẽ chẳng thất lễ như vậy ở trước mặt mọi người.
Chu Nguyễn Quý vừa khóc vừa nói:
Con sắp làm cha rồi...
nếu vẫn không hiểu chuyện...
Quách thị giật nảy mình, lập tức định chạy lại đỡ Chu Nguyễn Quý dậy, Chu Nguyễn Cảnh cũng kéo đứa đệ đệ ù lì của mình.
Ai ngờ Chu Nguyễn Quý lại nổi cơn cứng đầu, muốn nói chuyện nên ôm chân Chu lão phu nhân thật chặt, nhất quyết không chịu buông ra.
Chu lão phu nhân nhìn cảnh hai đứa con trai giằng co, cuối cùng thở dài nhìn Chu Nguyên Cảnh,
Thôi cứ nghe xem đệ đệ cậu muốn nói gì.
Không biết từ lúc nào mà mặt Chu Nguyễn Quý đã tèm lem nước mắt nước mũi, Quách thị thấy vậy bèn vội vàng đưa khăn tay sang.
Lâm Di cũng cười nói:
Rượu hoa quế đã được chuẩn bị sẵn rồi, cháu đang lo không ai nếm thử giúp đẩy.
Chân thị cũng không nhịn được mà bật cười,
Rõ ràng mẫu thân đang lôi ta ra làm trò chọc mọi người, vậy mà hai đệ muội cũng không biết nói giúp ta.
Quách thị ngừng cười, tỏ ra nghiêm túc,
Ta chỉ muốn mẫu thân vui vẻ...
nên xin phép quên Đại tẩu đi nhé.
Mọi người lại cười to một trận, không khí trong phòng rất vui vẻ hòa thuận.
Ban đêm dùng bữa, Chu Nguyễn Cảnh và Chu Nguyễn Quý bàn tính muốn chuốc say Chu Thập Cửu, cuối cùng Chu Nguyễn Quý lại say lúy túy trước, loạng choạng quỳ sụp xuống ôm chân Chu lão phu nhân, nghẹn ngào nhận lỗi liên hồi.
Chu Nguyễn Quý cầm khăn lau loạn xạ một lượt rồi mở miệng nói:
Mẫu thân, mấy năm qua con không hiểu chuyện, cứ khiển mẫu thân phải bận tâm mãi.
Về sau con sẽ không chơi dế nữa, cho dù không thể đọc sách thi đậu lấy công danh, con cũng sẽ tìm một công việc tử tế, kiếm bạc phụng dưỡng phụ mẫu.
Chu Nguyễn Quý nói xong, Chu Nguyễn Cảnh vẫn còn trong mơ hồ, Chân thị hơi cong khóe miệng, Quách thị tỏ ra xấu hổ, còn Chu Thập Cửu thì vẫn điềm nhiên như không.
Lâm Di nhỏ giọng sai nha hoàn lấy trà giải rượu tới.
về sau sẽ bị con cái cười.
Vành mắt Quách thị bắt đầu hơi đỏ.
Chu lão phu nhân kéo Chu Nguyễn Quý dậy,
Được rồi, ta biết rồi, về sau hãy chăm chỉ làm việc, chớ để người khác bận tâm vì mình nữa, vợ cậu sống cũng chẳng dễ dàng gì.
Ai ngờ màn nhận lỗi này vẫn chưa kết thúc, Chu Nguyễn Quý đứng dậy, đi đến cạnh Chu Nguyên Cảnh,
Đại ca, đệ có lỗi, lôi kéo Đại ca đi cược đá dế để kiếm hoa hồng là đệ sai rồi, về sau để không đi nữa, Đại ca cũng đừng đi!
Chu Nguyễn Cảnh lập tức tỉnh rượu, mắt Chân thị sa sầm, Quách thị thì kinh hoảng.
Bạc Chu Nguyễn Cảnh cầm đi cược đá dế là từ đâu ra? Chỉ e là từ trộm bạc riêng của Chân thị.
Chu Nguyễn Quý có lòng nhận lỗi với Chu Nguyên Cảnh, ai ngờ lại là vạch trần trò mèo của gã.
Sắc mặt Chu Nguyễn Cảnh dần chuyển sang đỏ bầm, gã nhíu mày quát Chu Nguyễn Quý,
Lão Nhị, đệ say rượu nói nhảm cái gì đó, ta đi cược đá dế hồi nào hả...
Mọi người vẫn chưa lấy lại tinh thần, Chu Nguyễn Quý lại chậm rãi chuyển hướng đi về phía Chu Thập Cửu.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.