Chương 209: Phản chiến


Các nữ quan kính cẩn đứng ở một bên, đỉnh lư hương lượn lờ khói xanh, Thái hậu mặc y phục gấm màu xanh ngọc thêu hoa văn chim8 phượng vờn mẫu đơn, tóc mai điểm bạc, biểu cảm thoải mái, hoàn toàn là dáng vẻ của trưởng bối gặp gỡ vãn bối.

Thái 3hậu mỉm cười,
Chưa thành thân còn đỡ, có thể theo mẫu thân người tiến cung, lấy chồng xong lại chẳng thấy mặt đâu nữa.
Bà 9nói bằng chất giọng ôn hòa có thể trấn an người nghe.

Châu Lang Huyên kính cẩn đáp:
Mặc dù thiếp thân không thể thư6ờng xuyên tiến cung, nhưng ngày ngày đều cầu phúc cho Thái hậu nương nương, mong Thái hậu nương nương được khỏe mạnh an khan5g.
Thái hậu gật đầu hài lòng, tựa lưng vào gối dựa, ngắm nhìn khuôn mặt của Châu Lang Huyên, dường như có thể từ đó thấy được bóng dáng lúc trẻ của mình,
Đứa trẻ ngoan, đúng là vừa thông minh như phụ thân ngươi, vừa hiền lành như mẫu thân người.
Châu Lang Huyện ngượng ngùng cúi đầu cười.
Đứng ở vị trí ngoại thích quyền cao chức trọng thì một bước cũng không thể đi sai, bằng không ngay từ nhỏ nàng đã chẳng phải học nhiều phép tắc như vậy, tất cả đều vì không muốn làm người nhà bị mất mặt.
Trước khi nàng gả vào Tề gia, mẫu thân còn than phiền với nàng rằng tổ phụ cẩn thận quá mức cần thiết.
Hôn nhân của toàn bộ vãn bối trong nhà, không thể cưới cao, cũng không được gả cao.
Là ai mà có thể ở trong phòng sưởi của Thái hậu? Châu Lang Huyên ngẫm nghĩ, ngay sau đó tim liền đập như trống chầu.
Là Hoàng thượng.
Những lời nàng vừa nói đã bị Hoàng thượng nghe thấy.
Tào ma ma bước lên dìu Thái hậu đi vào phòng sưởi.
Châu Lang Huyên hành lễ đưa tiễn, cúi thấp đầu, cẩn thận dỏng tai lắng nghe, thật lâu sau trong phòng sưởi mới vọng ra tiếng bước chân, đều nhịp và vững chãi, không giống như của nữ giới.
Nàng không dám ngẩng đầu lên, chỉ nghe tiếng bước chân lướt ngang qua mình, đi theo cùng còn có vài nội thị và cung nhân.
Bây giờ Thái hậu đã chuyển đến Từ Ninh cung an dưỡng, các hoàng tử đều đã trưởng thành, cho dù có ngự sử dâng sớ tổ ngoại thích lộng quyền thì cũng chẳng dính dáng gì đến nhà ngoại của Thái hậu.
() Ngoại thích có thể là phía mẹ hay cũng có thể là phía vợ vua, cho nên trong trường hợp này, nếu ngự sử tố cáo ngoại thích lộng quyền, là tố nhà mẹ của Hoàng hậu, chứ không phải phía nhà mẹ Thái hậu.
Vạn sự đều phải lấy lợi ích của Thái hậu nương nương làm đầu.
Châu Lang Huyên còn đang hoảng hốt thì Tào ma ma ra đã khỏi phòng sửa, bước tới nói:
Thái hậu nương nương nghỉ ngơi rồi, Nhị tiểu thư trở về đi!
Ra khỏi Từ Ninh cung, Châu Lạng Huyền nhìn thấy Thục phi đang trên đường đến thỉnh an Thái hậu, bèn vội vàng hành lễ.
Thục phi cười nhẹ:
Tiểu thư nhà quốc cữu đây mà đúng không?
Lúc Châu Lang Huyên xuất giá, Thục phi còn ban thưởng.
Châu Lang Huyên kính cẩn gật đầu,
Trí nhớ của nương nương tốt thật.
Thục phi tỏ ra phấn chấn, kéo tay Châu Lang Huyên bảo:
Gả cho người ta rồi cũng vẫn phải thường đến thăm Thái hậu nương nương đấy.
Châu Lang Huyên vâng dạ đáp lại, qua khóe mắt thấy được nữ quan bên cạnh Thục phi đang cầm một cặp bao đầu gối lót lông chồn tía.
Châu Lang Huyên khẽ siết khăn tay, nhớ tới vài ngày trước mình đến phủ Khang Quận vương truyền tin, dáng vẻ tránh né không muốn nói của Lâm Di.
Ngoại thích chính là ngoại thích, liên quan đến Thái hậu nương nương, làm gì có ai sẽ thật lòng thổ lộ, nói hết bí mật trong lòng mình ra cho nàng nghe chứ.
Châu Lang Huyên cụp mắt nhìn xuống,
Mỗi lần thiếp thân ở phủ Khang Quận vương, phần lớn chỉ chơi cờ trò chuyện phiếm với Khang Quận vương phi, Khang Quận vương phi biết làm dược thiện và thêu hai mặt...
Nói xong mấy lời dạo đầu, Thái hậu chậm rãi lần phật châu,
Nghe nói ngươi khá thân với Khang Quận vương phi?
Dẫu đã sớm đoán được Thái hậu sẽ hỏi về Khang Quận vương phi, nhưng khi nghe thấy câu hỏi này, Châu Lạng Huyên vẫn trở nên căng thẳng,
Thiếp thân quen biết Khang Quận vương phi lúc nàng ấy vừa vào Kinh...
sau đó cũng có qua lại với nhau.

Thái hậu gật đầu, rồi lại ngước lên nhìn Châu Lang Huyên, ánh mắt vốn hiền hòa bỗng trở nên như nhìn thấu được suy nghĩ của người khác,
Ngươi có từng ở chỗ Khang Quận vương phi nghe được gì không?

Nghe vậy Châu Lang Huyên mới phát giác mình đã lỡ lời.
Thái hậu nghi ngờ với Hoàng hậu, nàng lại nhắc tới lời khen Thái hậu dành cho Hoàng hậu lúc trước.
Thái hậu cụp mắt nhìn xuống, vẻ mặt mệt mỏi.
Nói cách khác, bất luận là Hoàng hậu hay là Khang Quận vương, cả hai đều đang lợi dụng chuyện cũ để trục lợi.
Vừa vặn giống như những gì Thái hậu nghe đồn.
Móng tay Châu Lang Huyện gần như cắm sâu vào lòng bàn tay nàng, thật lâu sau nàng mới cắn môi, lấy dũng khí nói tiếp:
Có lẽ vì vừa đúng lúc Nhân Ngữ Thu vào Kinh, Khang Quận vương phi mới nói thế.
Dừng một chút, nàng lại vội vàng thêm vào:
Hoàng hậu nương nương hiền lành, xứng là mẫu nghi thiên hạ...
Tào ma ma ho khan một tiếng.
Bây giờ Thái hậu nương nương hỏi nàng như vậy.
Nàng có nên nói ra hết những gì mình biết hay không? Châu Lang Huyên ngẩng đầu lên,
Cũng không nghe nói gì cả ạ.
Từ Ninh cung lập tức trở nên yên ắng.
Thái hậu không nói lời nào, dường như mọi người đều đang ngừng thở.
nên thiếp thân cũng theo nàng ấy học những món này, có mấy lần gặp được Nhân Ngữ Thu, nhưng đều chẳng hề đề cập gì tới chính sự.
Nói tới đây, nàng cẩn thận ngước lên nhìn,
Có một lần thiếp thân nghe Khang Quận vương phi nói rằng bệnh của Hoàng hậu nương nương không nghiêm trọng lãm.

Mắt Tào ma ma sáng lên, nhẹ gật đầu với Châu Lạng Huyên gật đầu như muốn động viên nàng nói tiếp.
Dưới cái nhìn chằm chằm của Thái hậu, Châu Lang Huyên lại cúi đầu,
Khang Quận vương phi còn nói, bây giờ chính là thời cơ tốt chữa khỏi bệnh cho Hoàng hậu nương nương.
Bàn tay đang lần phật châu của Thái hậu khựng lại.
Hoàng hậu ra mặt giúp Nhân gia...
Nhân Ngữ Thu tiên sinh nói, bệnh của Hoàng hậu thật ra cũng không quá nghiêm trọng gì...
Châu Lang Huyên đắm chìm trong suy nghĩ, thoáng thất thần.
Từ vẻ mặt của nàng, Thái hậu đã nhìn ra khúc mắc, bèn liếc Tào ma ma đứng cạnh mình.
Tào ma ma châm thêm trà cho Châu Lang Huyên, hạ giọng nói:
Nhị tiểu thư, có chuyện gì mà không thể nói với Thái hậu nương nương chứ, còn ai có thể thân cận hơn Thái hậu nương nương đầu, Thái hậu nương nương hỏi những chuyện này là vì quan tâm nhà mẹ thôi...
Cùng là người Châu gia cả, có vinh cùng vinh, có nhục cùng nhục mà.
Làm sao nàng lại không hiểu đạo lý này chứ, từ nhỏ tổ mẫu và mẫu thân đã nói với nàng, con cháu trong nhà không nhập sĩ là vì muốn tránh chuyện ngự sử lấy cớ liên lụy Thái hậu nương nương.
Chính là thời cơ tốt...
Thời cơ gì? Sau cái chết của phụ thân và huynh trưởng, Hoàng hậu trở nên lạnh nhạt với Hoàng thượng, bây giờ chuyện thủy quân lại trồi lên...
Nếu quả thật giống như lời đồn, phụ thân và huynh trưởng của Hoàng hậu và bảo vệ danh dự cho Hoàng đế mới bỏ mình, Hoàng để đương nhiên sẽ hổ thẹn với Hoàng hậu, Hoàng hậu có thể nhờ vào đó để giành được ân sủng.
Hiển nhiên là để dâng cho Thái hậu nương nương.

Những năm qua Cảnh Nhân cung của Hoàng hậu nương nương rất quạnh quẽ, đều là Đức phi và Thục phi tới lui Từ Ninh cung, chứ ít thấy mặt Hoàng hậu.

Nàng mới ra khỏi cung của Thái hậu nương nương trong cung liền gặp phải Thục phi...

Chuyện này hiển nhiên không phải do tình cờ mà đã được sắp xếp sẵn từ trước, Thục phi đang nhắc nhở nàng, hoặc đang nhắc nhở toàn bộ người nhà của quốc cữu, đừng đứng sai vị trí.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Doanh Môn Phục Quý.