Chương 212: Biến sắc


Quan tâm số một của nữ giới luôn là gia đình, Lâm Di tức giận với chàng về chuyện Nhân gia, chẳng phải đều xuất phát từ an nguy của người 8nhà sao?

Lâm Di cười nói:
Ta nào phải kẻ không biết phân biệt đen trắng, khuyến Quận Vương gia dựa vào Thục phi hay Thái hậu đây3? Hay gia nhập phe hãm hại Hoàng hậu nương nương? Chúng ta vốn chẳng làm gì cả, vội vàng xác định khác nào có tật giật mình đâu? Hơn nữa,9 bên phía Ngũ Vương gia thật sự tốt như vậy ư? Tỏ thái độ lúc này chính là tỏ rõ lập trường, tạm thời không nói tới chuyện Tân đế, ngay c6ả việc ủng hộ lập trữ quân cũng hơi quá sớm rồi.
Chỉ cần nghĩ đến cả nhà Ninh Bình hầu thôi cũng đủ làm trâu làm ngựa cho đám người đó t5hật sự sẽ đổi được kết quả gì tốt sao?
Chẳng trách Huệ Hòa Quận chúa lại tặng quà cho nàng.

Trịnh Thất tiểu thư hay lui tới, với mẹ Trịnh Thất tiểu thư như con cái trong nhà rồi, hơn nữa đấy cũng không phải lần đầu mẹ khen con bé, cho nên trong bữa tiệc đó...
Vậy thì nếu như Trần gia từ chối mối này, đó chẳng khác gì cái tát vào mặt Huệ Hòa Quận chúa.
Tiểu Tiêu thị nói tiếp:
Lão thái thái đổ bệnh nên mẹ không dám kể lại, mẹ cũng có hỏi cha con rồi, cha con nói vẫn muốn đợi mấy năm nữa mới tính chuyện cưới hỏi cho ca ca con.
Hẳn bà cũng chỉ hỏi ý cha chung chung thôi, chứ không kể rõ đầu đuôi sự việc.
Tiểu Tiêu thị nghiêng đầu nhìn Lâm Di đang đi song song trên hành lang với mình,
Con nói xem nên làm gì bây giờ?
Lâm Di nói:
Con thấy mẹ nên từ chối mối này đi.
Tiểu Tiêu thị ngạc nhiên mở to mắt, cứ tưởng người bằng lòng nhất trong chuyện này là Lâm Di, nào ngờ Lâm Di lại bảo bà thôi,
Sao con lại nói vậy?
Lâm Di giải thích:
Dù có muốn làm thân thì cũng không thể là bây giờ, phụ thân nói có lý, vẫn nên chờ ca ca lớn hơn hẵng tính.
Hai người vừa nói vừa đi vào Niệm Từ đường.
Lão thái thái nhánh cả để Bạch ma ma đỡ ngồi xuống ghế mềm, Lâm Di đi vào hành lễ, sau đó thân thiết ngồi bên cạnh bà.
Ta chỉ lo cho phụ thân thôi...
Phụ thân công tác ở Khoa Đạo, rất dễ nảy sinh xích mích với người khác.
Cha nàng không có khả năng nhìn thấu mọi chuyện và giỏi dàn xếp tình thế như Chu Thập Cửu.
Mấy ngày nay tiểu Tiêu thị trăn trở vì chuyện kết thông gia với Trịnh gia, đến mức trên môi nổi mụn giộp luôn rồi, bà thấy Lâm Di về thì cười bảo:
Muốn gọi con về, nhưng sợ con về nhiều quá lại bị người ta nói ra nói vào.

Lâm Di cười xòa,
Ai bảo con lấy chồng gần, chứ nếu lấy xa thì có muốn về cũng không được.
Chu Thập Cửu sai nha hoàn chuẩn bị nước lạnh, rửa mặt xong mới tươi tỉnh mặc quân phục đến triều.
Lâm Di nằm thêm một lát nữa, tới khi trời sáng hẳn thì rửa mặt chải đầu, dặn dò việc bếp núc, sau đó quay về phủ Quảng Bình hầu.
mẹ nhất thời hưng phấn, nên mới...
Mọi người đều đồn mối mà Huệ Hòa Quận chúa muốn nhắm cho con gái bất thành là bởi tính nết Trịnh Thất tiểu thư không được đằm thắm lắm, mẹ sốt ruột thay Trịnh Thất tiểu thư nên mới nói giúp con bé vài câu, nào ngờ lại khéo quá hóa vụng.

Lúc ra về, Huệ Hòa Quận chúa bỗng nhiên tặng mẹ một bộ trang sức, giờ nhớ lại không biết có phải lần đó mẹ đã khiến tất cả hiểu lầm không, làm sao ăn nói với người ta đây.
Thì ra tiểu Tiêu thị đang lo chuyện này.
Tán dương Trịnh Thất tiểu thư ở trước bàn dân thiên hạ, lại được Huệ Hòa Quận chúa tặng quà quý giá, ở trong mắt người khác, hai nhà quả giống có ý kết thân thật.
Về sau có thời gian ta lại đi săn với ca ca nàng.
Tuy ngoài miệng nói rất nhẹ nhàng, nhưng dù gì vẫn mang tâm sự nên cả hai trằn trọc mãi không ngủ được.
Lúc bà tử đến đánh thức, Lâm Di mở đôi mắt cay xè ra, cứ như một đêm không hề chợp mắt vậy.
Mấy ngày nay trong phủ không có việc gì nên con tranh thủ về thăm nhà nhiều hơn, qua đợt này đến mùa Thu là không có thời gian nữa đâu.
Lúc các điền trang bắt đầu thu hoạch mới thật sự bận rộn.
Tiểu Tiêu thị nghe thế thì gật đầu, không hề nghi ngờ.
Lão thái thái nhánh cả cố ý xụ mặt,
Sao lại về rồi, Quận Vương gia không thèm quản cháu nữa hả?
Lâm Di tựa vào người lão thái thái, nhưng vẫn dè dặt không dám dồn quá nhiều sức,
Tổ mẫu nhỏ nhen quá, cháu không những không ăn chực mà còn đem đồ ăn về đấy.

Lão thái thái nhánh cả nghe thể thì bật cười, không ngờ lại bị sặc dẫn tới ho khan.
Chu Thập Cửu nói:
Ta sẽ chú ý chỗ nhạc phụ nhiều hơn, hễ có động tĩnh gì thì sẽ báo cho ông biết trước.
Lâm Di gật đầu,
Ngày mai ta muốn về thăm tổ mẫu và mẫu thân, hỏi lại xem chuyện kết thân với Trịnh gia thế nào rồi.
Chưa gì đã bắt đầu lo liệu chuyện trong nhà rồi.
Chu Thập Cửu mỉm cười,
Đi đi, ngày mai ta sẽ cho người đưa thịt hươu sang.
Giờ phút này Chu Thập Cửu bỗng phát hiện, những gì chàng hiểu về thể tử còn quá ít.
Lâm Di nhắm mắt,
Chuyện của Hoàng hậu nương nương đã có từ trước, chúng ta muốn tránh cũng không được, dẫu sao đến sớm cũng tốt hơn là đến muộn, đỡ suốt ngày phải phập phồng lo sợ, sự nghi ngờ của Thái hậu nương nương cũng có lời giải thích rồi...
Lâm Di hỏi tới Trần Doãn Viễn,
Mấy ngày nay cha khỏe không ạ?
Tiểu Tiêu thị cười,
Chỉ bận rộn chuyện ở nha môn thôi, chứ sức khỏe vẫn ổn lắm.
Tiểu Tiêu thị luôn không hỏi tới chính sự, bây giờ tổ mẫu đổ bệnh, cha có muốn tâm sự cũng chẳng có ai để nói.

Mẹ.
Lâm Di lại hỏi Tiểu Tiêu thị:
Rốt cuộc thì có chuyện gì không thể nói với con vậy, con cũng có thể góp ý cho mẫu thân mà, có phải là về hôn nhân của ca ca không?
Tiểu Tiêu thị ấp úng:
Lần trước mẹ đến Trịnh gia thăm Trịnh lão phu nhân, Huệ Hòa Quận chúa có chắc đến Trịnh Thất tiểu thư, mẹ đã thuận miệng khen con bé hết lời ở trước mặt Nhị thẩm con và rất nhiều nữ quyến khác.
Lâm Di lại cảm thấy trong bữa tiệc hôm đó có kẻ muốn châm thêm dầu vào lửa, cố ý buộc hai nhà Trịnh - Trần vào với nhau.
Huệ Hòa Quận chúa vừa vuột mất một mối tốt, bên cạnh lại có người bỏ nhỏ, thể là lập tức chú ý tới người Trấn gia.
Lâm Di vội vỗ lưng bà,
Lỗi do cháu hết, cháu không nên chọc cười tổ mẫu.
Lão thái thái nhánh cả dừng một hồi, sau đó cầm khăn lau nước mắt:
Nếu đến cười cũng không cười nổi thì sống làm gì nữa, chết đi cho rồi.
Nói đến chuyện sống chết, Lâm Di gượng cười.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Doanh Môn Phục Quý.