Chương 285: Tin vui


Tưởng thị thoáng do dự, không biết có nên nói không, cuối cùng nàng nhìn thẳng vào Tín Thân vương phi, đứng dậy đi tới nói nhỏ bên t8ai bà ấy.

Kính Quận vương phi cười mỉa,
Đừng giả thần giả quỷ nữa, nói thẳng ra đi, chẳng lẽ ta còn phải sợ hay sao?
Tín 3Thân vương phi nghe một hồi, sắc mặt trở nên khó coi, đảo mắt nhìn về phía Kính Quận vương phi.

Kính Quận vương phi bị nhìn9 đến mức tim cũng đập nhanh hơn.
Tín Thân vương phi hỏi:
Có chắc không?
Tưởng thị gật đầu,
Nha đầu kia đã thừa nhận rồi,6 sao có thể là giả được, cháu tưởng rằng tẩu tử cũng biết, muốn để tẩu tử nói một tiếng với Lâm Di Nha đầu kia thì thôi không tính 5nữa, người ngoài cũng không biết, Lâm Di chắc chắn sẽ giúp giấu nhẹm đi.
Lâm Di nói từ khi được ban thưởng, nha đầu kia không chịu an phận, nên Khang Quận vương không giữ cô ta lại.
Tín Thân vương phi nói:
Loại nha đầu như vậy còn giữ lại làm gì? Mau đuổi đi cho rảnh chuyện.

Tiếng của Tưởng thị không lớn không nhỏ, đủ để Kính Quận vương phi nghe được một ít, nhưng lại không nghe được rõ ràng, thị ngồi thẳng người, dỏng tai lắng nghe, nhưng giờ Tưởng thị lại không nói nữa, quay về chỗ ngồi.
Lâm Di cố ý để hạ nhân nhắc tới táo với mục đích khiển thị hiểu lầm, sao thị lại ngu như thế, mắc bẫy của Lâm Di và Tưởng thị,
Trong hai thị nữ kia có một đứa đã từng...
đã từng cùng với Quận vương gia nhà cháu...

Tín Thân vương phi hoàn toàn suy sụp,
Vậy thì đúng rồi, bây giờ hạ nhân ở Tôn Thất doanh đều đang thảo luận chuyện các nhà quyên tiền tu sửa tháp vàng, phủ có quyền nhiều tiền, có một thị nữ hâm mộ phủ cô giàu có, liền nghĩ cách để vào phủ, trăm phương nghìn kế quyến rũ Kính Quận vương.
Kính Quận vương phi lập tức cảm thấy như đang bị trêu tức.
Tín Thân vương phi thở dài,
Đúng là không để ta sống yên được một ngày mà.
Nói rồi bà ta nhìn Kính Quận vương phi,
Cô đã từng này tuổi mà xử sự lại hấp tấp bộp chộp như thế, may mà Lâm Di không có chuyện gì, nếu xảy ra chuyện thì để xem cô định làm thế nào.

Chu lão phu nhân nhìn Kính Quận vương phi,
Chị em dâu bọn chúng bình thường vẫn hay nói chuyện với nhau mà, hôm nay không thể trách được, đều do hạ nhân không biết phép tắc cả.
Thấy Chu lão phu nhân nói mấy câu giải vây cho mình, Kính Quận vương phi cảm kích nhìn bà ta.
Tín Thân vương phi bưng trà lên uống, thỉnh thoảng lại nhìn đồng hồ cát,
Sao ngụy vẫn chưa tới?
Chu lão phu nhân đáp:
Mấy hôm nay rất khó mời được ngụy.
Bên trong đang nói chuyện thì người bên ngoài lại thưa:
Trình Ngày đã lên xe rồi ạ.
Chu lão phu nhân luôn miệng dặn dò hạ nhân, rằng chừng nào ngày tới hãy trực tiếp mời sang bắt mạch cho Lâm Di.
Giày vò nửa ngày Tín Thân vương phi cũng đã mệt rồi, sau khi uống mấy hộp trà đặc lên tinh thần, ước chừng ngày cũng sắp tới rồi, Tín Thân vương phi bèn đứng dậy đi thay quần áo, Kính Quận vương phi cũng nhân đó vội vàng đi theo.
Hai người đi đến chỗ không có ai, Kính Quận vương phi mới hỏi về những lời mà Tưởng thị nói,
Tất cả đều là bịa đặt hết, người phải tin cháu.

Tín Thân vương phi nghiêng đầu nhìn Kính Quận vương phi,
Không biết rõ ràng đã dám tìm đến tận cửa, thảo nào trúng kể của người ta.
Kính Quận vương phi hoảng hốt, vội kéo tay áo của Tín Thân vương phi,
Người làm cháu sốt ruột chết đi được.
Lúc này Tín Thân vương phi mới nói:
Cô có biết chuyện Vĩnh Thân vương tặng Khang Quận vương hai thị nữ không?
Sao lại nói đến hai thị nữ kia rồi, Kính Quận vương phi suy nghĩ kỹ càng mới nhớ ra, thoáng ngẩn người, bị Tín Thân vương phi đoán ra rồi.
Tín Thân vương phi cười khẩy,
Người ta bắt được sơ hở của cô, lần này cô đến phủ của người ta náo loạn, hoàn toàn không có lý lẽ.
Còn ầm ĩ nữa thì cả ta cũng không giúp được cô đâu.
Kính Quận vương phi lờ mờ hiểu được, Tưởng thị không nói chuyện rừng táo mà là về hai thị nữ.
Thị nữ kia không có thứ gì, nên đưa hà bao trên người cho Kính Quận vương, bị một thị nữ khác tố giác, lúc đó Củng ma ma bên người Lâm Di và Tưởng thị đều nghe thấy, nên Tưởng thị mới nói những lời kia ở trước mặt cô.

Kính Quận vương phi run tay,
Cháu...
bị người ta hãm hại, bị hãm hại rồi...
Bị hãm hại? Hai thị nữ kia đến giờ vẫn chưa được Khang Quận vương giữ lại trong phòng, tất nhiên không cam lòng, một người trong đó lại từng dính líu đến Kính Quận vương, dĩ nhiên sẽ nghĩ đủ mọi cách tiếp cận Kính Quận vương để tìm con đường tốt hơn cho mình.
Vả lại cũng chỉ là đưa hà bao, không có gì quá đáng, chỉ cần nhờ cậy bà tử trong cửa...

Ai nghe xong cũng thấy hợp lý, đáng tin hết.

Bả vai Kính Quận vương phi sụp xuống.

Tín Thân vương phi lặng lẽ nhìn thị,
Trước khi đến đây ta đã bảo cô phải cẩn thận, mọi chuyện đều nghe ta, vậy mà cô lại bỏ ngoài tai, náo loạn thành thế này, giờ chỉ có thể cầu mong rằng Trần thị không mang thai thôi.


Kính Quận vương phi vội đáp:
Chắc chắn, chắc chắn không phải có mang, đâu phải cháu chưa từng thấy người nôn nghén, nàng ta hoàn toàn không có triệu chứng đó, người thì gầy như cành liễu, như sắp bị gió thổi bay, làm gì cần thai cho được.

Trần thị và Tưởng thị hòa với nhau muốn đổ oan cho cháu làm Trần thị sẩy thai, bây giờ chúng ta cứ ở lì đấy, chẳng sợ không vạch trần được lời bịa đặt của Trần thị.


Tín Thân vương phi hỏi:
Lỡ như Trần thị thật sự có thai thì sao?

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Doanh Môn Phục Quý.