Chương 284: Gắn bó (3)


đến cả Vương gia cũng khó xử đấy.
Trên mặt Chu Thập Cửu bỗng không cười thản nhiên như trước,
Mặc dù triều đình tạm thời c8ách chức cháu, nhưng vẫn chưa điều tra rõ ràng, sau này cháu chắc chắn sẽ được giải oan, tội của cháu thì có liên quan gì đ3ến việc Lâm Di mang thai? Bất kể Lâm Di có thai hay không, cháu vẫn nằm trong kết cuộc ngày hôm nay, cho dù phải chịu thêm 9ấm ức, cháu cũng sẽ không đổ lỗi cho vợ chịu.


Nói xong Chu Thập Cửu nhìn thoáng qua lang trung, ánh mắt trông có v6ẻ rất ôn hoà, nhưng lại khiến làng trung run rẩy, gần như không đứng thẳng người được.
Kính Quận vương phi buông tay ra, vẻ mặt vô tội,
Bọn chúng hùa nhau hại cháu.
Nói rồi thì nhìn Tín Thân vương phi,
Người mau nói, Lâm Di có mang thai thật hay không?
Lang trung bị Khang Quận vương doạ nên mới giấu giấu giếm giếm, chứ Trần thị vốn không có thai.
Tín Thân vương phi khẽ giật mình.
Kính Quận vương phi cười khẩy, Lâm Di uy hiếp thị, mà thị còn phải cảm ơn hay sao? Cát Khánh Sinh không chết, Cát gia với Trần gia có ầm ĩ thế nào cũng phí công vô ích, chưa kể còn có nhà Đại bá đứng mũi chịu sào, làm gì sẽ liên lụy tới vợ chồng thị.
Tưởng thị ở đây nói năng lung tung nên cũng chẳng phải dạng tốt lành gì, hôm nay thị nhất định phải nói rõ ràng với Trần thị, tránh để Trần thị cho rằng mình đang nắm thị trong tay.
Bị Tưởng thị ngăn trái ngăn phải, lại nhìn mình với ánh mắt giễu cợt, Kính Quận vương phi càng điên tiết hơn.
Bà tử bên cạnh đến đỡ Kính Quận vương phi, bà tử đó tay chân vụng về, không cẩn thận kéo vào tay Kính Quận vương phi, Kính Quận vương phi lập tức cảm thấy như bị vỏ cây rạch ngang.
Là chuyện Kính Quận vương phi mua một nghìn mẫu vườn trái cây đây mà, Kính Quận vương đối phó với Cát gia, nhìn qua thì là vì ca ca mình, nhưng thật ra là lợi dụng ca ca để tạo thành thế, đục nước béo cò thôi.
Trong lúc Cát Khánh Sinh sống chết chưa rõ, Kính Quận vương phi sai người lặng lẽ mua vườn trái cây ở ngoại ô, khi chuyện Cát gia ầm ĩ ra thì vợ chồng của ca ca Kính Quận vương gánh tội thay, cả nhà Kính Quận vương lại chẳng hề đếm xỉa gì đến.
Bây giờ ngay cả Trình Ngự y mà Quận vương gia không mời được cũng tới phủ bắt mạch, đến trưởng bối ở Tôn Thất doanh cũng chờ ở trong phủ, sợ con chúng ta gặp nguy hiểm, chúng ta đã bao giờ được quan tâm thế này đâu.
Vốn là chuyện xấu, song chỉ trong chớp mắt đã thành chuyện tốt rồi.
Dù cho Kính Quận vương phi xông vào cửa, chỉ cần nàng chẳng quan tâm thì sao có thể doạ sợ nàng được chứ.
Chu lão phu nhân không ngờ Chu Nguyên Triệt sẽ nhắc tới chuyện của Chu Nguyên Cảnh.
Tín Thân vương phi đáp:
Chuyện của Đại ca cháu là chuyện nhà, hai vợ chồng không cẩn thận mới thành chuyện lớn, cháu thì khác, chuyện của cháu liên lụy đại sự của triều đình, ta làm sao có thể chen mồm nói cho cháu được.
Nói xong bà ta ngẩng đầu lên, nhìn thấy nét cười như gió xuân trong mắt Chu Nguyên Triệt.
Vợ hiền thì chồng ít hoạ...
Đối phương đang uy hiếp thị...
Rõ ràng Lâm Di đang trấn áp thị, lại còn muốn giành một chén canh.
Kính Quận vương phi tiến lên phía trước một bước, lập tức suýt đụng vào Tưởng thị, Tưởng thị giật nảy mình,
Tẩu tử bớt giận, chuyện gì vậy, đều là người một nhà cả, có gì không thể từ từ nói chứ.
Chưa cần trình báo Chu lão phu nhân thì Chu lão phu nhân và Tín Thân vương phi đã chạy tới, họ thấy Tưởng thị như vừa bị bắt cóc, tóc tai bù xù, quần áo xộc xệch, mặt trắng bệch, hạ nhân quỳ rạp không ngừng đập đầu, trên mặt đất toàn là mảnh sứ vỡ.
Tín Thân vương phi lập tức kêu lên:
Ngọc Như, cô làm gì vậy?

Chu lão phu nhân cũng nhíu mày.
Kính Quận vương phi đứng bên cạnh thấy Tín Thân vương phi thất thể, bèn cười chen vào:
Quận vương gia bảo bọc Lâm Di kỹ thật, cứ sợ Lâm Di phải chịu oan ức.

Tẩu tử có ý gì vậy?
Chu Thập Cửu thôi cười, mắt nhấp nháy,
Chẳng lẽ ca ca ta chưa từng che chở cho tẩu hay sao?
Chu Thập Cửu vừa dứt lời, thì Củng ma ma dẫn theo nha hoàn đến thưa:
Quận vương phi sai chúng nô tỳ đưa bánh táo tới.

Kính Quận vương phi lập tức hiểu ra, đối phương đang muốn đổ lên đầu thị đầy mà, liền bất chấp tất cả muốn níu lấy Tưởng thị,
Đồ xấu xa, muốn lừa ta hả, hôm nay cô phải cùng ta nói rõ ràng.
Lúc nãy lang trung đã nói Trần thị vốn không hề mang thai, bây giờ lại muốn đổ thừa tại ta mà sảy thai.
Kính Quận vương phi nói tiếp:
Bọn họ lừa cháu, muốn đổ tội cho cháu làm Lâm Di sẩy thai, hôm nay cháu không tin, sẩy thai thì cũng phải có cục máu rơi ra, cháu muốn xem là do tới nguyệt sự hay là sẩy thai thật.
Nói rồi thị quay tìm lang trung,
Lang trung đầu rồi? Mau gọi lang trung tới phân đen trắng, đừng treo mạng người trên đầu ta.
Tín Thân vương phi nhíu mày quát Kính Quận vương phi:
Im miệng, cô cho rằng đây là đâu?
Miệng thì nói quan tâm Lâm Di nên mới tới đây, không ngờ là tới để náo loạn, còn ra thể thống gì nữa? Toàn bộ Tôn Thất doanh ức hiếp vợ chồng Khang Quận vương? Nếu truyền ra ngoài, bà biết ăn nói thế nào đây?
Chu lão phu nhân và Tín Thân vương phi vào phòng, Lâm Di nằm trên giường, mặt vàng như giấy.
Giết vợ mà có thể nói thành chuyện trong nhà, chuyện Lâm Di mang thai lại thành chính sự, xử lý công bằng thật.
Tín Thân vương phi thấy cổ họng nghẹn ứ, ngực như bị thiêu đốt.
Tin này được đưa tới phòng Lâm Di.
Củng ma ma thưa:
Kính Quận vương hùng hổ tìm tới, cửa thư phòng đóng chặt nên cũng không biết họ đang nói gì nữa.

Kính Quận vương phi thấy dáng vẻ sợ hãi của Tưởng thị, lại nhìn bọn tiểu nha hoàn trong phòng đều bị dọa run lẩy bẩy, thị chẳng qua chỉ muốn đến nói chuyện với Trần thị thôi, sao lại thành ra thế này chứ? Lòng thị lập tức chùng xuống, e rằng đây là cái bẫy của Tưởng thị và Trần thị rồi.
Đôi bên còn đang lời qua tiếng lại thì Quất Hồng ra báo:
Quận vương phi đau bụng...
Bây giờ nó bắt được sơ hở của chúng ta, nhất định sẽ không bỏ qua đâu.
Kính Quận vương nghe thể thì nổi cơn tam bành, nghiến răng nghiến lợi nói:
Cái thứ không biết tốt xấu, nó muốn thăm dò thì cũng phải đợi đến lúc được xuất phủ đã.
Kính Quận vương phi cười mỉa,
Ta thật sự không hiểu nổi, đều là tôn thất với nhau cả, vốn cùng ngồi trên một con thuyền, vì sao Khang Quận vương lại luôn muốn làm khó mọi người.
Kính Quận vương siết chặt nắm tay,
Cũng nên cho thằng đó biết sợ là gì rồi.
Dứt lời ông ta vượt qua Kính Quận vương phi, đi đến trước cổng nguyệt lượng, gọi hạ nhân tới hỏi:
Khang Quận vương đang ở đâu?
Khi tìm được Chu Thập Cửu, Kính Quận vương xanh mặt đi tới.
Chu Thập Cửu mời Tín Quận vương tới thư phòng.
Lâm Di nói:
Lần này phải tạ ơn thẩm nương nhiều rồi.
Nếu nàng quay về phủ Quảng Bình hầu thật, đứa bé này tất nhiên khó giữ lại được.
Lang trung đi kê đơn thuốc.
Lang trung hỏi thẳng:
Sau khi uống thuốc an thai Quận vương phi có thấy thắt lưng đỡ hơn không?
Lâm Di đáp:
Đỡ hơn nhiều.
Lang trung nói tiếp:
Cứ tiếp tục uống đến tháng thứ ba thì thai chắc chắn có thể giữ được.
Lâm Di mừng rỡ nhìn Chu Thập Cửu, có nghĩa là nàng thật sự mang thai.
Lang trung nói:
Mấy ngày trước Quận vương phi khí huyết không đủ, máu xấu chảy đến nơi thiếu hụt, khiến cho bào thai đủ chất, dẫn đến bị động thai, cần uống thuốc bổ máu.
Chu Thập Cửu nhìn sang Chu lão phu nhân,
Nhị tẩu cũng nhờ năm nay Lâm Di gả vào thêm may mắn cho phủ nên mới có thể mang thai, Lâm Di trẻ hơn Nhị tẩu nhiều, sau này chúng cháu nhất định có thể khai chi tán diệp, con cháu đầy đàn, các vị trưởng bối không cần phải quá lo lắng.
Chống đối theo kiểu không mềm không cứng này khiến cho người ta không tìm ra sơ hở, Tín Thân vương phi bất giác nắm chặt khăn tay,
Xem ra chúng ta đã quan tâm thái quá rồi, đám người trẻ tuổi bọn chúng tự có cách nghĩ riêng của mình.

Chu Thập Cửu vái lạy rồi nói:
Chuyện của cháu còn phải xin bá phụ, bá mẫu giúp đỡ nhiều, bây giờ Tôn Thất doanh trông cậy hết vào bá phụ, bá mẫu; Đại ca cháu không có bá mẫu trợ giúp thì hôm nay cũng đã sớm bị phán quyết rồi, vẫn xin bá phụ và bá mẫu thương cháu, giúp cháu nói vài lời.

Lâm Di nghe theo lời lang trung nói nằm xuống nghỉ ngơi, Chu Thập Cửu tới tiền viện ứng phó với Tín Thân vương và Kính Quận vương.
Kính Quận vương phi bị hơi ấm trong phòng Chu lão phu nhân nung nóng, mặt vừa đỏ vừa tím.
Lâm Di không từ chối, Chu Thập Cửu ngồi lên giường, cẩn thận ôm lấy nàng, nắm tay nàng.
Tay Chu Thập Cửu vừa lớn lại vừa ấm áp, cái ôm rộng lớn cũng khiến nàng thấy yên tâm.
Tẩu tử chỉ cần nói rõ ràng, Lâm Di không phải là người hẹp hòi, chắc chắn sẽ giấu giếm giúp tẩu tử, bớt đi không ít việc, chỉ cần cảm ơn muội ấy một tiếng là được rồi.
Có đương gia chủ mẫu nào không phải cúi đầu vì nhà mình đâu, có câu nói rất hay, vợ hiền thì chồng ít hoạ, ngay cả ta bình thường miệng rộng như cái gáo, thì ra ngoài cũng sẽ không nói linh tinh.

Chu lão phu nhân nói mấy câu với Tín Thân vương phi, rồi cùng Kính Quận vương phi và Tưởng thị ra ngoài.
Củng ma ma dẫn theo nha hoàn lui xuống, Chu Thập Cửu ngồi bên giường cầm tay Lâm Di, cười nhìn nàng,
Nguyên Nguyên, cho vi phu ôm một cái được không?
Sợ lát nữa làng trung tới nói ra sự thật thì nàng sẽ sợ ư? Vị lang trung kia là do Nhân Ngữ Thu tiên sinh tìm hộ, vừa nãy có Tín Thân vương phi ở đây nên không nói ra sự thật, bây giờ bọn họ đi hết rồi, phải gọi lang trung lại hỏi cẩn thận mới được.
Lang trung kia vào nhà, ngồi xuống ghế gấm.
Củng ma ma kể lại hết tình hình nguyệt sự và việc đau xương sống và thắt lưng của Lâm Di.
Ngay sau đó thì ma ma bên người Lâm Di lại xin thị táo, nói là táo tốt nhất Kinh thành đều đang ở trong tay Kính Quận vương phi, nên muốn xin Kính Quận vương phi một ít.
Kính Quận vương phi lập tức giận sôi người, không biết Tường thị đã nói gì với Lâm Di, thị phải hỏi Lâm Di tại sao táo tốt nhất Kinh thành lại đều trong tay thị.
Một bàn bánh táo bày ngay trước mắt, sắc mặt Kính Quận vương phi lúc trắng lúc xanh, ngậm chặt miệng không nói gì nữa.
Chu Thập Cửu nói tiếp:
Có người nói trước ba tháng không thể để lộ tin vui, xin bá mẫu với tẩu tử giữ kín hộ, nếu không bị động thai thì lớn chuyện rồi.
Tín Thân vương phi cười lạnh nhìn Chu lão phu nhân, có nghĩa nếu như hỉ mạch của Lâm Di có gì sơ sẩy gì thì đều là lỗi của bọn họ hết.
Chuyện này lọt ra ngoài, đừng nói là Tôn Thất doanh nhốn nháo, mà huynh đệ Kính Quận vương cũng khó nói chuyện với nhau.
Kính Quận vương có thời gian hóng chuyện ở phủ Khang Quận vương, chẳng bằng tự ngẫm lại chuyện nhà mình, bây giờ nhân lúc Tín Thân vương và Tín Thân vương phi còn ở đây, cũng nên báo cho mọi người biết về nghìn mẫu vườn trái cây kia rồi.
Muốn hại ta ư, đâu có dễ như thế, chúng ta cùng đến chỗ trưởng bối nói rõ ràng, để mọi người cùng phân xử.

Tưởng thị bị níu chặt đến mức rơi cả trâm cài, búi tóc xổ tung ra.
Lang trung kia bị doạ chết khiếp, run lẩy bẩy định mở miệng giải thích.
Chu Thập Cửu đứng thẳng người, khóe môi hơi nhếch khiến nụ cười trên mặt càng rõ ràng hơn,
Dù thế nào đi chăng nữa cháu cũng là huyết mạch tổn thất, là mệnh quan triều đình, trên quan trường bị người hãm hại, về nhà đến vợ con cũng không bảo vệ được thì quả thật làm mất mặt mũi tôn thất.
Giọng Chu Thập Cửu rất ôn hoà, song lại khiến Tín Thân vương phi xanh mặt, ngoài mặt là mắng lang trung, nhưng bên trong còn có hàm nghĩa khác.
Giày vò mấy ngày nay, lang trung trước kia bắt mạch mập mờ, lang trung Tín Thân vương phi mang tới cũng cực kỳ do dự, thánh thủ phu khoa mà Nhân Ngữ Thu tiên sinh mời tới cũng không biết nên nói thế nào.
Mặc dù nàng có can đảm để đối mặt với Tín Thân vương phi và Kính Quận vương phi, nhưng vẫn không tránh khỏi tâm trạng thấp thỏm, nếu thật sự không mang thai thì sao? Mặc dù không đến nỗi sợ hãi, những cũng sẽ thất vọng.
Chu Thập Cửu nói:
Cơ thể Lâ5m Di yếu ớt, cần phải nghỉ ngơi tịnh dưỡng, kẻ này không biết từ đầu đến, đứng một bên ấp úng nói xằng nói bậy, cho nên cháu mới hỏi ông ta đã từng được phủ nào mời tới khám rồi.
Có phải do bây giờ cháu bị cấm túc trong phủ, nên ông ta mới dám làm càn như thế, tốt xấu gì cháu vẫn ở trong phủ, nếu như cháu thật sự bị tống giam thì còn thể nào nữa?

e...
không xong...
Tưởng thị nhìn về phía Kính Quận vương phi,
Tẩu tử, tẩu biết rõ Lâm Di đang mang thai mà, sao có thể hết tới đánh lại náo loạn, bây giờ động thai thật rồi, vậy phải nói thế nào đây?

không ngờ lại náo loạn đến mức này.
Kính Quận vương trợn tròn mắt, sau đó liền cười khẩy,
Chúng ta mua đất một cách chính đáng thì sợ cái gì? Bây giờ đến bản thân nó còn lo không xong, chẳng gây được sóng gió gì đâu.
Kính Quận vương phi ngẩng đầu,
Sao lại không dám? Nếu nó không dám thì đã chẳng nói như vậy.
Xưa nay nó chưa bao giờ nể tình huynh đệ, mấy vụ Tôn Thất doanh tranh giành đất đai nó vẫn luôn hướng về phía người ngoài; thậm chí còn vì Cát gia và Trấn gia mà bức bách vợ chồng Đại bá đến đường cùng.
Thế mà bà tử kia vẫn khăng khăng không chịu thả, Kính Quận vương phi dùng hết sức đấy bà tử kia ra, làm bà tử kia đụng phải bình sứ bày gần đó.
Một tiếng
choang vang lên, bình sứ của Đa Bảo Các vỡ tan thành từng mảnh vụn.
Tưởng thị tái mặt, vội tránh sang một bên.
Trong phòng có tiếng Lâm Di yếu ớt hỏi:
Chuyện gì vậy?
Củng ma ma nhìn thấy bà tử ngã bên cạnh bị rách đầu thì lập tức báo:
Kính Quận vương phi ơi, người nói xem bọn nô tỳ đã làm sai điều gì, Quận vương phi nhà nô tỳ mới mang thai, phải nghỉ ngơi thật tốt, người làm thế này thì bọn nô tỳ phải làm sao?
Bà vừa dứt lời, mấy tiểu nha hoàn đều sợ hãi oà khóc.
Chu Thập Cửu cúi đầu bên tai Lâm Di,
Đều tại ta, nếu không phải do ta thì Nguyên Nguyên đã chẳng tức giận.

Lâm Di không nhịn được cười,
Đều nhờ đứa bé này tốt phúc, chưa ra đời đã được nhiều người quan tâm như thế, thẩm nương đưa thuốc an thai đến, Tín Thân vương phi đưa lang trung đến.
Lang trung ngồi xuống bắt mạch qua lớp khăn tay, hồi lâu sau thì nhíu chặt mày.
Chu lão phu nhân vội hỏi:
Thai của Quận vương phi thể nào rồi?
Lang trung đứng dậy đáp:
Khí huyết của Quận vương phi suy yếu, có nguy cơ sẩy thai.
Tức là có thai thật...
Tín Thân vương phi nói:
Vậy tiên sinh mau kê thuốc, bằng mọi giá cũng phải giữ được cái thai này.
Lang trung được mời xuống kê đơn, Chu lão phu nhân an ủi Lâm Di vài câu:
Yên tâm đi, không có việc gì đâu.
Tín Thân vương phi nhìn ra bên ngoài, nói đỡ cho Kính Quận vương phi:
Ngọc Như thẳng tính, cháu đừng để trong lòng, việc bây giờ cháu phải tập trung dưỡng thai.
Nói rồi bà ta nhìn Chu Thập Cửu,
Sao không mời ngày tới chẩn trị?
Chu Thập Cửu đáp:
Trong cung có vị nương nương vừa sẩy thai, cháu đã đưa bài thiếp nhưng Thái Y viện vẫn không cử người tới.
Tín Thân vương phi nói:
Tình huống Lâm Di hung hiểm như vậy sao có thể không mời ngự y chứ.
Nói rồi bà ta nhìn ma ma bên người,
Cầm bài thiếp trong phủ đi mời đi, nhất định phải mời được Trình Ngày thông thạo phụ khoa tới.
Lâm Di nhìn Chu Thập Cửu.
Tín Thân vương phi không chịu tin lang trung, nên mới phái người đi mời ngụy.
Nàng còn đang suy nghĩ thì Bạch Thược vội vàng vào thưa:
Kính Quận vương phi tới ạ.
Bạch Thược vừa dứt lời, Tưởng thì lập tức vén rèm lên nói:
Mau sai người ngăn lại, Kính Quận vương phi đến Nhị Tiến viện, ta thấy chẳng có chuyện gì hay ho đâu.

Củng ma ma nghe xong vội gọi bà tử ra ngăn, bà từ bên ngoài thưa với Kính Quận vương phi:
Quận vương phi nhà nô tỳ đang ngủ ạ.
Kính Quận vương phi liếc mắt liền thấy giày gầm của Tưởng thị phía sau rèm, sực nhớ lại lời Tưởng thị nói lúc nãy khi đứng trước mặt thị, cái gì mà Kính Quận vương phi bây giờ đã là nhà giàu, nhỡ ngày nào đó nhà họ sống không tốt, chỉ mong có thể nương nhờ phủ Kính Quận vương.
Kính Quận vương phi đến cửa thuỳ hoa chuẩn bị lên xe ngựa trước, sau đó mới sai người truyền lại cho Kính Quận vương, một lúc sau Kính Quận vương cũng vội vàng chạy tới.
Kính Quận vương phi hoảng sợ nói:
Có thể Khang Quận vương đã biết chuyện chúng ta mua rừng táo rồi, ta ra mặt mua rừng táo cũng là vì cái nhà này...
Tín Thân vương phi không ngồi nổi nữa, nói vài lời với Chu lão phu nhân rồi đứng dậy cáo từ.
Nhóm nam nhân ở tiền viện không nghe được tin tức ở nội trạch nên cũng đứng dậy ra về.
Nha hoàn dựng tấm bình phong lên, buông rèm xuống, Chu Thập Cửu dẫn lang trung tiến vào.
Tín Thân vương phi ngẩng đầu lên nhìn, lang trung này không phải là người vừa nãy bắt mạch, không khỏi nhìn Chu lão phu nhân.
Nếu như sau khi uống thuốc mà vẫn máu chảy nhiều, bào thai khó lòng giữ được, nên bỏ; nhưng ngược lại thì cần tiếp tục điều dưỡng đến lúc thai ổn định.
Với tình huống như thế này, thường là ban đầu mạch thai cực kỳ yếu, rất khó phát hiện, đợi đến lúc phát hiện thì đã không kịp nữa rồi, uống thuốc dưỡng thai cực tốt mới có thể bảo vệ được.
Lâm Di ngẩng đầu nhìn Chu Thập Cửu, nét cười trên mặt chàng càng lúc càng lan rộng, chẳng mấy chốc đã nở nụ cười như trước đây.
Trần thị thật sự mang thai, vậy thành ra thị cố ý tới phủ Khang Quận vương cãi nhau rồi.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Doanh Môn Phục Quý.