Chương 287: Dưỡng thai


Chu Thập Cửu ngồi bên giường, kéo tay Lâm Di,
Có muốn ăn gì không? Nếu đồ ăn trong phủ không ngon, ta có thể ra ngoài tìm vài đầu bếp khác về.8
Nói đến ăn, Lâm Di chỉ lắc đầu,
Đầu bếp trong phủ đã đủ rồi.
Mỗi ngày đều bắt nàng ăn nhiều như thế, nếu mời thêm đầu bếp, nàng không biết3 đến lúc sinh mình sẽ thế nào nữa.

Chu Thập Cửu nhìn Lâm Di, trong mắt toàn là ý cười dịu dàng,
Thai đầu phải tĩnh dưỡng thật tốt, sa9u này mới suôn sẻ hơn được.
Chàng vừa dứt lời thì Quất Hồng cầm một bức tranh chữ vào phòng, Lâm Di ngẩng đầu nhìn, tranh vẽ một cây lựu lớn 6sai trĩu quả, nét mực còn chưa khô hẳn, hiển nhiên là Chu Thập Cửu vừa mới vẽ.
() Cây lựu trĩu quả là biểu tượng của nhiều con nhiều 5cháu.
Lâm Di liếc nhìn ý cười trên miệng Chu Thập Cửu.
Tôn Thất doanh đã bắt đầu xây dựng tháp vàng, Thái hậu nương nương ban thưởng kinh thư và áo cà sa, quan lại quyền quý đều tới chúc mừng.
Đến khi phía Ngũ Vương gia cảm thấy nên bớt phô trương thì huyết thư của Khoa Đạo đã được đưa tới Dưỡng Tâm điện.

Ta định quyên góp năm trăm lượng cho quẩy cháo, như vậy tiền quyên xây tháp vàng sẽ không nhiều hơn, ta có nhờ vợ Nguyên Kỳ nghe ngóng giúp, chúng ta quyền thế này là được rồi.
Quyên tiền xây tháp vàng cũng chừng năm trăm lượng, cứ thể hai bên cũng đã một nghìn lượng, chiếm một phần năm bổng lộc của Chu Thập Cửu.
Năm trăm lượng xây tháp vàng, Chu lão phu nhân coi trọng mặt mũi không chừng sẽ quyên nhiều hơn bọn họ.
Lâm Di lấy thiếp mời từ ngăn kéo ra đưa cho Chu Thập Cửu,
Một cái là quyền bạc xây tháp vàng, cái còn lại là để mở quầy cháo từ thiện.
Lần mở quầy cháo trước phủ chúng ta quyện hai trăm lượng bạc, năm nay mùa màng không tốt, lại gặp phải bệnh dịch, chúng ta quyền nhiều hơn chút nhé.
Chu Thập Cửu cười gật đầu,
Cứ theo sự sắp xếp của Nguyên Nguyên.
Việc nội trợ Chu Thập Cửu luôn mặc kệ, kể cả việc có liên quan đến chính sự cũng đều để nàng làm.
Nói cho cùng thì cũng chỉ vì lấy lòng Hoàng thượng, mọi người đều thuận theo chiều gió, người không biết thời thế như bọn họ quả thật không nhiều.
Lâm Di nhìn từ danh sách trong tay Tưởng thị, bảo Củng ma ma cầm thẻ bài của nàng đi lấy bạc rồi kiểm kê với nàng dâu đi cùng Tưởng thị, Tưởng thị thì ở lại trò chuyện với Lâm Di.
Ban đầu phụ tá còn liên tục sai người đến hậu viện mời, dần dần cũng nản lòng.
Dường như sau trận phong ba này, hoài bão và ý chí của Chu Thập Cửu chẳng còn được bao nhiêu cả.
Chu Thập Cửu là kiểu trang sĩ về già nhưng chỉ khi vẫn không giảm, cho dù già thì hoài bão vẫn hừng hực, không có khả năng ở nhà làm một tôn thất bình thường mãi.
Phụ tá than thở Chu Thập Cửu trở nên chây lười cũng chỉ là giả vờ cho phía Tôn Thất doanh thấy thôi.
Lâm Di cười lắc đầu,
Mấy việc linh tinh thôi.
Chu Thập Cửu vuốt ve đầu ngón tay Lâm Di.
Lâm Di quay đầu nhìn Chu Thập Cửu, thấy vẻ mặt chàng thư thái.
Chu Thập Cửu ở trong phủ không có việc gì làm, thế là dứt khoát khai trương sớm cửa hàng thu hoạ trong Kinh.
Ngày đầu tiên cửa hàng khai trương, không ít người quen tới ủng hộ, bán được mấy chục bức.
Lúc cần quyết đoán lại không quyết đoán thì nhất định sẽ xảy ra tai hoạ, cho dù hiện tại chiếm ưu thế, chưa chắc hắn ta đã là người cười cuối cùng.
Chính vì vậy Chu Thập Cửu mới có thể ngồi yên trong phủ.
Chu Thập Cửu muốn dỗ nàng vui, chứ chín lượng chín không biết nuôi được ai nữa.
Trong phủ yên bình nhưng không thể khiến người ta quên được mưa gió bên ngoài.
Lâm Di nhớ đến Ngũ Vương gia, nếu hắn thật sự dứt khoát thì đã sớm tìm kiếm thi thể đạo sĩ để công kích Chu Thập Cửu, tiện thể lôi cả Hoàng hậu nương nương xuống nước luôn.
Bây giờ hắn vẫn không ra tay, đơn giản là vì sợ đạo sĩ kia vẫn còn sống, tương lai sẽ có lợi cho Chu Thập Cửu.
Quầy cháo trong Kinh dần dần được dựng lên, dân tị nạn và bách tính nghèo khó lập tức vây chung quanh.
Mấy nồi cháo lớn nóng hôi hổi, dân tị nạn từ phía Tây đi tới phía Đông, bưng bát mẻ đứng xếp hàng khắp nơi.
Năm trăm lượng thì lại có thể mở nhiều quầy cháo hơn cho bách tính.
Hôm sau Tưởng thi dẫn theo mấy nàng dâu ở Tôn Thất doanh đến phủ, nghe nói Lâm Di quyền cho cả hai việc, mỗi việc năm trăm lượng, nàng dâu bên cạnh liền nói:
Năm trăm lượng quyền cho quầy cháo là quá nhiều, năm nay có nhiều nhà đến hai trăm lượng như mọi năm cũng không quyên, có nhà quyên một trăm lượng, cũng có mấy nhà quyên năm mươi lượng, có nhà một đồng cũng không quyền, quyền hết cho việc xây tháp vàng.
Củng ma ma tươi cười nói với Chu Thập Cửu:
Quận vương gia yên tâm, đây là chuyện tốt, nôn nghén là dấu hiệu thai đã ổn định.
Lâm Di bắt đầu nên liên tục, khẩu vị cũng thay đổi, những đồ ăn bình thường không thích giờ lại thèm, song đưa đến trước mặt lại không muốn ăn nữa, Củng ma ma sai phòng bếp đổi cách làm đồ ăn.
Chu Thập Cửu bị cấm túc trong phủ, trở nên lười hẳn, đến thư phòng ở tiền viện cũng không buồn đi.
Tưởng thị nói:
Mỗi ngày Nguyên Kỳ trở về đều kể về chuyện trong triều, ta nghe không hiểu lắm, nhưng chỉ cần ta nhắc đến tin tức của Quân vương phủ là chàng ấy lại sốt ruột không chịu được.

Sắp đến thời điểm quan trọng rồi mà chuyện của đạo sĩ vẫn chưa có kết quả, cũng không thể cấm túc Chu Thập Cửu mãi như vậy, Chu Nguyễn Cảnh phạm tội giết người mà cũng chỉ bị bắt giam thôi.
Lâm Di cầm sổ sách nhìn, trong đó có một bức là do Chu Thập Cửu vẽ, nàng đánh cược với Chu Thập Cửu, bức tranh kia cùng lắm bán được mười lượng bạc, kết quả chẳng rõ có phải do chưởng quỹ cố ý hay không mà cuối cùng bán giá chín lượng chín.
Chu Thập Cửu cười nói:
Chín lượng chín cũng không ít, ta có nghề tay trái, sau này cũng có thể nuôi gia đình.

Yên ổn chưa được hai ngày thì một buổi sáng thức dậy, nàng nôn ọe ngay trước mặt Chu Thập Cửu khi đang súc miệng, Linh Lung thấy vậy bèn vội mang ống nhỏ đến.
Chu Thập Cửu mới luyện công xong, ở trước mặt Lâm Di bình tĩnh treo kiểm lên, rồi đi ngoài sai Củng ma ma mời lang trung.
Tin vui được báo đến phủ Quảng Bình hầu, tiểu Tiêu thị vui mừng sai nha hoàn đi chuẩn bị đồ đạc.
Lão thái thái nhánh cả bình thản cười nói:
Đừng sốt ruột, đợi thêm hai tháng nữa hẵng chuẩn bị.
Nói đến đây tiểu Tiêu thị lại buồn phiền,
Mùa màng không tốt, ngoài kia bệnh dịch náo loạn, có nhiều đồ muốn mua cũng không được.
Lão thái thái nhánh cả nhìn tiểu Tiêu thị,
Yên tâm đi, hai phủ hợp lại sẽ không để Lâm Di thiếu thốn gì cả, ngoại trừ sao trên trời, muốn gì Nguyên Triệt cũng đều có thể tìm cho con bé hết.
Ăn mặc không lo, chỉ phải nằm trên giường dưỡng thai, có điếu thuốc của Trình Ngày cực kỳ tốt, cả phủ vui vẻ hoà thuận, sự căng thẳng trong lòng Lâm Di dần dần vơi đi, thắt lưng cũng từ từ đỡ đau, tinh thần cũng tốt hơn nhiều.
Hạ nhân phát cháo ăn mặc chỉnh tề, đứng ở bên chờ dân tị nạn dập đầu hành lễ.
Năm nay ngoại trừ hạ nhân nấu cháo, gia chủ mây nhà im lìm lân cận đều không dám lộ diện.

Kính Quận vương giữ thị nữ kia lại trong phòng rồi.
Kính Quận vương phi đã quen xử lý loại chuyện nội trạch này rồi, bây giờ đối nghịch với Kính Quận vương thì không tốt, chẳng bằng đợi khi trượng phu hết hứng thú hằng nghĩ cách đuổi thị nữ kia đi sau.
Kính Quận vương phi tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục, lại còn có thể cứu vớt chút thanh danh.
Tưởng thị cười nói:
Loan truyền khắp Tôn thất rồi, ai cũng nói có tiền là tiên, đến một thị nữ cũng hiểu được phải trèo lên cao, chẳng trách Tín Thân vương lại che chở cho Kính Quận vương.
Có thể lan nhanh như vậy đều nhờ hạ nhân truyền miệng qua lại cả, Lâm Di nhìn Tưởng thị,
Mấy ngày nay vất vả cho tỷ rồi.
Tưởng thị nhoẻn miệng cười,
Nói gì vậy, muội mà không có thai thì sao đến lượt ta ra tay chứ.
Lâm Di nghĩ đến kiếp trước được cả nhà Tưởng thị giúp đỡ, thật sự không ngờ mình và Tưởng thị thể mà đã có hai kiếp thân quen.
Tưởng thị và Lâm Di đổi đề tài sang chuyện riêng:
Không biết bao giờ Quận vương gia mới có thể phục chức nữa.
Chức vị này của Chu Thập Cửu không hề dễ ngồi.
Tín Thân vương phi mời trụ trì nổi tiếng, tiêu hơn một vạn lượng bạc cho việc cúng bái.

Tưởng thì cũng nói:
Hàng năm sẽ mở quẩy cháo trong một tháng, còn phải phát gạo nữa, nhưng e rằng năm nay không phát gạo được rồi, quầy cháo có mở qua năm được hay không còn chưa biết.
Cứ như thể hai ngày sau, ngôn quan và ngự sử cũng bắt đầu phát cháo, những lão thần trước đó liều chết khuyên can giờ lấy cả tiền để dành lo tang sự ra mua gạo nấu cháo.
Cứ như thế, tất cả dân tị nạn và bách tính đều tới chỗ ngôn quan lấy cháo, quầy cháo của Tôn Thất doanh và nhóm huân quý lại lác đác chẳng có mấy người, khi nào quầy cháo phía ngôn quan phát hết rồi thì mới có người lục tục lại đây.
Không chỉ thể, quan lớn trong Kinh đều không mở quấy phát cháo, vì góp tiền xây tháp vàng hết rồi, bằng không thì lấy đâu ra một vạn lượng bạc cho việc cúng bái.

Số tiền đó cho dù xây mấy pho tượng Bồ Tát bằng vàng cũng đủ, tuy từ trước đến giờ quý tộc thể gia mở quẩy cháo chỉ để lấy tiếng tốt, dân chúng cũng được lợi, bây giờ xây tháp vàng cũng để cầu tiếng tăm, nhưng vẫn chỉ là dùng tiền đắp lên tượng đất mà thôi.
Lâm Di tựa bên giường, vừa thêu thùa vừa thất thần.

Đang nghĩ gì vậy?
Một đôi tay ôm nàng vào lòng.
Tấu chương và huyết thư được dâng lên, trên dưới phủ Quảng Bình hầu cả đêm không ngủ.

Hôm sau tin tức Nhị Vương gia tiển cung từ sớm, quỳ gối trước cửa Dưỡng Tâm điện lập tức được truyền ra.

Chu Thập Cửu nói:
Nhị Vương gia xin được xuống tóc quy y cầu phúc cho Hoàng thượng, bệnh của Hoàng thượng là do y mà ra, tội không đáng tha thứ, nên y nguyện chuộc tội cả đời.
Nhị Vương gia có tội gì? Chỉ vì thứ tự đứng trước mà bị đổ oan là muốn đoạt trữ vị, bây giờ nguyện lòng quy y cửa Phật, nghĩa là không còn tư cách được lập làm trữ quân nữa, như vậy rất nhiều lời đồn đại đều sẽ được giải quyết một cách dễ dàng.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Doanh Môn Phục Quý.