Chương 288: Phản kích
-
Doanh Môn Phục Quý
- Vân Nghê
- 1215 chữ
- 2022-02-06 07:22:49
Đến khi trời sắp sáng bên cạnh mới có tiếng động, Lâm Di mở mắt ra, Chu Thập Cửu đang cởi áo, sau đó kéo chăn chui vào.
8
Một lúc nữa bà tử sẽ tới đánh thức rồi, Lâm Di chuẩn bị đứng dậy,
Ta đến buồng sưởi, Quận vương gia ngủ một lúc đi.
C3hu Thập Cửu mỉm cười kéo Lâm Di vào lòng, kề tai nàng nói khẽ:
Chẳng có mấy ngày được ngủ ngon nữa đâu, không chừng hai ng9ày sau lại phải thương triều rồi.
Tuy là vậy, nhưng vẫn không thể quá suồng sã, Lâm Di ăn mặc chỉnh tề, đi tới buồng sưởi 6thêu thùa, phủ Quảng Bình hầu gửi tin báo rằng Hoàng thượng triệu Quảng Bình hầu đến Dưỡng Tâm điện hổi bẩm lại chuyện ở Kh5oa Đạo, sau đó không nói gì thêm mà cho về luôn.
Hoàng thượng chỉ mới khỏe hơn chút, hắn vẫn chưa thể nói chuyện được.
Lâm Di gật đầu, dẫu sao việc triều đình cũng chẳng phải là thứ phụ nữ trẻ em có thể hiểu được.
Đã nói rằng ta đang dưỡng thai chưa?
Củng ma ma đáp:
Nói rồi ạ, Chân lão thái thái nói sẽ không để Quận vương phi quá mệt.
Vậy thì hết cách rồi, Lâm Di đành phải nhìn Củng ma ma,
Đi hỏi lão phu nhân xem bây giờ phải làm thế nào? Ta có nên gặp hay không.
Chân gia đến là vì Chu Nguyên Cảnh, nàng gặp hay không gặp đều khó xử, chẳng bằng để lão phu nhân quyết định đi, như vậy nếu muốn tiếp tục từ chối thì cũng có cớ để nói.
Củng ma ma vâng lời lui xuống, Tưởng thị nhấp một ngụm trà,
Ta cũng nên đi thôi, tránh để Chân gia khó nói chuyện.
Lâm Di cũng không giữ Tường thị lại, sai Bạch Thược tiễn nàng ấy ra cửa.
Tưởng thị đi rồi, Củng ma ma quay lại thưa:
Lão phu nhân nói không biết Quận vương phi đã ăn ngon miệng lại chưa.
Dù thế nào thì đây cũng là phủ Khang Quận vương, nàng không thể để Chân gia đứng bên ngoài chờ mà không gặp được.
Ngay sau đó Củng ma ma nghe được tin tức về quẩy cháo tới kể:
Sáng sớm hôm nay nhà nào cũng phát cháo, còn nhiều hơn so với mọi năm, cũng bắt đầu phát gạo cho người nghèo rồi, có người trong nha môn đi kiểm tra nên mọi thứ đều ổn.
Bởi vì Khoa Đạo dâng tấu chương lên, nên hôm nay tảo triều như bình thường, mọi người đều làm ra vẻ, quyền quý trong Kinh cũng đã quen với loại mánh khóe như vậy rồi.
Một lúc sau Tưởng thị tới nhà.
Hai người đang nói cười, Củng ma ma tiến lên báo:
Người của Chân gia tới, nói muốn gặp Quận vương phi ạ.
Lâm Di hỏi:
Đã đến chỗ lão phu nhân chưa?
Củng ma ma lắc đầu,
Thưa vẫn chưa, Chân lão thái thái và chân thái thái chờ ở cổng, chỉ nói muốn gặp Quận vương phi thôi.
Lạ thật, người nhà họ Chân có đến thì cũng để gặp Chu lão phu nhân chứ, sao lại trực tiếp đến tìm nàng? Lâm Di do dự một lúc.
Tưởng thị nói:
Không thì muội cứ lấy cớ trong người không khỏe, bây giờ ai cũng biết muội đang ở nhà dưỡng thai, chưa kể Quận vương gia cũng đang bị cấm túc trong phủ, nội viện không tiện gặp khách nữ.
Lâm Di thấy như vậy cũng có lý, nên bảo Củng ma ma:
Cứ nói thế đi, thuận tiện sai người báo với Chu lão phu nhân một tiếng.
Chân gia là thông gia của lão phu nhân, Chân gia đến nhà, nàng thoái thác thì thôi, nhưng Chu lão phu nhân vẫn nên ra mặt.
Củng ma ma đích thân ra ngoài chuyển lời của Lâm Di cho người Chân gia, ai ngờ người Chân gia khăng khăng không đi, Củng ma ma đành phải quay về báo:
Họ không chịu đi ạ, Thân ma ma tới mời họ cũng không vào, chính miệng Chân lão thái thái nhờ vả nô tỳ quay lại bấm báo.
Chân lão thái thái là mẹ của Chân thị, vừa có quan hệ là thông gia vừa là trưởng bối, nói thế nào cũng không thể để bà ấy đứng ngoài mãi như vậy.
nhà mình trước, tránh cảnh tính toán người khác không thành mà hậu viện nhà mình lại nổi lửa.
Lâm Di và Tưởng thị nhìn nhau cười rồi chuyển sang nói về việc nhà như thường lệ, sau một chén trà Tưởng thị vẫn đứng ngồi không yên, thở dài một hơi,
Không biết bao giờ mới có tin tức đây.
Chẳng ai chắc chắn được rằng mình sẽ thắng cả.
Uống thuốc xong, Lâm Di cùng Tưởng thị bàn về số hoa văn cửa hàng thêu mới đưa tới.
Bên phủ Kính Quận vương đang ầm ĩ.
Tưởng thị cười nói với Lâm Di:
Chị dâu của Kính Quận vương phi khóc lóc trong phủ, đòi chết trước mặt thị.
Thứ mà cả nhà Kính Quận vương toan tính là tiền của, bây giờ ca ca của Kính Quận vương biết mình bị đệ đệ lợi dụng, đương nhiên sẽ tìm mọi cách để trút giận.
Lúc nãy tới ta có thấy hạ nhân của Kính Quận vương gia đì mời lang trung, ta sai người nghe ngóng mới biết, chị dâu của Kính Quận vương đâm đầu vào lưng Kính Quận vương phi, bây giờ đến cả đứng lên Kính Quận vương phi cũng không đứng nổi.
Lúc này Kính Quận vương gia không dám để lộ ra ngoài, chỉ có thể tìm mọi cách trấn an ca ca và tẩu tử mình, Kính Quận vương phi cũng chỉ đành ngậm bồ hòn làm ngọt.
Lúc tính toán người khác thì phải ổn định
Lâm Di nói:
Mời họ vào đi.
Dứt lời nàng sai Quất Hồng lấy giày vải từ trong hòm ra, Chân gia giờ đang đau lòng vì cái chết của cô nãi nãi nhà mình, nếu nàng mặc đồ quá tươi sáng sẽ khiến người Chân gia sinh hiềm khích.
Chân lão thái thái được mời vào, thấy Lâm Di thì vội vàng hành lễ, Lâm Di không tiện xuống giường, vội sai Củng ma ma nâng bà ấy dậy.
Chân lão thái thái mặc y phục gấm màu xanh lá, vóc người nhỏ gầy, nom rất tiều tuỵ, Chân thị được di truyền điểm này.
Bà ngồi xuống, lôi khăn ra lau khoé mắt,
Quận vương phi đừng trách lão thân không biết tốt
xấu, lúc này lại đến tận cửa làm phiền.
Lâm Di đáp:
Sao lão thái thái thông gia lại nói vậy chứ.
Trong mắt Chân lão thái thái chất chứa buồn thương,
Nếu chuyện này không nhất định phải do Quận vương phi đứng ra phân xử, ta cũng không dám mặt dày tìm tới đâu.
Lâm Di đang muốn hỏi sao lại thế thì bà ấy đã khóc nói:
Cô nãi nãi nhà tôi số khổ, thi thể rõ ràng đang ở trong nha môn, vậy mà...
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.