Chương 290: Lật thế cờ


Chần thái thái nhìn thoáng qua hạ nhân trong phòng, Lâm Di thấy thế bèn gật đầu với Củng ma ma.

Củng ma ma dẫn the8o đám nha hoàn lui ra ngoài, giờ Chân thái thái mới nói:
Chẳng lẽ Quận vương phi không nghĩ tới, nếu lần này Quận vương 3phi không mang thai thì sẽ thế nào? Chẳng cần nói ai khác, chỉ cần nói con dâu Chân gia chúng tôi thôi, nếu có hỉ mạch th9ì trong nhà từ lớn đến bé đều cần thận vô cùng, trưởng bối trong nhà càng cầu Thần bái Phật dữ hơn, mang thai ba tháng đầ6u không thể để người ngoài biết, làm gì có vị trưởng bối nào không biết mấy quy định này cơ chứ? Ví như Nhị thái thái nhà5 người cũng hơn ba tháng mới cho mọi người biết đấy thôi, tôi dám chắc Chu lão phu nhân đã biết từ lâu rồi, chẳng qua giấu giếm cho con dâu thứ thôi, để cho cái thai ổn định hơn một chút.

Nào giống như người, mới mang thai đã ầm ĩ lên cho toàn thành biết, thậm chí có lang trung và ngày vào nhà bắt mạch mấy lần, chẳng lẽ trưởng bối không sợ hỉ mạch có chuyện à? Quận vương phi có từng nghĩ tới không? Nếu Quận vương gia không bị giam lỏng, làm gì có chuyện này cơ chứ?
Chân lão thái thái định ngăn chân thái thái lại, nhưng Chân thái thái nhất quyết muốn nói hết lời trong lòng ra:
Còn nữa, Chu Nguyên Cảnh giết vợ cả còn có thể sống yên ổn trong ngục, vậy sao Quận vương gia lại vì mấy câu đồn bậy mà bị giam lỏng trong phủ chứ? Đều là tổn thất cả nhưng lại không công bằng, ai mà chẳng biết chuyện năm xưa lão thái gia nhà người muốn giúp Khang Quận vương, lão thái thái đã sống chết không chịu đâu? Sau này bà ta chịu nuôi Quận vương gia, còn chẳng phải là vì coi trọng sự giàu sang ngày nay à? Cô nãi nãi nhà tôi về thăm nhà từng nói mấy lần, lão phu nhân suốt ngày nhắc tới tước vị của Quận vương gia mãi.
Chân thái thái nói:
Những lời tôi nói đều là sự thật, năm xưa Chân gia tôi đâu muốn kết nối thông gia này, đều do Chu lão phu nhận biết cách nói chuyện, bây giờ người nhìn tình cảnh bây giờ đi, trưởng bối chỉ cần hơi hiểu lý lẽ thì đã chẳng ra tay độc ác như thế.
Hơn nữa Quận vương phi nghĩ mà xem, nào có trưởng bối nhà ai không che chở vãn bối đâu? Thế nhưng từ lúc người gả vào nhà họ Chu, lão phu nhân có từng ra mặt che chở người lần nào chưa? Nếu có thì người đã chẳng phải mệt nhọc như bây giờ, đến mức suýt chút nữa bị động thai.
Khang Quận vương chịu ơn của thúc thẩm, sau khi thành thân phụng dưỡng thúc thẩm là phải.
Nhưng như thể cũng dễ cho nàng hơn, để người ta truyền ra vài lời cảnh báo với nhà họ Chân.
Nếu như Chu Nguyễn Cảnh được ra khỏi ngục, thì không chỉ là chân thị chết uống phí, mà chuyện này cũng sẽ bị lật lại, là do chấn thị ghen tuông bậy bạ mới làm phu quân mình gây ra họa lớn như thế.
Lúc trước Chân gia cũng là danh gia vọng tộc, mấy năm nay không có con cháu vào triều làm quan cao nên mới xuống dốc.
Từng câu từng chữ Chân thái thái nói đều là sự thật, chẳng qua nàng chẳng thèm để ý mấy chuyện này, bởi vì nàng chưa từng xem lão phu nhân như một thấm nương phải phụng dưỡng thật tốt.
Ngay từ khi bắt đầu nàng đã biết rằng Chu lão phu nhân chẳng có tấm lòng hiện từ của trưởng bối, cho nên cũng không thèm để ý tới chứ đừng nói là thấy uất ức.
Mà nhà họ Chân mấy năm nay nịnh nọt lấy lòng Chu lão phu nhân không ít, bây giờ nói ra mấy lời này đều là xuất phát từ đáy lòng cả.
Lâm Di không thể không vội vàng đứng lên gọi Củng ma ma đến đỡ Chân lão thái thái dậy.
Lâm Di đành nói:
Lão thái thái thông gia, người cần gì phải làm thế, Đại thái thái không chỉ là chị dâu ta, mà Đại lão gia cũng là Đại bá của ta, người cũng biết chuyện này khó xử, sao còn đến đây cầu xin ta?
Chân lão thái thái nghe thấy thể thì mừng thẩm trong lòng, chỉ cần Quân vương phi không nói giúp cho Chu Nguyễn Cảnh, ít nhất người bên ngoài sẽ hiểu rằng trong vụ này có điều gì đó kỳ quái.
Thứ bọn họ chính là muốn thái độ này của Khang Quận vương phi, cũng muốn mượn lần ầm ĩ này để khiến cho người trong Kinh thành đều biết.
Nhưng ai biết họ có nhận nhân tình này không? Tôi nghe nói lão phu nhân dẫn Toàn Ca về phủ, còn bảo Quận vương phi giúp đỡ trông nom, viện lý do vì Chu nhị thái thái mang thai phải nghỉ ngơi thật tốt.
Nhưng bây giờ Quận vương phi người cũng mang thai, chẳng phải Toàn Ca vẫn ở lại trong phủ ư? Đúng là lão phu nhân nhà người có công nuôi dưỡng Quận vương gia, những Đại lão gia, Nhị lão gia chính là con trai ruột thịt, chịu công sinh công dưỡng, tại sao giờ đều không phụng dưỡng phụ mẫu?

Những lời này đều chạm tới tâm sự của những con dâu mới như Lâm Di, nếu như trong lòng Lâm Di có uất ức thì chắc chắn bây giờ đều bị khơi ra.
Ở Tôn Thất doanh, nếu chi nào không có người thừa kế thì phải chọn một đứa trẻ của chi gần nhất làm con thừa tự.
Như thế thì cho dù là dòng dõi của Nguyên Tổ, Thái Tổ hay Thành Tổ, tất cả đều sẽ phồn thịnh, rất khó có lỗi với tổ tiên.
Lão thái gia nhà người và lão Khang Quận vương là huynh đệ cùng cha cùng mẹ, cũng vì nguyên tắc này mới phân ra ở riêng.
Một lúc sau Bạch Thược lại bưng thuốc vào, Củng ma ma cầm gối cho Lâm Di muốn để nàng nghỉ ngơi, người nhà họ Chân cũng đã nói hết những lời cần nói, không có chuyện gì khác nên cũng đứng dậy chào ra ngoài.
Người nhà họ Chân vừa đi, Lâm Di quay người sang nói với Củng ma ma:
Thuật lại hết những gì người nhà họ Chân nói với lão phu nhân.
Nàng chẳng cần phải thay Chu lão phu nhân xử lý chuyện này.
Củng ma ma ra khỏi phòng, Quất Hồng bưng nước ấm tới để cho Lâm Di súc miệng:
Lạ thật, sao người nhà họ Chân lại tới phòng Quận vương phi nói những thứ này chứ.
Nếu tới phòng của Chu lão phu nhân làm ầm làm ĩ, với cái tính khẩu phật tâm xà của Chu lão phu nhân, chắc chắn người nhà họ Chân chẳng thể nào nói thẳng hết ra như vừa nãy, không chừng còn bị mang tiếng là bắt nạt Chu lão phu nhân nữa.
Đến phòng của nàng thì khác, nàng sẽ chẳng hống hách ngăn cản họ.
Cho dù ra sao thì người nhà họ Chân cũng đã hùng hổ tức giận tìm tới phủ, tiếng tốt không vang, nhưng tiếng xấu đồn nghìn dặm, e rằng bây giờ rất nhiều người trong Kinh thành đã biết tin này rồi.
Chu lão phu nhân một lòng tỉnh toán cho Chu Nguyên Cảnh, chẳng thèm bận tâm đến lập trường của nhà họ Chân.
Bây giờ chi Khang Quận vương chỉ còn mỗi Quận vương gia thôi, người mà không thể giúp Quận vương gia con đàn cháu đống thì phải nhận con nuôi bên ngoài...
Người nghĩ đi, chi gần nhất là nhà ai?
Chu phu nhân cười với giọng điệu mỉa mai,
Lần nào về thăm nhà ngoại cô nãi nãi nhà tôi cũng nói thế, nếu không có chúng tôi khuyên can đừng bao giờ làm thế thì có lẽ cô nãi nãi nhà tôi đã hùa theo rồi.
Chân thị có định làm thể hay không thì Lâm Di rõ nhất.
Bây giờ Chân gia tỏ ra đứng về phía nàng, chỉ đơn giản là muốn để nàng đối đầu với Chu lão phu nhân, giúp cho họ phần nào thôi.
Ban đầu nhà họ Chân nhắm vào nàng mà tới, nhưng tình hình bây giờ thì lại thành nàng ngồi xem trò vui.
Chân thái thái vừa dứt lời, bên ngoài vang lên tiếng của Quất Hồng:
Quận vương gia, trong phòng có khách nữa.

Dường như Chân lão thái thái bắt được tín hiệu, lập tức gào khóc:
Bây giờ chúng ta không thể cầu xin ai được nữa, viết tấu chương cũng chẳng đưa được đến trước mặt thánh thượng, nếu như Quận vương gia và Quận vương phi có thể giúp đỡ, già trẻ lớn bé của Chân gia sẽ vô cùng cảm kích.
Dứt lời bà ấy ra vẻ như muốn quỳ xuống.
Bây giờ họ chỉ còn có thể dựa vào quan hệ thống gia để giữ phú quý, nếu như mất cả thanh danh thì còn danh gia vọng tộc nào dám kết thông gia với nhà họ nữa.

Lúc đó Chân gia sẽ mất hết hy vọng, vì vậy họ thà làm mích lòng tôn thất cũng muốn giữ lại thể diện cho mình.

Lâm Di đang suy nghĩ thì Chu Thập Cửu bước vào.

Lâm Di ngẩng đầu lên,
Nhà họ Chân nói thi thể của Đại tẩu xảy ra chuyện, đầu lâu bị mất rồi.
Chu Thập Cửu không hề kinh ngạc.

Nói cách khác, Chu Thập Cửu đã biết từ trước rồi.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Doanh Môn Phục Quý.