Chương 294: Lừa gạt


Nhìn vào đôi mắt trong trẻo của Lâm Di, Chu Thập Cửu chẳng buồn suy nghĩ mà tán thành luôn:
Ta đã cho người tìm cách đi thăm dò rồi, nh8ưng chưa hẳn có thể tra ra được gì.

Nhiệt Hà rất gần Kinh thành, nên nếu ai mắc bệnh sẽ được xử lý luôn, không để đó đến khi ch3úng ta biết rõ đâu.
Nói cách khác, nếu Đổng Trường Mậu muốn che giấu thì ai đi điều tra cũng thế thôi, rất có thể Trương Phong Tử vì đ9iều tra dịch bệnh mới bỗng nhiên mất tăm mất tích.

Chu Thập Cửu nói:
Hoàng thượng muốn phái người đi Nhiệt Hà, văn võ bá quan 6đang đề cử người thích hợp.
Người đi chắc chắn là quan văn, nếu như là người của Ngũ Vương gia, chuyện này đương nhiên sẽ không đời nà5o tra ra được rõ ràng.

Nguyên Nguyên đừng nghĩ tới mấy chuyện này nữa.
Chu Thập Cửu ôm Lâm Di vào lòng,
Dù thế nào đi nữa thì Ngũ Vương gia cũng sẽ không để nhạc phụ đi Nhiệt Hà đầu.
Chắc hẳn Hoàng thượng cũng đã nghe thấy chuyện nhánh cả và nhánh thứ hai nhà họ Trần không hợp nhau rồi.

Không chắc sẽ tra ra được nguồn gốc của dịch bệnh...
Lâm Di nhìn Chu Thập Cửu,
Quận vương gia có cách gì không?
Chu Thập Cửu cười nói:
Không thể nào nắm thóp Ngũ Vương gia ngay được, nhưng giờ Ngũ Vương gia vẫn chưa được lập làm Thái tử, Đổng Trường Mậu đã là quan nhị phẩm rồi, chắc chắn sẽ không chịu mạo hiểm quá lớn.

Vậy phải làm Đổng gia biết được tin tức này, để tự vệ Đổng Trường Mậu sẽ không để cho bệnh dịch tiếp tục lây lan, như vậy bên nào cũng được lợi.
Không thể ngay lập tức bắt thóp Ngũ Vương gia thì phải tìm cách thu được lợi ích lớn nhất...
Lâm Di đã đưa thiệp mời Ngày đi xem, chẳng qua cũng đành bó tay với chứng bệnh của Nhân lão thái gia, bàn về xem mạch thì những làng trung nhà họ Nhân quen còn giỏi hơn cả Ngụy.
Nghĩ tới đây Lâm Di nhận ra rằng, tuy rằng Nhân lão thái gia tịnh dưỡng trong nhà, nhưng có lẽ cũng giúp đỡ được Nhân tiên sinh phần nào.
Củng ma ma mới bảo bà tử bưng đĩa ra ngoài thì lại nghe người gác cổng đến báo:
Lão thái thái và phu nhân phủ Quảng Bình hầu tới, còn có cô nãi nãi nhà mẹ đẻ của Quận vương phi nữa.
Củng ma ma cười nói với Lâm Di:
Đến cùng vẫn lo lắng cho Quận vương phi không ngồi yên được.
Lâm Di vội vàng đứng dậy, Củng ma ma lại nói:
Người cứ nằm đi, nếu như lão thái thái nhìn thấy người vì thế mà xuống giường, chắc chắn sẽ không vui.
Lúc này Lâm Di mới nằm xuống.
Lúc chưa xuất giá Lâm Phương ăn mặc rất tươi tắn, trầm trên đầu, giày dưới chân đều phải nổi bật hơn người khác, tóc cũng phải làm kiểu cao nhất, rất ít khi thấy nàng ta búi tóc dạng tròn như thế này.
Cách ăn mặc của nàng ta bây giờ làm người ta cảm thấy nàng ta rất giống Nhị thái thái Điện thị, chẳng lẽ Lâm Phương muốn học theo Điền thị cung phụng Phật Tổ?
Lâm Phương tiến lên hành lễ rồi ngồi xuống bên cạnh, Lâm Di nhìn thấy phật châu trên cổ tay nàng ta.
Xem ra là thật, Điền thị đã không còn trẻ để có thể đi bốn phía giảng kinh nữa.
Nhưng phải nhớ rằng bây giờ Lâm Phương vẫn chưa sinh được đứa cháu nào cho nhà họ Lâm cả, đáng lẽ ra nên vắt óc nghĩ cách giữ vững địa vị của mình ở nhà họ Lâm chứ không phải vùi đầu trước tượng Phật niệm kinh thắp hương.
Nhưng trong mắt của Lâm Phương cũng không nhìn thấy sự oan khuất nào, ngược lại còn có vẻ rất vui vẻ, hiển nhiên là bị nhà họ Lâm giật dây làm vậy.

Vậy Trương Phong Tử thì sao?
Chu Thập Cửu nói:
Em cứ hồi âm cho Nhân tiên sinh rằng ta sẽ cho người đi Nhiệt Hà âm thầm thăm dò.
Lâm Di hiểu ý Chu Thập Cửu, không thể gióng trống khua chiêng, nếu không tình cảnh của Trương Phong Tử sẽ càng thêm nguy hiểm.
Chu Thập Cửu đi thượng triều, Lâm Di gửi một phong thư hồi âm cho Nhân Ngữ Thu.
Quất Hồng mang bộ váy màu vàng nhạt thêu hoa sen mới làm ra cho Lâm Di thử, Củng ma ma cũng tới giúp đỡ,
Chắc chắn Nhân tiên sinh đang rất lo lắng, ngoài thành cũng không có ai giúp một tay.

Một lúc sau màn cửa được xốc lên, tiểu Tiêu thị đỡ lão thái thái nhánh cả bước vào.
Lão thái thái nhảnh cả nhìn thoáng qua mặt mũi Lâm Di, thấy sắc mặt nàng hồng nhuận, sắc môi cũng tươi tắn hơn trước thì nụ cười trên mặt bà lại đậm hơn:
Mặt mũi tươi tắn đấy, Trình Ngự y bắt mạch rất tốt.
Lâm Di ngồi dịch sang một bên để cho lão thái thái nhánh cả ngồi xuống, Củng ma ma vội vàng mang ghế đôn tới cho tiểu Tiêu thị ngồi, đi theo sau lưng tiểu Tiêu thị là Lâm Phương.
Lâm Phương mặc một bộ váy lam thêu hoa trắng, chải búi tóc tròn, cài hại cây trâm hổ phách, chỉ thoa một lớp son phấn mỏng, trồng mộc mạc vô cùng.
Lâm gia và đạt được mục đích mà dùng bất cứ thủ đoạn nào, cũng chẳng biết sau này lợi dụng xong sẽ ra sao nữa.

Lão thái thái nhánh cả nhìn Lâm Di,
Giờ muốn ăn gì cứ bảo nhà bếp lớn làm, đừng để đứa bé trong bụng thiệt thòi.
Tiểu Tiêu thị nói:
Ngoài kia dịch bệnh đang hoành hành, nếu trong phủ có hạ nhân ra ngoài phát cháo thì phải để ý một chút.
Mọi người hàn huyên một lát thì Chu lão phu nhân đến mời lão thái thái nhánh cả sang nói chuyện.

Lão thái thái nhánh cả dẫn tiểu Tiêu thị tới Tam Tiến viện còn Lâm Phương ở lại đây nói chuyện với Lâm Di.


Sao Tứ tỷ lại ăn mặc mộc mạc như thế?
Lâm Di nhấp một ngụm trà rồi hỏi Lâm Phương.

Lâm Phương thoáng đắc ý,
Sư thái chùa Quảng Tế nói ta có thiện duyên, niệm kinh sẽ có ích cho sự bình yên trong nhà, mấy ngày nay có rất nhiều phu nhân nhờ ta chép kinh Phật, nếu như đã thờ Phật thì tất nhiên không thể ăn mặc quá rực rỡ.


Lâm Phương là người chỉ cần nghe vài câu nịnh nọt thì sẽ choáng váng đầu óc, bây giờ lại ăn mặc mộc mạc như thế, mỗi ngày đều phải chép kinh Phật mà còn có thể vui vẻ chịu đựng, chịu cực chịu khổ để Lâm gia lấy được lợi ích từ Ngũ Vương phi, cũng không biết sau này nhà họ Lâm có thể cho nàng ta những gì nữa.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Doanh Môn Phục Quý.