Chương 297: Giận


Tấm rèm xanh đã bị kéo ra, trong phòng đốt ba ngọn đèn, hai ba đứa nha hoàn đứng đó, thỉnh thoảng lại nhìn về phía giường.
Chu lão thái gia nằm im lìm trên giường, không khác gì với bình thường.

Chu lão phu nhân nhìn nha hoàn đứng sau lưng mìn3h,
Lão thái gia ngồi dậy hồi nào?
Nha hoàn kia trợn tròn mắt, im lặng một lúc lâu rồi bỗng dưng quỳ xuống,
Nô tỳ nhìn thấy thậ9t ạ, nô tỳ đang đứng nói chuyện với Ngân Xuyển ở bên cạnh thì bỗng nhiên thấy lão thái gia đứng dậy, lão thái gia còn túm lấy Ngâ6n Xuyến nữa.
Ngân Xuyển nghe Kim Xuyển nói thế cũng quỳ xuống,
Là thật...
Bọn hạ nhân chen chúc bên giường, hô hào hò hét túm kéo lung tung.
Chu lão phu nhân thấy đầu như muốn nổ tung, cuối cùng Chu lão thái gia cũng buông lỏng tay, người cứng đờ ngã xuống.
Đinh Hương toát mồ hôi lạnh, cuối cùng cũng gắng sức kéo tay của Chu lão thái gia ra được.
Bà tử cũng chạy tới đây.
thẳng vào mặt Chu lão phu nhân, bà ta cảm thấy hơi thở ấy vừa lạnh lại vừa hôi, cộng thêm cánh tay đang bóp chặt cổ khiến bà ta không thể nào thở nổi.

Ngươi...
ả đàn bà ác độc này...
Giọng nói Chu lão thái gia khàn khàn, Mọi người trong phòng rối loạn.
Nha hoàn muốn kéo tay của Chu lão thái gia ra nhưng không dám dùng sức, dẫn tới tình cảnh giằng co giữa Chu lão phu nhân và Chu lão thái gia.
Chu lão thái gia không biết lấy sức ở đâu ra mà cứ túm chặt lấy cổ của Chu lão phu nhân không chịu buông, người ông cũng theo đó mà ngồi dậy, đôi mắt dưới ánh đèn dữ tợn như ma quỷ.
Nha hoàn sợ đến khóc thét, Chu lão phu nhân liều mạng giãy giụa, dùng móng tay dài cào rách mu bàn tay của Chu lão thái gia, nhìn chằm chằm Đinh Hương đứng bên cạnh mình.
Quả thật Chu lão thái gia đang trợn tròn mắt, nhưng không có gì khác thường cả.
Đinh Hương nói:
Hẳn lão thái gia bị đánh thức.
Lang trung đã chữa trị lâu như thế, bệnh của lão thái gia vẫn không đỡ hơn...
Chu lão phu nhân nhìn bờ môi đang run rẩy kia, chậm rãi cúi người xuống muốn nghe, ngay lúc đó một bàn tay bỗng vươn ra bóp chặt lấy cổ bà ta.
Cánh tay gầy tựa cành khô nhưng dường như có thể cắm sâu vào da thịt bà ta.
Chu lão phu nhân cảm thấy mình sắp tắt thở, Đinh Hương vội la to:
Nhanh...
lão thái gia...
Đinh Hương đưa đèn tới.
Chu lão phu nhân vén rèm lên, cúi người xuống xem.
ngài buông lão phu nhân ra đi.
Đôi mắt Chu lão thái gia trợn to, giăng đầy tia máu, nhìn Chu lão phu nhân chằm chằm muốn rách cả mí mắt, tay gần như dùng hết sức để bóp.
Miệng ông há thật to, thở phì phò, mùi thảo dược lâu ngày thối hoắc tấp
là thật ạ, nô tỳ thật sự cảm giác được có ngư5ời tủm mình...
không phải là lão thái gia túm nô tỳ.
Hai đứa nha hoàn nói lắp bắp, Chu lão phu nhân đi tới ngồi xuống bên giường, dường như Chu lão thái gia đang mở mắt, Chu lão phu nhân thấy thế bèn bảo Đinh Hương cầm một ngọn đèn tới,
Rọi để ta xem một chút.

sao bỗng đứng dậy trong đêm hôm khuya khoắt được chứ, hai đứa nha hoàn kia chắc chắn nhìn nhầm rồi.
Miệng Chu lão thái gia mấp máy như có lời muốn nói.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Doanh Môn Phục Quý.