Chương 296: Kinh


Quảng Bình hầu diễn vở kịch này quá tốt, trước đó phía bà ta vậy mà không phát hiện ra.

Lâm Di cũng rất mưu ma chước quỷ, ra vẻ bởi vì 8chuyện nhà mẹ đẻ mà cãi nhau ầm ĩ với Khang Quận vương, để Khang Quận vương đuổi theo ra phủ, làm cho người ta cảm thấy phủ Khang Quận vương v3à phủ Quảng Bình hầu cãi nhau là vì chuyện tranh giành trữ vị.

Lâm Phương nói:
Cháu cảm thấy rất kỳ quái, chẳng phải là Khang Quận vư9ơng qua lại rất thân thiết với nhà quốc cữu ư, sao không làm theo ý của Thái hậu nương nương mà lại chiều theo ý của Lâm Di giúp phủ Quảng Bìn6h hầu? Mang tiếng là tôn thất mà còn bị Lâm Di dắt mũi, đúng là vô dụng.
Nịnh nọt lão thái thái nhánh cả ghê lắm mới được gả cho Khang Quận vương đấy.
Tổ mẫu của ta cũng rất tốt với nhà nó, nhưng bọn họ ngoài một kiểu trong một kiểu, không cùng chí hướng với chúng ta.
Dứt lời nàng ta Lâm Chính Thanh,
Ta nói sai sao?

Không sai.
Lâm Chính Thanh cúi đầu, nụ cười xán lạn như ánh nắng:
Nàng mẫu mực hiền lương, nào có sai lầm gì.
Dứt lời hắn cầm lấy kinh Phật trên bàn đưa cho Lâm Phương,
Lại chép kinh Phật dâng cho Ngũ Vương phi à?
Lâm Phương gật đầu, Ngũ Vương phi rất thích kiểu chữ Khải của nàng ta.
Lâm Chính Thanh cười nói:
Mau đi đi, ta còn phải xem công văn.
Giọng của Lâm Chính Thanh rất dịu dàng, làm Lâm Phương đỏ mặt,
Ta qua đó đây.
Lâm Chính Thanh cầm lấy tay của Lâm Phương, ánh mắt thấm đẫm sự dịu dàng,
Không chỉ chép mà còn phải hiểu rõ ý trong đó, Ngũ Vương phi cũng chẳng phải người dễ lừa, nếu như vương phi bảo nàng nói chuyện Phật pháp trước mặt người khác thì chẳng phải là nàng sẽ chịu xấu hổ ư?
.
Điền thị nói:
Đừng nhìn mỗi mấy việc này, phải xem trong lòng hắn có muốn đối tốt với con thật không.
Con có biết hắn suy nghĩ gì trong lòng không?
Lâm Phương nắm tay Điền thị,
Mẹ yên tâm đi, sao con không biết được chứ, con nói gì chàng cũng nghe.
Lâm Phương nói đến đây, Điển thị rút tay ra vuốt tóc mái cho nàng ta:
Con đấy, còn trẻ phải ăn mặc đẹp đẽ một chút, giữ chặt trái tim của cô gia, nhanh chóng sinh hạ vài đứa bé.
Lâm Uyển với Lâm Di đều có thai hết rồi, con gả đi cũng đã được một thời gian rồi, nếu như vẫn không có cách nào thì chỉ sợ sau này sẽ có người mượn cớ nói ra nói vào.
Lâm Phương cúi đầu nhìn tay áo mộc mạc của mình, trong lòng bỗng cảm thấy chua xót, nhưng lại nhớ tới ánh mắt dịu dàng của Lâm Chính Thanh thì trong lòng lại ngọt ngào trở lại,
Mẹ yên tâm đi, con biết mà.
Lâm Chính Thanh tan làm trở về, Lâm Phương kể hết những chuyện xảy ra ở phủ Khang Quận vương cho hắn nghe.

Có vẻ là thật.
Cho dù là mang thai thật thì cũng chẳng có gì kỳ lạ, ai chẳng thể mang thai chứ.
Nhị lão thái thái Đổng thị nhấp hớp trà, thoáng xuất thần, Lâm Di có nhà họ Nhân giúp đỡ nên tìm được lang trung cũng không có gì lạ, chỉ cần có lang trung bằng lòng đi Nhiệt Hà thì tiền bạc và dược liệu đều có thể góp được.
Cho dù chuyện này có thật hay không, đều phải báo tin về Nhiệt Hà, lỡ như bên này làm rậm làm rộ đi thật, vậy bên Nhiệt Hà cũng nên có chuẩn bị trước.
Tổ mẫu còn bảo Khang Quận vương rất thông minh, nhưng cháu th5ấy hắn còn chẳng bằng cả Chính Thanh.

Nhị thái thái Đổng thị nhìn về phía Lâm Phương:
Cho cháu qua đó thăm dò, vậy cháu thăm dò được cái gì rồi? Lâm Di có tin vui thật à?
Lâm Di nằm trên giường nghỉ ngơi, vẻ mặt hồng hào, trái trái phải phải đều là hạ nhân vây quanh hầu hạ.
Lão thái thái nhánh cả còn sợ như thế vẫn chưa đủ, nhắn nhủ này nọ.
Vì chuyện của Nguyễn Cảnh nên bà ta đã đưa cho Tín Thân vương phi mấy trăm mẫu ruộng tốt, bây giờ Tín Thân vương lại trả giấy tờ, tức là không muốn cứu giúp thêm nữa.
Chu lão phu nhân cầm lấy giấy tờ, ngứa họng ho khan hai tiến.
Thân ma ma vội bước lên phía trước vỗ lưng,
Người đừng lo, đừng lo, nói không chừng sẽ có chuyển biến tốt.
Nhà họ Chân đang cố bắt lấy chuyện có người muốn giải vây cho Đại lão gia nên mới cắt đầu lâu của Đại thái thái giấu mất.
Nếu chuyện này được kiểm chứng rõ ràng, nói không chừng còn có thể cứu vãn.

Chu lão phu nhân ngẩng đầu nhìn Thân ma ma,
Ngươi nói gì?

Lâm Chính Thanh quay qua chỗ khác, cười mỉa mai.
Trong phủ Khang Quận vương, Chu lão phu nhân cầm tràng hạt tựa trên giường êm, thỉnh thoảng nhìn về phía cửa.
Bên ngoài vang lên tiếng bước chân, Thân ma ma đi tới.
Điền thì lập tức nhíu mày,
Con chép kinh Phật cả ngày, có học được việc bếp núc nào không?
Lâm Phương cười,
Mẹ chồng bảo chờ qua chuyện này sẽ giao quyền quản lý nhà cửa cho con.
Con bảo con không biết, mẹ chồng còn định chỉ dẫn con từng bước đấy.
Điền thị quay đầu nhìn Lâm Phương, Lâm Đại thái thái nói thế thật à?

Sao mà giả được.
Lâm Phương nói:
Con biết ai tốt ai xấu với mình mà.
Điền thị vẫn không yên tâm,
Còn cô gia?

Lâm Phương đỏ mặt,
Cũng rất tốt với con, mấy ngày trước mẹ chồng định nhét nha hoàn của bà cho chàng mà chàng không chịu, nha hoàn bên cạnh con chàng cũng chẳng thèm liếc một cái.
Mỗi lần hỏi về chuyện này Lâm Phương đều nói thế.
Chu lão phu nhân ngẩng đầu lên,
Sao rồi?
Vẻ mặt của Thân ma ma rất khó coi,
Tín Thân vương phi nói Hoàng thượng đưa tấu chương của nhà họ Chân cho Tín Thân vương xem một lượt, rồi bảo Tín Thân vương ra ngoài điện Dưỡng Tâm đứng chờ.
Tín Thân vương đứng chờ ngoài điện Dưỡng Tâm tròn ba canh giờ, nội thị mới ra truyền tin bảo Tín Thân vương xuất cung.
Thời tiết như thế này mà đứng chờ ngoài điện Dưỡng Tâm tròn ba canh giờ, đây chính là đang có ý trách phạt.
Mặt của Chu lão phu nhân bị ánh đèn chiếu vào, khiến vẻ tái nhợt càng rõ ràng hơn,
Có nói với Tín Thân vương phi là đánh bằng roi cũng không sao, chỉ cần giữ lại mạng là được, nếu ở tù thì cho dù thời gian ngắn...

Có nói ạ...
Thân ma ma nhìn xung quanh, trong phòng yên tĩnh không có người nào khác, bà ta mới lấy cuộn thiệp ra đưa cho Chu lão phu nhân,
Tín Thân vương phi nói chắc chắn sẽ giúp đỡ, chỉ là bảo nô tỳ trả cái này cho lão phu nhân.

Ngỗ tác nghiệm thi ban đầu vẫn có thể làm nhân chứng.
Chu lão phu nhân đã hai đêm liền ngủ không được ngon, đôi mắt lờ đờ, suýt nữa là rơi lệ.
Thân ma ma nhỏ giọng khuyên nhủ:
Người nên nghỉ ngơi nhiều một chút, lỡ như người nằm xuống, còn ai sẽ giúp Đại lão gia nữa.
Hồi lâu sau Chu lão phu nhân mới gật đầu.
Chuyện gì trượng phu cũng nghĩ cho mình, Lâm Phương vui như mở cờ trong bụng,
Ta có nghe mẹ nói qua một chút, lại mời sư thái chùa Quảng Tể giảng thêm cho ta.
Ý cười trên mặt Lâm Chính Thanh lại càng đậm hơn,
Thể ta yên tâm rồi.
Lâm Chính Thanh cười híp mắt rồi đưa tay sửa sang cổ áo cho Lâm Phương, ngón tay lướt ngang qua cằm nàng ta,
Bây giờ phải chuẩn bị tốt sau này mới suôn sẻ được.
Có ân báo ân, có thù báo thù, chẳng phải rất tốt sao?

Lâm Phương khẽ gật đầu.

Ta thấy Lục muội của ta rất tin tưởng Khang Quận vương đấy.
Lâm Chính Thanh hỏi:
Nàng có nói thêm gì không?
Lâm Phương cúi đầu:
Còn nói gì được nữa, dẫu gì đây cũng đều là chuyện riêng của con nhỏ đó.
Ta thấy như thể cũng tốt, phủ Quảng Bình hầu bị Khang Quận vương lợi dụng, sau này cũng bớt phiền chúng ta.
Lâm Phương đặt kinh thư trong tay lên bàn, lúc ngẩng đầu lên thì loáng thoáng thấy được nụ cười lạnh bên khóe miệng của Lâm Chính Thanh, bỗng nổi da gà khắp người.
Nhưng chỉ trong nháy mắt sau Lâm Chính Thanh lại cười,
Nàng ta là muội muội của nàng đó.
Lâm Phương mở to mắt,
Muội muội gì chứ, lớn lên ở nơi khỉ ho cò gáy còn giả vờ như tiểu thư cành vàng lá ngọc, lúc nào cũng tỏ vẻ đắc ý vênh váo, nhìn mà thấy ghét.
Hai bà cháu nói đến đây, Nhị thái thái Điện thị bước vào, nhìn thấy Lâm Phương ăn mặc mộc mạc như vậy, thị không nhịn được hơi nhíu mày.
Trời cũng không còn sớm, Lâm Phương phải trở về nhà họ Lâm, Điền thị tiễn Lâm Phương ra cửa.
Khi hai người đi tới khúc cua của hành lang, Lâm Phương chợt nhớ tới kinh phật của Điền thị,
Cho con thêm mấy quyển, con chép tặng cho Ngũ Vương phi.

Thân ma ma nói:
Nô tỳ xin Tín Thân vương phi nhọc lòng nhiều hơn.
Trên mặt Chu lão phu nhân hiện lên một nụ cười lạnh,
Tín Thân vương phi đang thăm dò ngươi, xem có phải là chúng ta thuê người làm việc này không.
Thân ma ma bối rối,
Sao lại thế, sao chúng ta lại làm ra chuyện này được...
Vẻ mặt của Chu lão phu nhân trầm xuống,
Bây giờ ai ai cũng đang bo bo giữ mình, nếu như có thể đẩy lên người chúng ta, Tín Thân vương cũng có thể giải thích với Hoàng thượng.
Thân ma ma mở to mắt,
Rốt cuộc là ai muốn hại chúng ta.
Là ai mà lại ác độc đến thế, ngay cả người chết cũng không tha.
Chu lão phu nhân nhìn ngọn nến đang nhảy nhót,
Còn có thể là ai.
Không phải nhà họ Chân thì chính là kẻ muốn đối phó với bà ta.

Vậy..
Thân ma ma bưng trà nóng tới cho Chu lão phu nhân,
Đã mất giấy nghiệm thi, ít nhất là vụ án này sẽ không kết thúc sớm.
Không còn giây nghiệm thi thì vẫn còn nhân chứng.
Thân ma ma vội vàng bảo người ta tới trải giường, hầu hạ Chu lão phu nhân nằm xuống.

Nha hoàn bưng đèn đi, trong phòng dần dần tối xuống, ngực của Chu lão phu nhân như bị tảng đá đè nặng, khiến bà ta thở cũng thấy khó khăn.

Khó khăn lắm bà ta mới mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ, bỗng nhiên bên ngoài lại vang lên một tiếng hét thảm thiết.

Chu lão phu nhân trừng to mắt, trái tim hoảng hốt đập nhanh không ngừng.


Ai?
Chu lão phu nhân hét lên một tiếng trong bóng đêm, nhưng vẫn không có ai bưng đèn vào, mà ngoài kia lại có tiếng sột soạt.

Chu lão phu nhân đưa tay đè ngực, quát lên:
Ai đó?
Qua một lúc lâu mới có ánh đèn hắt tới, Đinh Hương đang trực đêm bên ngoài vội vàng chạy vào.

Chu lão phu nhân nhìn thấy ánh đèn thì mới cảm giác được quần áo mình đã bị mồ hôi lạnh thấm đẫm:
Xảy ra chuyện gì thế?
Giọng của Chu lão phu nhân trở nên khàn khàn, Đinh Hương vội đáp:
Là trong nội thất, chỗ lão thái gia, nô tỳ vẫn chưa đi hỏi.
Chu lão phu nhân ngồi dậy, Đinh Hương lấy quần áo hầu hạ Chu lão phu nhân mặc vào, rồi đỡ bà ta đi vào trong nội thất.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Doanh Môn Phục Quý.