Chương 299: Tang (1)
-
Doanh Môn Phục Quý
- Vân Nghê
- 2185 chữ
- 2022-02-06 07:22:58
Quách thị nhìn thấy Lâm Di đang ngồi trong buồng sưởi phía Đông bèn tiến lên hành lễ.
Lâm Di vội vàng để Củng ma ma đỡ Quách 8thị lên.
Quách thị hỏi với vẻ mặt lo lắng:
Ngự y nói sao?
Lâm Di nhìn Củng ma ma, Củng ma ma thuật lại nguyên văn lời của 3ngựy.
Củng ma ma hiểuý của Lâm Di, Quận vương phi để ý Quận vương gia nên mới như thế, nô tỳ ngu dốt, không nhìn rõ bằng Quận vương phi.
Củng ma ma một lòng để ý nàng và đứa bé trong bụng, cho nên luôn đặt nàng lên trên hết mọi thứ, sợ nàng xảy ra chuyện gì không hay,
Quận vương phi tới, lão phu nhân nên sắp xếp một gian phòng sưởi để Quận vương phi nghỉ ngơi mới đúng.
Ma ma không yên tâm thì để Hổ Đào ở lại trông coi viện, gọi mấy nha đầu còn lại đến đây hầu hạ đi.
Tuy nơi này là chỗ ở của lão thái gia và lão phu nhân, nhưng đến cùng vẫn thuộc phủ Khang Quận vương, mặc kệ lão phu nhân có sắp xếp hay không, nàng đều có quyền lưu lại.
Chưa kể, bây giờ lão phu nhân còn chẳng thể bảo vệ được mình, sao rảnh mà nghĩ tới những chuyện này cơ chứ.
Ngoài việc đổi chỗ nằm khác, bên cạnh đều là những người thân cận, nên Lâm Di cảm thấy rất yên tâm, uống thuốc xong lại uống canh bổ.
Lão phu nhân ngồi đó không rời.
Lâm Di nhìn Quách thị, Quách thị cũng khó xử lắc đầu.
Bây giờ không phải là lúc nên rề ra, chẳng lẽ lão phu nhân vì cứu vớt thanh danh tối qua của mình mà ngay cả quần áo khâm liệm của lão thái gia cũng không chịu lấy ra ư?
Thẩm nương...
Lâm Di khẽ hỏi:
Có lấy quần áo của thúc phụ ra thay không ạ?
Mắt của Chu lão phu nhân đỏ rực, nói với giọng khàn khàn:
Không sao đâu, biết bao lần ông ấy đều có thể vượt qua, lần này chắc chắn cũng sẽ không sao.
Thân ma ma khom người khuyên:
Lấy ra sẵn vẫn tốt hơn, có chuẩn bị vẫn hơn không.
Lời này như đâm thẳng vào chỗ đau của Chu lão phu nhân, bà ta nghẹn ngào một lúc lâu không nói lời nào, chỉ khẽ gật đầu.
Củng ma ma sợ Lâm Di không chịu nổi, bà bước lên phía trước nói:
Hay chúng ta trở về đi, cứ ngồi đây thế này cũng chẳng giúp được gì.
Lâm Di bước đến bên giường của lão thái gia nhìn xem, dường như lão thái gia lại yếu hơn rồi.
Lão phu nhân đang chăm chú nắm chặt tay của lão thái gia,
Hình như tay đang ấm lên này, có phải là chuyển biến tốt hay không?
Tỏ vẻ như bà ta rất hy vọng bệnh của lão thái gia có thể đỡ hơn.
Lâm Di đi đến giường quý phi trong phòng rồi nằm dựa xuống, sai bảo Quất Hồng:
Lấy thuốc và canh của ta tới đây.
Bây giờ cũng không phải là lúc nên đi về.
Cho dù chữa trị kịp thời cũng không chắc rằng ông có thể chịu được.
Lâm Di nhìn Củng ma ma,
Ta phải qua xem một chút, gọi người mang kiệu liên tới đây đưa ta sang đó.
Củng ma ma hơi lo lắng,
Việc này...
lỡ đầu xảy ra chuyện gì thì sao.
Lâm Di và Quách thị đi vào buồng lò sưởi phía Đông thăm lão phu nhân.
Lão phu nhân nằm trên giường, sắc mặt rất xấu, đang muốn ngồi dậy đi xem lão thái gia thì Thân ma ma đứng bên cạnh lại khuyên:
Cho dù muốn đi qua nhìn thì cũng phải chờ một chút, ngậy nói người uống thuốc xong phải nắm hai canh giờ mới được động đậy.
Búi tóc của lão phu nhân hơi rối, trên mặt chẳng còn chút phấn son nào, giống như già đi mười mấy tuổi.
Quách thị cũng đi tới trước khuyên nhủ, Lâm Di ngồi xuống nói:
Thẩm nương cứ nghỉ ngơi đi, bên thúc phụ
Thân ma ma thở phào, sai người đi sắp xếp.
Mọi người ngồi bên giường trông nom một lúc, Củng ma ma nói nhỏ vào tại Lâm Di:
Quận vương gia tiến cung rồi, Đồng Ninh chờ ở ngoài cung, chỉ cần Quân vương gia xuất cung thì sẽ về phủ ngay.
Nghe thể Lâm Di nhìn lão thái gia đang nằm trên giường, chỉ mong lão thái gia có thể gắng gượng thêm mấy ngày như mọi người nghĩ.
Rèm trong phòng được vén lên, Chu Nguyễn Quý chạy nhanh về phía giường, quỳ gối khóc lóc.
Quách thị nghe thế thì mím môi, một lúc sau mới nói:
Vậy phải làm sao bây giờ?
Quách thị hỏi Lâm Di cách giải quyết 9toàn bộ sự việc, nhưng Lâm Di cố ý chỉ nhắc tới chứng bệnh.
Lâm Di gọi người thêm than vào lò sưởi tay cho Quách thị,
Đã bả6o người đưa phương thuốc cho Quận vương gia rồi, nếu trong nhà không đủ thuốc thì có thể lấy từ phủ Nội vụ.
Nghe thế Quách thị cũng5 không ngạc nhiên mà chỉ im lặng gật đầu,
Ta đã nói với Nguyễn Quý rồi, Nguyễn Quý muốn vào phủ chăm sóc bên giường phụ mẫu.
Chu Nguyễn Quý muốn chăm sóc là chuyện tốt, Lâm Di không thể ngăn cản nên gật đầu nói:
Ta sẽ bảo người dọn dẹp viện tử phía Tây.
Quách thị vội vàng xua tay,
Không cần, không cần, ở trong phòng của lão thái gia là được.
Phu thê Chu Nguyễn Quý có vẻ như một lòng muốn hiếu thuận trưởng bối, không như Chu Nguyễn Cảnh và Đại thái thái cứ chăm chăm mưu tính lợi ích.
Quách thị nói đến đây rồi đứng dậy,
Ta sang phòng của lão thái gia và lão phu nhân đây.
Quách thị chẳng hề nhắc tới chuyện của Đại thái thái Chân thị, đây mới được xem là người thông minh, có thể tránh thì nên tránh.
Hơn nữa bên kia đang rất hỗn loạn, Quận vương phi qua đó chỉ sợ cũng không trông nom được gì.
Lâm Di lắc đầu,
Không sao đâu, sức khỏe của ta đã tốt hơn nhiều, trước khi ngự y kê đơn thuốc ta còn xuống giường đi lại được mà, giờ đã nghỉ ngơi nhiều ngày thế rồi, chẳng lẽ còn không bằng lúc trước hay sao?
Củng ma ma lo lắng, Bạch Thược cũng cảm thấy không ổn.
Lâm Di nói:
Mang thêm mấy hạ nhân là được, có chuyện gì cũng có thể ngăn lại kịp.
Thấy không khuyên được nàng, Củng ma mới sai người đi chuẩn bị kiệu, Bạch Thược chỉ huy Quất Hồng và Linh Lung lấy áo lông cừu của Lâm Di ra, hầu hạ nàng mặc vào.
Một lát sau kiệu đã đến cổng, Củng ma ma dứt khoát bảo bà tử khiêng vào, rồi đỡ Lâm Di ngồi lên.
Củng ma ma tiễn Quách thị ra ngoài.
Quách thị đi một lúc thì có tin tức truyền tới từ Tam Tiến viện,
Lão thái gia bị méo miệng, ngày bảo là dấu hiệu của trúng gió, đã cho uống thuốc rồi, lát nữa ngày phải châm cứu.
Trúng gió à, lão thái gia đã bệnh đến nông nỗi này rồi, lại thêm trúng gió thì khác gì nhà dột còn gặp mưa đâu.
có ngự, chăm sóc rồi.
Nước mắt của lão phu nhân chảy dài theo những vết hằn sâu trên gương mặt, trong mắt tràn đầy sự đau khổ:
Mấy đứa không nên ngăn cản ta, cứ để chúng ta đi chung với nhau là được.
Nếu như ông ấy đi trước, ta sống cũng chỉ là tạm bợ mà thôi...
Nói rồi bà ta ngồi dậy,
Ta ở lại trong phòng thì có thể sống yên ổn hay sao? Chăng bằng đi tới trước giường ông ấy chăm sóc bạn già.
Quách thị và Thân ma ma vẫn cố gắng khuyên nhủ, Lâm Di không nói lời nào, nàng được củng ma ma và Quất Hồng kẹp ở giữa che chở.
Chậm thôi, cẩn thận một chút.
Củng ma ma đi bên cạnh dặn dò.
Mấy người Quất Hồng cũng rất căng thẳng.
Hai viện tử cách nhau không xa, chỉ cần qua cửa vòm rồi đi thêm một đoạn hành lang nữa là tới, Quách thị và Thân ma ma nghe nói Lâm Di sắp tới, đều đứng chờ ở cửa.
Củng ma ma sắp xếp đưa kiệu của Lâm Di vào tận phòng mới dừng lại hỏi ngày là có mùi thuốc nào hại cho phụ nữ có thai không, sau đó mới dìu Lâm Di vào phòng trong thăm lão thái gia.
Lão thái gia mở hờ mắt, ánh mắt mông lung, há to miệng thỉnh thoảng lại ú ớ vài tiếng, cơ thể gầy trơ xương nằm vùi trong chăn không thể động đậy.
Cũng khó trách hai đứa nha hoàn nhìn thấy ông ngồi dậy lại tưởng là ma quỷ, bệnh đến nước này rồi thì sao có thể tự mình đứng dậy được cơ chứ.
Mặc dù Chu Thập Cửu không nói về lão thái gia trước mặt nàng, nhưng nàng vẫn biết rất rõ vị trí của ông trong lòng Chu Thập Cửu, cho nên những lúc quan trọng như thế này, nàng không thể nào bỏ mặc chẳng quan tâm ông.
Lâm Di cẩn thận dặn dò Củng ma ma:
Để bà tử nhìn chằm chằm, có gì không đúng thì lập tức sai người đến nha môn gọi Quận vương gia về.
Lão thái gia có ơn dưỡng dục với Quận vương gia, Quận vương gia nhất định phải làm tròn đạo hiếu.
Lâm Di vừa cầm lấy lò sưởi tay mà Bạch Thược đưa thì cũng ma ma chạy tới,
E rằng không xong rồi.
Lâm Di chống người ngồi dậy,
Sai người đi gọi Quận vương gia về.
Củng ma ma gật đầu,
Nô tỳ đi ngay.
Sắp xếp người đi thông báo xong, Củng ma ma quay về an ủi Lâm Di:
Người yên tâm, Quận vương gia chắc chắn sẽ về kịp, trong nhà vẫn còn được hoàn bảo mệnh, đã đút cho lão thái gia uống rồi.
Mấy năm nay lão thái gia đã lâm vào tình cảnh nguy hiểm mấy lần, đều được cho uống thuốc bảo mệnh.
Bởi thế nên thuốc đó có tác dụng với người khác, nhưng với lão thái gia thì chưa hẳn.
Lâm Di để Củng ma ma đỡ mình đi tới trước giường lão thái gia.
Củng ma ma lấy ghế mềm ra để Lâm Di ngồi xuống.
Sao rồi?
Lâm Di hỏi ngày:
Có chuyển biến tốt đẹp gì không?
Ngày lắc đầu,
Bệnh cũ của lão thái gia vốn đã hao tổn khí huyết rồi, giờ lại bị trúng gió...
chỉ đành nỗ lực hết sức thôi, có thể sống thêm ngày nào hay ngày đó.
Cuối cùng lão phu nhân cũng đứng dậy đi vào phòng trong.
Lão thái gia không tỉnh táo, không phân biệt được ai với ai, cho dù lão phu nhân nói gì cũng chẳng có chút phản ứng.
Chính vì thế nên Thân ma ma mới dám để cho lão phu nhân bước tới, nếu không cái cảnh tối hôm trước lại xảy ra trước mặt bao người, thanh danh và mặt mũi của lão phu nhân sẽ chẳng còn gì cả.
Nếu có thể sống qua mùa Xuân năm sau thì nói không chừng vẫn có thể ổn định lại.
.
Lâm Di nhìn lão thái gia, nha hoàn đứng bên giường đang không ngừng cầm khăn lau nước dãi bên khóe miệng ông.
Ngụy nói tiếp:
Trong phủ cũng nên chuẩn bị đi, lúc nào cũng phải có người bên cạnh lão thái gia, không bằng mời lang trung ở lại trong phòng, nếu tình xuống xấu đi cũng có thể kịp thời thông báo.
Lâm Di gật đầu, dặn dò Củng ma ma:
Cứ làm theo lời ngụy nói, mời vị lang trung lúc trước xem mạch cho lão thái gia vào phủ...
Dứt lời nàng lại quay người nhìn ngày,
Còn bệnh của lão phu nhân thế nào?
Ngày cúi đầu nói:
Không có gì đáng ngại, phải nghỉ ngơi cho tốt, không nên vất vả.
Trưởng bởi nhà ai mà chẳng như thế.
Lão phu nhân không thốt lên lời, vươn tay nắm lấy bả vai của con trai, một lúc lâu sau mới nặn ra được mấy chữ:
Đi...
đi xem xem mấy tấm ván có còn treo đó không.
Chu Nguyễn Quý vâng một tiếng, đang định đứng dậy thì lão thái gia nằm trên giường khẽ chớp mắt, cổ mở mắt to hơn.
Mọi người thấy cảnh này thì đều sợ là hồi quang phản chiếu, tất cả lẳng lặng nhìn về phía giường, không dám nhúc nhích.
Lão phu nhân vội vàng đẩy Chu Nguyễn Quý lên trước,
Mau...
mau nói chuyện với phụ thân con...
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.