Chương 300: Tang (2)
-
Doanh Môn Phục Quý
- Vân Nghê
- 2192 chữ
- 2022-02-06 07:22:56
Bao năm qua phụ thân bệnh nặng nằm liệt giường, trong lòng hắn đã sớm nghĩ tới cảnh này vô số lần rồi, nhưng tới lúc nó xảy r8a thật, hắn cũng chỉ biết nhìn mà không thốt được lời nào.
Mẫu thân ầm ĩ gào thét như thể khiến lòng hắn nảy sinh mộ3t sự mâu thuẫn, làm cách nào cũng không mở miệng được.
Lão thái gia nhìn Chu Nguyễn Quý, dường như có rất nhiều điều9 muốn nói, nhưng cuối cùng cũng chỉ run rẩy vuốt tay hắn hai lần.
Mí mắt của lão thái gia chớp chớp, rồi ông phun ra một hơi, tựa như là thở dài, từ đó không còn thở nữa.
Chu Thập Cửu như sững lại, không nhúc nhích.
Lâm Di cũng không tuyên bố lão thái gia đã từ trần, cho tới khi Chu Thập Cửu lấy lại tinh thần gọi Chu Nguyễn Quý đi tới hạ tịch, nàng mới dặn dò Củng mama:
Bảo quản sự mở hết cửa trong phủ ra, dùng vải trắng bao phủ, mọi người đổi sang đồ tang, sai hạ nhân đi báo tang đi.
Lâm Di chậm rãi quỳ xuống, cầm lấy cánh tay gầy guộc của Chu lão thái gia,
Thúc phụ, gia nhân đi gọi Nguyên Triệt về rồi, nhưng Nguyên Triệt đã vào cung, người gắng chờ chàng một chút.
Thấy Chu lão thái gia nhìn nàng, Lâm Di bèn nói:
Cháu là vợ của Nguyễn Triệt, Trần thị.
Mặc dù nàng thường xuyên tới thăm lão thái gia, nhưng lúc này ông đã không còn tỉnh táo nữa rồi.
Đôi mắt già nua của Chu lão thái gia chợt trở nên hiền hòa.
Nguyên Triệt cũng rất lo lắng cho thúc phụ, sáng nay cũng qua thăm thúc phụ rồi mới đi, chẳng qua mấy ngày nay chàng bận rộn chính vụ...
Nghe thấy Lâm Di nói đến Chu Thập Cửu, ánh mắt Chu lão thái gia vừa không nỡ vừa áy náy, ông nhìn chằm chằm Chu Nguyễn Quý mấy giây rồi lại quay sang nhìn Lâm Di.
Lâm Di sắp xếp linh cữu xong xuôi mới thấy chân mỏi nhừ, vội vàng bảo Củng ma ma gọi kiệu tới để về buồng sưởi phòng mình nghỉ ngơi.
Chừng một canh giờ trôi qua, nhiều người trong Tôn Thất doanh tới viếng, bọn vãn bối mặc đồ tang canh linh cữu, Lễ hộ dâng tấu mời Hoàng thượng, dựa theo đại tang tổn thất, Lễ bộ chủ tế.
Tưởng thị thay đồ tang ở cửa thùy hoa, đi vào phòng Lâm Di.
Chu Thập Cửu chạy nhanh vào giường.
Lâm Di nhìn Chu lão thái gia,
Thúc phụ, Nguyên Triệt về rồi, người mở mắt nhìn xem đi.
Chu Thập Cửu bình tĩnh đứng đó, trên mặt không có cảm xúc gì, ánh mắt cũng rất bình thản, không hề dao động.
Lâm Di kéo nhẹ tay chàng,
Thúc phụ vẫn luôn chờ chàng.
Chu Thập Cửu quỳ gối xuống, đưa tay nắm lấy đôi tay khô cong của lão thái gia.
Củng ma ma thưa vâng.
Lâm Di lấy tấm ngọc bài bên hông đưa cho Củng ma ma để bà sai bảo hạ nhân làm việc, lại sai người mời Hiển Quận vương phi, Tưởng thị vợ Nguyên Kỳ và mấy vị phu nhân tôn thất để giúp đỡ.
Cổng chính đã dựng rèm tang, mọi người trong nhà cũng đã đổi đồ tang, rạp tang cũng đã được dựng lên.
miệng, không nhả ra cũng không nuốt vào.
Lâm Di tự tay để miếng nhân sâm vào dưới lưỡi của lão thái gia, Chu Nguyễn Quý qua đỡ ông mặc lớp quần áo cuối cùng, chuẩn bị hạ tịch thì bên ngoài bỗng vang lên tiếng bước chân.
Lâm Di nhìn thấy ủng quan thêu mây bước vào thì thở dài một hơi.
Bây giờ tất cả mọi người đều tin rằng lão phu nhân vì cứu Chu Nguyễn Cảnh nên thuê người trộm đầu lâu của Chân thị đi mất.
Cho nên lão thái gia mới mắng lão phu nhân là đổ ác độc.
Tưởng thị nhìn ra ngoài cửa sổ,
Lần này bà ta chẳng làm khó dễ được muội nữa rồi.
Mặc dù tất cả con dâu đều biết phụng dưỡng trưởng bối rất khó khăn, nhưng lấy lòng người có quan hệ huyết thống vẫn đơn giản hơn nhiều, nếu bên cạnh lúc nào cũng có người theo dõi thì mới đáng sợ.
Lâm Di nhìn Củng ma ma,
Còn miếng nhân sâm nào không? Lấy một miếng tới đây.
Nàng vừa dứt lời thì có một ánh mắt hung ác bắn tới, Lâm Di không thèm né tránh, cứ thế nhìn thẳng.
Ánh mắt của Chu lão phu nhân trở nên vô cùng đau thương,
Nên để cho lão thái gia yên ổn mà đi thôi!
Củng ma ma lấy miếng nhân sâm và canh sâm tới, Thân ma ma định đi qua nhận lấy:
Miệng của lão thái gia đã cứng đờ rồi, sao mà cho ăn được? Lúc này nên hạ tịch rồi, đừng có rề rà nữa.
Quận vương gia vẫn chưa trở về.
Lâm Di đứng dậy vươn tay lấy canh sâm từ Củng ma ma,
Lão thái gia muốn gặp Quận vương gia lần cuối, chúng ta nên tìm cách giúp lão thái gia gắng gượng một chút, chu toàn tình nghĩ phụ tử.
Lâm Di nói rồi nhìn Chu Nguyên Quý.
Chu Nguyễn Quý cũng không nghĩ gì khác, chỉ cảm thấy Lâm Di nói đúng,
Cứ thử một chút, nếu không thử thì phụ thân đi cũng tiếc nuối.
Thân ma ma biết ý của Chu lão phu nhân, lão thái gia đã che chở Quận vương gia nhiều năm như thế, giờ đến lúc chết cũng chẳng thèm ngó cháu trai mà lại muốn gắng gượng để gặp Quận vương gia một lần.
Lâm Di đang dựa trên giường nghỉ ngơi.
Tưởng thị nói:
Nghe nói tang sự do muội sắp xếp.
Lâm Di gật đầu.
Tưởng thị cầm tay Lâm Di,
Sao muội làm thế...
Chờ tất cả quản sự lui xuống, Tưởng thị mới nói nhỏ:
Quản sự phủ Tín Thân vương tới gặp muội chứ không phải gặp lão phu nhân.
Lão thái gia vừa chết, mọi người cũng đã biết chuyện xảy ra tối hôm qua.
Tưởng thị nói:
Nghe hai đứa nha hoàn bảo là vốn tưởng hồn ma của Đại thái thái Chân thị hiện về, nên mới hét ầm lên thế.
Lâm Di không ngắt lời Tưởng thị.
Tưởng thị kinh ngạc,
Nói vậy thì chắc chắn vì nghe nói tới nguyên nhân cái chết của Chân thị, lão thái gia mới bị trúng gió.
Có lẽ là thế, hai nha hoàn trực đêm nói thì thầm, không ngờ bị lão thái gia nằm trên giường nghe thấy được.
bào thai đã không ổn lại còn...
Tất cả mọi người cho rằng tang sự có thể ảnh hưởng tới hài tử trong bụng, huống chi bào thai của nàng đã không ổn, còn chưa đủ ba tháng,
Không sao.
Lâm Di nói:
Lão thái gia đã lớn tuổi rồi, là hỉ tang.
Tưởng thị thở dài,
Ta cũng không tin vào quỷ thần, ý ta là muội vẫn còn quá yếu, không nên vất vả như thế.
Lâm Di mỉm cười nhìn Tưởng thị,
Cho nên mới mời tỷ tới giúp đỡ đây, lão thái gia của chúng ta bối phận lớn, không ít vãn bối trong Tôn Thất doanh đều tới phúng viếng, Tôn Thất doanh cũng sai hạ nhân tới giúp đỡ, ta ở trong phòng đến cùng cũng chẳng giúp được gì.
Tưởng thị đưa tay vào túi sưởi làm bằng da hổ,
Muội yên tâm, ta sẽ cố gắng.
Nhà họ Tưởng là một gia tộc lớn, Tướng thị cũng đã từng gặp qua tình cảnh này, chắc chắn có thể giúp đỡ trông nom.
Hai người đang nói chuyện thì quân sự đến báo rằng phủ Tín Thân vương đưa nam bộc và hầu gái tới chờ sai bảo.
Quản sự đi tới phòng Lâm Di đưa danh sách trước, Lâm Di và Tướng thị bố trí công việc cho mọi người.
Chu Nguyễn Quý đau buồn nói:
Phụ thân, người đang tìm Đại ca sao? Đại ca ra khỏi thành rồi, người đừng tìm nữa.
Chu lão thái gia nghe thấy lời này thì khép hờ mắt, nhưng vẫn đảo quanh tìm kiếm trong đám người, Lâm Di bước lên trước, nhỏ giọng hỏi:
Lão thái gia, có phải người đang tìm Chu Nguyên Triệt không?
Ánh mắt của Chu lão thái gia dừng lại, Chu Nguyễn Quý cũng quay đầu nhìn Lâm Di, thấy Lâm Di gật đầu thì vội vàng đứng dậy lui về sau để nàng bước tới.
Vừa lui lại Chu Nguyễn Quý bỗng cảm giác cánh tay đau đớn, hắn quay đầu nhìn thì thấy Chu lão phu nhân đang ra sức cẩu véo tay hắn.
Chu Nguyễn Quý không thèm để ý, vội vàng quay đầu lại nhìn Chu lão thái gia chằm chằm.
Quần áo đều đã mặc xong hết rồi, đám bà tử lắp sẵn giường liệm đặt dưới đất, Lâm Di và Quách thị trải đệm chăn lên.
Chu lão thái gia nằm trên giường hừ hừ hai tiếng, Lâm Di nhìn Củng ma ma, Củng ma ma lập tức bước tới đỡ nàng đi tới bên giường.
Hơi thở của Chu lão thái gia dần dần trở nên yếu ớt, nhưng ánh mắt vẫn đang đảo quanh như tìm kiếm thứ gì đó.
Lúc này nước mắt của Chu Nguyễn Quý bắt đầu tuôn r6a, không thể ngăn lại được, giọng nói cũng trở nên nghẹn ngào:
Phụ thân...
người đừng...
đừng mà...
người còn chưa nhìn thấy cháu trai đâu...
Lâm Di nhìn Chu Nguyễn Quý khóc đến nỗi ngồi khuỵu xuống, khóe mắt của Chu lão thái gia cũng có nước mắt chảy ra.
Ông cố gắng hé miệng nói chuyện, nhưng chỉ có thể phát ra những tiếng ú ớ khó nghe, gắng gượng một lát mặt mày ông đã đỏ ửng cả lên.
Thân ma ma kéo lão phu nhân, lão phu nhân nói với giọng điệu đau buồn:
Mau đi lấy quần áo đến, để Nguyễn Quý thay cho lão thái gia đi!
Lâm Di và Quách thị lui sang một bên, bọn hạ nhân lấy nước tới lau người cho Chu lão thái gia, Chu Nguyễn Quý cầm quần áo mặc vào cho ông.
Lâm Di liên tục quay đầu nhìn cửa, Chu Thập Cửu vẫn chưa chạy về.
Cho dù là ai đứng ở lập trường của lão phu nhân cũng đều không nuốt nổi cục tức này.
Thân ma ma đỡ lấy lão phu nhân đứng ở bên cạnh, Củng ma ma giúp Lâm Di cho lão thái gia uống canh sâm.
Cổ họng của lão thái gia không động đậy, không biết là có uống được miếng nào không, nước canh trong
Lâm Di gật đầu,
Người yên tâm đi thúc phụ, cháu sẽ nói với Quận vương gia.
Toàn ca đã được nhũ mẫu ẵm tới, lão thái gia không nhìn thằng bé mà vẫn nhìn Lâm Di chằm chằm.
Lâm Di cũng nhìn ông,
Người yên tâm đi!
Lúc này lão thái gia mới dốc hết sức gật đầu, đôi môi mấp máy mấy lần nhưng vẫn không nói được chữ nào.
Nước mắt của Lâm Di bất tri bất giác rơi xuống, cuối cùng Chu Thập Cửu cũng đã bỏ lỡ giây phút này, ông trời quá bất công với chàng, khiến chàng bị kẹt ở trong cung, không về kịp.
Bây giờ lão phu nhân đang cố gắng tìm cách bảo vệ mình, thuyết phục rằng cái chết của Chân thị không liên quan đến bà ta, và lão thái gia không phải vì thế mới bị tức chết.
Tưởng thị đứng dậy ra ngoài trông nom.
Lâm Di và ma ma quản sự trong phủ đối chiếu chi tiêu một lần, để Củng ma ma lấy ngọc bài đi làm việc.
Củng ma ma kể:
Nhị thái thái cũng lấy bạc ra, nói là trước đó đã chuẩn bị cho lão thái gia rồi, trong phòng của lão phu nhân vẫn còn một chút, hai khoản cộng lại chắc cũng đủ.
Lâm Di nói:
Còn phải khen thưởng cho hạ nhân trong phủ nữa, bây giờ Tôn Thất doanh có nói đưa bạc tới cũng chẳng đưa liền đầu, nếu không kịp thì cứ cầm đồ đi đổi bạc trước, đợi xong việc rồi bổ sung sau.
Củng ma ma hiểu ý của Lâm Di, nàng muốn làm tang lễ tươm tất nhất có thể.
Lâm Di ngước nhìn Củng ma ma,
Năm đó thúc phụ đã dốc toàn lực giúp đỡ nhà Quận vương gia, nuôi dưỡng Quận vương gia trưởng thành, lúc thúc phụ bệnh chúng ta lại không làm gì được, bây giờ thúc phụ đi rồi, chúng ta cũng chỉ có thể cho ngài ấy chút vẻ vang cuối cùng mà thôi, như đối đãi với trưởng bối thật sự vậy.
Ý của Quận vương phi là phải đối xử với lão thái gia như đối xử với phụ thân của Khang Quận vương gia vậy.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.