Chương 301: Ấm lại
-
Doanh Môn Phục Quý
- Vân Nghê
- 2331 chữ
- 2022-02-06 07:23:22
Lâm Di lắc đầu,
Ta không sao.
Nàng chỉ hao tổn chút công sức sắp xếp thôi, về mặt tình cảm, tuy cũng đau lòng nhưng lại không xúc động quá mức, 8dẫu gì khi nàng được gả vào đây, Chu lão thái gia đã bệnh nằm liệt giường rồi.
Nghỉ ngơi cho khỏe, ta đã dâng tấu chương lên triều đình,3 mấy ngày nay sẽ nghỉ ở nhà, chuyện bên ngoài cứ để ta lo.
Nụ cười của Chu Thập Cửu càng thêm ấm áp, ánh mắt trong trẻo như bầu trời sau cơn mưa,9 trong vắt lại hơi ẩm ướt, nếu không cẩn thận quan sát sẽ không bao giờ phát hiện được.
Lâm Di khẽ tựa lên vai Chu Thập Cửu,
Rốt cuộc cũ6ng gặp được lần cuối, thúc phụ cũng an tâm mà đi.
Chu Thập Cửu không nói gì, vải áo tang mới tinh dán sát mặt nàng, bất giác như cọ xát vào tim 5khiến nàng thấy chua xót.
Toàn bộ phủ Khang Quận vương thoáng chốc chìm trong tĩnh lặng, hành lang treo đầy đèn lồng trắng, không khí buồn thương bao phủ khắp chốn.
Tận khuya Chu Thập Cửu mới về thay y phục, rửa mặt.
Trên đầu chàng trừ quan ngọc thì chỉ có khăn tang, bóng dáng chàng dưới ánh đèn lấp lóe nom hơi lạnh lẽo đơn côi.
Chu Thập Cửu nhìn Lâm Di,
Thúc phụ coi ta như con ư?
Lâm Di không tránh né ánh mắt của Chu Thập Cửu, gật đầu đáp:
Lúc ta nhắc tới Quận vương gia, sắc mặt thúc phụ đối với Quận vương gia như cảm thấy thiếu sót mà không phải là sự áy náy bất an.
Người làm phụ mẫu đối với con mình, thông thường đều sẽ cảm thấy những điều mình làm cho con mãi mãi chưa đủ, cho nên trong lòng sẽ thấy thiếu sót với con, chỉ có đối với người ngoài mới thấy áy náy hay bất an.
Lâm Di thoáng dừng lại,
Chí ít thì ta nghĩ như vậy đó, thúc phụ coi Quận vương gia như con đẻ của mình.
Lâm Di nhớ tới lời đồn đại trong phủ, người ta đồn rằng Chu Thập Cửu là đứa con ngoài giá thú của lão thái gia, sau được đưa cho lão Khang Quận vương gia làm con nối dòng, cho nên lão thái gia mới mang Chu Thập Cửu về nuôi nấng, lại còn hết sức thiên vị chàng.
Hiện lão Khang Quận vương gia và lão thái gia đều đã mất, chuyện này chẳng ai nói rõ được nữa rồi, nhưng chí ít trong lòng lão thái gia, Chu Thập Cửu chính là con trai ông ấy.
Hiểu đường của Chu lão thái gia được bày biện suốt bốn chín ngày, đạo sĩ niệm kinh cúng tuần, mọi thứ xong xuôi đầy đủ mới đưa tang.
Ngày đưa tang Chu lão thái gia, Chu Thập Cửu chờ triều đình trả bản tẩu chương đã dâng lên trước đó về mới báo tin cho lão phu nhân.
Chu Thập Cửu đã thỉnh cầu tạm thả Chu Nguyễn Cảnh ra, để gã đỡ quan tài đưa tang, nhưng không được Hoàng thượng phê chuẩn.
Thúc phụ luôn rất tốt với ta, chỉ cần ông ấy ở nhà, thứ Đại ca lẫn Nhị ca đều không có, ông ấy vẫn sẽ cho ta.
Ánh mắt Chu Thập Cửu sáng ngời, miệng khẽ mỉm cười,
Không phải chỉ thiên vị chút thôi đâu, ông ấy thường xuyên tới phòng ta, tự mình hỏi han mọi việc, không phải vì phụ mẫu của ta đều đã mất mới tội nghiệp ta mà là thật lòng thương ta.
Chỉ tiếc những ngày ấy chẳng được dài lâu, có rất nhiều chuyện tới giờ ta cũng chưa kịp hỏi rõ.
Chu Thập Cửu ngừng một hồi,
Những điều đó, phỏng chừng thấm nương cũng rất muốn biết.
Lâm Di gật đầu.
Mấy năm nay không ít lần thẩm nương lợi dụng bệnh tình của thúc phụ tranh trong tranh ngoài, giờ coi như thúc phụ có thể an giấc rồi.
Hầu hết của Chu Thập Cửu trượt lên trượt xuống, chàng vươn tay ôm Lâm Di vào lòng, thở một hơi thật dài,
Đều nhờ em, ta mới có thể đưa tiền thúc phụ lần cuối cùng.
Thúc phụ trúng gió là vì tức giận việc Chu Nguyễn Cảnh giết vợ, chứ không phải vì nghe đến chuyện đầu Chân thị bị chặt mới lên cơn tức.
Là chàng ở sau lưng đổ thêm dầu vào lửa, Chân gia mới biết chuyện đầu Chân thị bị người ta chặt mang đi mất.
Cho nên, chàng không thể tránh khỏi trách nhiệm về cái chết của thúc phụ.
Tuy Chu Thập Cửu không để mắt đến lão phu nhân, nhưng chàng rất quan tâm đến vị thúc phụ này của mình.
Chu lão phu nhân luôn biết nói sao để khiến người ta thấy khó chịu nhất.
Đám người Tưởng thị tất bật đến khuya mới rời phủ về nhà, trong hiểu đường chỉ để hiểu tử hiền tôn gác đêm.
Rửa mặt xong, Chu Thập Cửu vào ngồi xuống giường sưởi cạnh Lâm Di,
Lát nữa vào phòng trong ngủ chút đi, ta còn phải gác đêm.
Lâm Di lắc đầu,
Trong phủ còn vài nữ quyến, đã hẹn lát nữa sẽ qua trò chuyện, dù ta không thể tới thủ hiểu trong phòng tang thì cũng phải tẫn hiểu ở đây.
Làm sao có thể vô tư thoải mái mà ăn ngon ngủ yên được.
Chu Thập Cửu hỏi:
Đã ăn gì chưa?
Lâm Di lặc đầu,
Quận vương gia cùng ăn chén cháo với ta đi.
Nha hoàn đi vào bày đồ ăn lên bàn thấp, Chu Thập Cửu và Lâm Di ăn qua loa chén cháo.
Trình Ngày vào phủ kê đơn, nói nàng có thể xuống giường đi lại, nhưng không được hoạt động trong thời gian quá dài.
Lâm Di bảo Quất Hồng đỡ ra cửa phòng, hít một hơi thật sâu, bỗng nghĩ thông thấu rất nhiều chuyện.
Củng ma ma đứng bên cười nói:
Còn bảy tháng nữa, nhưng giờ thai vị đã ổn, về sau sẽ thoải mái hơn nhiều.
Không biết có phải vì sắp đến năm mới hay chăng, mà những ngày này bỗng như trôi qua thật nhanh, phảng phất mới chớp mắt đã bước vào tháng Chạp rồi, không khí hân hoan chờ đợi năm mới càng lúc càng tăng cao, bệnh tình của Hoàng thượng cùng dân tốt lên.
Hạ nhân thu dọn bát đũa lui ra, những bước chân nhẹ nhàng dần đi xa, Quất Hồng đóng cửa lại, trong phòng lập tức chìm trong tĩnh lặng.
Hạ nhân nhạy bén biết nàng có lời muốn nói riêng với Chu Thập Cửu, dĩ nhiên Chu Thập Cửu cũng nhận ra điều này, có điều về mặt chàng vẫn thật thoải mái, như thể không có ý định nói chuyện nghiêm túc với nàng.
Lâm Di thuật lại tình hình khi Chu Thập Cửu không có mặt ở nhà cho chàng nghe:
Ngự y nói, bệnh của lão thái gia kéo dài lâu như vậy, thân thể cũng đã trong tình trạng dầu hết đèn tắt rồi, dù không có chuyện tối hôm qua thì cũng chẳng chống đỡ thêm được mấy ngày nữa đâu.
Bên ngoài có quản sự đến tìm, Chu Thập Cửu đi nhanh ra cửa.
Lâm Di gọi Củng ma ma đến hỏi:
Bên kia thế nào? Lão phu nhân sao rồi?
Củng ma ma hạ giọng khẽ đáp:
Đang khóc lóc với các nữ quyền trong tộc ạ, cứ nói tay lão thái gia còn ấm lắm, muốn Nhị lão gia đến phủ Nội vụ xin thuốc, nhất quyết không cho động quan tài.
Lâm Di nhớ tới vẻ mặt bình tĩnh của Chu Thập Cửu ban nãy, bảo Củng ma ma:
Ma ma lại qua đó nghe ngóng thêm xem sao, có chuyện gì hãy về nói cho ta biết ngay.
Đến chiều, Tưởng thị tới kể:
Sắp xếp xong xuôi hết rồi, trong ngoài đều có người phối hợp, chỉ là nhiều người tới người đi quá, đồ ăn vừa dọn ra một lát liền nguội ngay, hạ nhân bưng đi hâm nóng không kịp.
Đây chính là vấn đề khiến Lâm Dilo lắng nhất, bàn cơm đãi khách không thể bị gián đoạn,
Bảo người sử dụng cả hai nhà bếp nhỏ nữa, chuẩn bị sẵn than nóng trong phòng khách.
Tưởng thị gật đầu,
Cũng chỉ có thể làm vậy thôi.
Nói tới đây, Tường thị lại bảo:
Lần này lão phu nhân liều mạng thật, khóc khản cổ ở nhà chính rồi mà vẫn luôn miệng nhắc tới cả nhà lão Khang Quận vương, bảo là giờ lão thái gia cũng đã qua bên đó, bỏ lại một mình bà ta ở đây...
Có trách thì trách bà ta không thể chăm lo cho gia đình chu toàn, Chu Nguyễn Cảnh không thể trở về nhìn mặt phụ thân lần cuối cùng.
Ta biết.
Chu Thập Cửu vỗ nhẹ vai Lâm Di,
Ta biết mà.
Nói là biết nhưng trên mặt chàng vẫn treo nụ cười ấm áp muôn thuở, tựa như hình thêu xinh đẹp tinh xảo trên tấm áo gấm, thần thái khí độ ưu nhã một cách thái quá, qua đó che giấu sự thật trăm nghìn vết thủng rách bên dưới.
Lâm Di nói tiếp:
Thúc phụ cảm thấy Quận vương gia phải chịu thiệt thòi, trong lòng thúc phụ, địa vị của Đại ca, Nhị ca và Quận vương gia chẳng có gì khác biệt, nhưng mấy năm nay ông lại lực bất tòng tâm, chỉ có thể giương mắt nhìn thấm nương bạc đãi Quận vương gia.
Tối hôm qua lão thái gia lên cơn uất nghẹn cũng bởi nghe nói Đại bá giết Đại tẩu, người trong phòng lão phu nhân vẫn luôn gạt lão thái gia chuyện này.
Giọng Lâm Di thong thả ôn hòa, nàng ngẩng đầu nhìn Chu Thập Cửu, chậm rãi kể, cố gắng nói thật rõ ràng từng chuyện nhỏ...
Nàng đang an ủi chàng.
Nếu Quận vương gia phải chịu thiệt vì mưu kế của thẩm nương, thúc phụ sẽ chết không nhắm mắt.
Ánh mắt Chu Thập Cửu hơi tối đi.
Lâm Di lại cười ấm áp, an ủi chàng:
Phút lâm chung, thúc phụ chỉ muốn đợi được Quận vương gia về, Quận vương gia về kịp, chí ít trong lòng thúc phụ, đoạn tình nghĩa phụ tử này đã coi như có đầu có cuối, trọn vẹn rồi.
Chu lão phu nhân nghe tin này, sắc mặt lập tức thay đổi.
Đến khi đắp mộ xong, Chu Thập Cửu mới chính thức mặc quan báo đến nha môn.
Lâm Di mang thai sắp được ba tháng, nôn nghén mỗi sáng ít dần đi, khẩu vị cũng từ từ tốt lên.
Lâm Di cùng Nhân Ngữ Thu trao đổi mẩy phong thư, mấy ngày nay bệnh của Nhân lão thái gia cũng đỡ hơn, đã báo lên cho bên nha môn phụ trách bệnh dịch rồi, chuẩn bị vài ngày nữa sẽ về Kinh.
Còn phía Nhiệt Hà, từ hai tháng trước dịch bệnh đã có chuyển biến tốt đẹp, nay cũng đãng báo với triều đình, xác định không còn người nhiễm bệnh.
Tin tức này vừa được đưa vào Kinh, cả Kinh thành đều thở phào nhẹ nhõm, đường sá lại một lần nữa bắt đầu nhộn nhịp phồn hoa.
Nàng hít một hơi thật sâu, khoang mũi tràn ngập mùi khói lạ lẫm.
Khó ngửi lắm đúng không, vừa đốt giấy tiền xong mà.
Ta chỉ ghé thăm nàng một chút thôi, lát nữa ta còn phải qua đó.
Chu Thập Cửu vươn tay kéo gối cho Lâm Di tựa vào.
Lão thái gia bôn ba vất vả cả đời, đến phút lâm chung lại không thể thấy cảnh con cháu tề tựu đông đủ bên cạnh tiên mình.
Lão phu nhân nói những lời này không phải cho nữ quyến Tôn Thất doanh nghe mà là dành cho Chu Thập Cửu.
Lão thái gia nghe nói đến cái chết của Chân thị mới tức giận mà trúng gió, đương nhiên là do Chu Nguyễn Cảnh giết vợ trước, nhưng chuyện Chân thị bị cắt đầu rõ ràng là nhằm vào Chu lão phu nhân.
Hẳn bà ta cũng đã cẩn thận suy nghĩ, biết này trong chuyện này tất cả bàn tay sắp đặt của Chu Thập Cửu.
Lão thái gia từng giúp đỡ cả nhà Chu Thập Cửu, nuôi nấng Chu Thập Cửu lớn khôn, ấy vậy mà chưa được hưởng chút phúc phần nào, lại còn không được gặp con trai trong phút lâm chung.
Chu lão phu nhân nương chuyện thi thể Chân thị bị mất mát để đổ hết món nợ này lên đầu Chu Thập Cửu, người ngoài không nghe ra ẩn ý trong lời của bà ta, nhưng Chu Thập Cửu lại có thể hiểu rõ.
Nữ quyền các phủ bị bó chân trong nhà vài tháng, cuối cùng cũng có thể ra ngoài đi lại, gánh hát trong Kinh cũng bắt đầu đắt khách.
Mới ba ngày mà Lâm Di đã nhận được hơn chục thư mời, vì đang chịu tang nên nàng đều từ chối khéo.
Dân gian vui mừng náo nhiệt trở lại, thiên tử dần dần khỏe mạnh, lại bắt đầu ngày ngày phế tấu chương ở Dưỡng Tâm điện, lấy ra rất nhiều tấu chương trong lúc trọng bệnh xem lại.
Mấy vị vương gia cùng giúp đỡ giải quyết việc triều chính lúc trước thay phiên nhau vào cung nghe Hoàng để dạy dỗ, cùng lúc đó vụ án Chu Nguyễn Cảnh giết vợ cũng được lôi ra, giao cho Tông Nhân phủ nhanh chóng kết án.
Nhân gia bình yên chuyển về kinh thành, Lâm Di gửi thiệp mời Nhân Ngư Thu, Trịnh Thất tiểu thư, Hiển Quận vương phi, Tưởng thị và mấy vị nữ quyến mấy hôm trước có đến phủ giúp đỡ tới chơi một chuyến.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.