Chương 302: Hy vọng
-
Doanh Môn Phục Quý
- Vân Nghê
- 2113 chữ
- 2022-02-06 07:23:20
Hiển Quận vương phi cũng nói:
Lần trước ta gặp Nhị thái thái, Nhị thái thái muốn đón lão phu nhân về nhà tổ.
Nói đoạn nàng quay đầ8u nhìn Lâm Di,
Có nói gì với muội không?
Quách thị ư? Chưa thấy nói những chuyện này với nàng.
Đang nói chuyện, Trịnh Thấ3t tiểu thư và Nhân Ngữ Thu bưng trà hoa quả vào nhà.
Lâm Di nhìn Trịnh Thất tiểu thư, cười nói:
Học được rồi à?
Nhân Ngữ 9Thu tiên sinh lấy không ít trà hoa quả bình thường nàng hay làm, Trịnh Thất tiểu thư thấy tò mò liền hỏi từng cái từng cái một.
Trinh Thất tiểu thư đếm các loại trà hoa quả trong khay:
Chỉ là bắt chước thôi, ở đây dùng rất nhiều dược liệu, toàn là thứ t5a không biết, nhưng tiên sinh đã dạy ta cách làm trà quả tứ quý rồi, sau này không phải đòi đồ ngọt của tỷ nữa.
Lâm Di bật cười, những người trong phòng này không có ai tự nhiên như Trịnh Thất tiểu thư cả, mỗi lần gặp cô bé này, nàng đều cảm thấy tâm trạng tốt hơn rất nhiều.
Lâm Di mơ hồ hiểu ra điều gì.
Nhân Ngữ Thu bèn nói rõ ràng hơn:
Trong cung, long thai là quan trọng nhất, Thái Y viện phải tìm đủ mọi cách để long thai được an toàn chào đời đủ tháng, những thứ khác đều chỉ là thứ yếu.
So với long thai, vị nương nương mang thai luôn phải xếp sau.
Dùng nhiều thuốc giữ thai thì đến lúc trở dạ, cuống rốn không dễ rụng.
Thì ra là vậy, Lâm Di hỏi dò:
Nói vậy là có thể xuống giường đi lại đúng không?
Nhân Ngữ Thu đáp:
Mỗi ngày tản bộ một lát mới có lợi, đừng nên quá sức là được, giờ em muốn ăn cứ ăn, muốn ngủ cứ ngủ, thoải mái đi.
Mấy ngày nay nàng đã thoải mái đủ rồi, cho dù có tang lễ của lão thái gia thì việc cũng không đến tay nàng.
Lâm Di nắm tay Nhân Ngữ Thu,
Để tối nay ta hỏi Quận vương gia xem có cách nào không.
Nàng thoáng dừng lại,
Nếu tiên sinh thấy khó chịu, chi bằng thường xuyên tới đây chơi, mọi người cùng ngồi trò chuyện vẫn hơn một mình sốt ruột lo lắng suông.
Bây giờ có khuyên bảo thế nào cũng chẳng tác dụng.
Nhân Ngữ Thu gật đầu, lau khô khóe mắt rồi nhìn Lâm Di nói:
Không tới tìm cô thì ta còn biết tìm ai nữa?
Lâm Di cùng Nhân Ngữ Thu ra khỏi phòng, Tưởng thị mỉm cười, hạ giọng hỏi Nhân Ngữ Thu:
Có xem được là con trai hay con gái không?
Nhân Ngữ Thu lắc đầu,
Chỉ xem mạch tượng thì sao đoán chuẩn được.
Tưởng thị cầm khăn che miệng cười,
Như vậy cũng tốt, đến lúc đó sẽ bất ngờ.
Mọi người mới nói đến đây, bỗng thấy Bạch Thược đi vào nhà, tới bên cạnh Lâm Di bẩm báo:
Bên ngoài có người nhà của phủ Quả Thân vương tới báo tang, nói là sáng nay Quả Thân vương vừa mất.
Nữ quyền của tôn thất trong phòng lập tức căng thẳng.
Quả Thân vương là vị trưởng bối cùng thể hệ với Tín Thân vương trong tổn thất, trước đó vài ngày có lời đồn nói rằng Tín Thân vương sắp rút khỏi chức vị trong Tông Nhân phủ, mọi người đều đề cử Quả Thân vương lên thay.
Nếu không phải vì nhà mẹ đẻ không thể dựa vào, Quả Thân vương phi cũng không đến nỗi như vậy.
Tâm trạng Lâm Di phập phồng dữ dội, chẳng biết Quả Thân vương phi là vì điều gì mới làm thế.
Rốt cuộc là cảm thấy tình cảnh tương lai của mình quá khó xử nên mất hết can đảm sống, hay là vì Hoàng hậu nương nương mới hạ quyết tâm như vậy.
Lâm Di lại suy nghĩ một chút rồi hỏi Tưởng thị:
Ta còn nhớ Quả Thân vương phi có một vị Quận chúa?
Tưởng thị đáp:
Mùa Thu năm nay hình như có nói hứa gả cho một vị Tôn gia làm chỉ huy động tri ở ngoài Kinh, Quả Thân vương phi vốn không muốn, nhưng hôn ước đã được hai nhà định ra từ lâu rồi.
Nào ngờ hương nên vừa mới đưa qua, hôm sau người của phủ Quả Thân vương lại tới báo tang, Quả Thân vương phi tự tử theo chồng, nay thứ trưởng tử của Quả Thân vương thừa kế tước vị.
Giờ mọi người mới biết, Quả Thân vương phi thường ngày luôn treo nụ cười trên mặt, nhưng thực tế cuộc sống cũng không tốt lắm.
Tưởng thị vừa từ phủ Quả Thân vương trở về, sắc mặt khá tiều tụy, hẳn là vừa vất vả giúp đỡ tang lễ lại vừa đau lòng vì Quả Thân vương phi,
Vẫn là vì không có con ruột mới thế, con thứ do tiểu thiếp của Quả Thân vương sinh, bình thường rất được lòng Quả Thân vương, nên tiểu thiếp kia cũng thuộc dạng hô mưa gọi gió trong phủ.
Mọi người cùng nếm trà hoa quả, Nhân Ngữ Thu vào phòng trong bắt mạch cho Lâm Di.
Nụ cười trên môi Nhân Ngữ Thu càng thêm tươi tắn,
Thai mạch ổn, có thể dùng một ít thuốc bổ, uống nhiều thuốc giữ thai quá cũng không tốt lắm đâu, sau này đủ tháng rồi lại khó sinh.
Còn có chuyện như thế ư, Trình Ngự y vẫn luôn kê đơn cho nàng uống mà.
Nhân Ngữ Thu cười nhìn Lâm Di,
Quận vương gia tăng rất nhiều lễ mừng năm mới cho ta, em có biết không?
Lâm Di thoáng kinh ngạc, nàng còn chưa đưa lễ mừng năm mới qua chỗ Nhân tiên sinh mà.
Thường ngày Quả Thân vương rất ít hỏi đến mọi chuyện, nhưng hễ lên tiếng thì luôn rất công bằng.
Sắc mặt Tường thị cực kì khó coi,
Hôn nhân của ta với Nguyên Kỳ vốn tưởng chỉ được làm qua loa cho xong, may nhờ Quả Thân vương phi nói giùm vào.
Nói đoạn nàng cũng không ngồi yên được nữa,
Ta phải về thu xếp một chút rồi qua đó coi sao.
Nữ quyến tôn thất đều đứng dậy chào ra về.
Lâm Di sai Quất Hồng đi tiễn bọn họ, sau đó bảo quản sự ma ma chuẩn bị hương nến và lễ tiễn đưa đến phủ Quả Thân vương.
Nhân Ngữ Thu lại nói:
Chưa bàn đến chuyện nhà ta không ở gần nơi này, dù già trẻ lớn bé trong nhà đều tới cũng ăn không hết mấy thứ đó, Quận vương gia sợ em vất vả, cho nên đã sắp xếp mấy chuyện này thay em rồi.
Nhận một lễ lớn như thế, sao ta có thể qua loa cho xong chuyện được, đương nhiên phải thận trọng xem mạch cho em.
Lâm Di thấy ánh mắt Nhân Ngữ Thu đẩy thâm ý thì không nhịn được nóng rực cả hai má.
Nhân Ngữ Thu nói:
Đừng dùng thuốc của Trình Ngày nữa, lượng thuốc an thai quá nhiều, bên Thái Y viện vẫn luôn kê đơn kiểu đó, ở trong cung làm việc lâu năm nên khó tránh khỏi vài thói quen như vậy.
Lâm Di nhìn Nhân Ngữ Thu, lại nhớ tới chuyện của Trương Phong Tử,
Không biết lúc nào mới có tin tức đây.
Sắc mặt Nhân Ngữ Thu thoáng ảm đạm, nét cười cũng phai nhạt đi,
Chớp mắt đã qua mấy tháng mà vẫn không có tin tức, chỉ e là...
Nói đến đó, viền mắt nàng đỏ lên,
Nếu sớm biết vậy, dù thế nào ta cũng sẽ không cho huynh ấy đi.
Tình hình khi đó không giống hiện nay, lúc đó Nhân gia bị ép rời khỏi Kinh thành, Trương Phong Tử sốt ruột mới nghĩ tới chuyện đến Nhiệt Hà hỏi thăm tình hình bệnh dịch.
Quả Thân vương phi vì người như thế mà tự sát đi theo, thật sự chẳng đáng.
Lâm Di nghĩ tới đó, chợt hỏi:
Nhà mẹ đẻ của Quả Thân vương phi là?
Tưởng thị đáp:
Là Thương gia.
Nói vậy là cùng tộc với Hoàng hậu nương nương?
Tưởng thị ngẩng đầu lên,
Đúng vậy, tuy không cần lắm nhưng vẫn là cùng tộc.
Đám hạ nhân bên cạnh đều đang làm gì thế, vì sao không nhìn ra manh mối gì?
Cung nhân đứng hầu bên cạnh trả lời:
Quả Thân vương phi nói thấy khó chịu trong người, bảo hạ nhân đừng tới quấy rầy, tất cả đều cho rằng vương phi đang nghỉ ngơi, ai dè đến khi quân sự ma ma gõ cửa, đi vào nhìn xem thì đã thấy người treo ở trên giường.
Giường cao đến đâu mới có thể treo cổ được? Hoàng hậu nương nương kinh hãi nhìn về phía giường nằm trong phòng ngủ, đủ biết quyết tâm của Quả Thân vương phi cao tới cỡ nào.
Cung nhân vội nói:
Xin người đừng nhìn, cẩn thận kinh sợ.
Hoàng hậu nương nương cười lạnh lẽo,
Là tỷ muội trong nhà cả, dù bà ấy chết cũng sẽ không đến đây làm ta sợ.
Cung nhân cúi đầu.
Vì sao không phải là cưới con gái nhà Tôn gia mà phải là gả con gái mình sang Tôn gia, chỉ e tình hình bên Tôn gia cũng không được tốt lắm! Không lung lạc được trượng phu, cũng chẳng thể bảo vệ con gái, cuối cùng phải chọn cách như vậy để Hoàng hậu nương nương ra mặt giúp đỡ tìm cho con gái một chốn tốt hơn.
Thương thay tấm lòng của cha mẹ.
Trong Cảnh Nhân cung, Hoàng hậu nương nương nghe xong bèn lau nước mắt nói:
Sao lại có thể như vậy, hai ngày trước còn tới trò chuyện với ta mà, nói đi là đi luôn.
Nay Quả thân vừa đi, Quả Thân vương phi hắn cũng cảm thấy tương lai chẳng còn hi vọng gì, bằng không sao đang yên đang lành lại đi đến bước này chứ.
Lâm Di nghe chuyện, đặt chấm tuyến trong tay xuống.
Nếu Quả Thân vương biết nghĩ thay cho Quả Thân vương phi thì đã sớm kiềm chế tiểu thiếp và con thứ, đầu đến nỗi để xảy ra chuyện như ngày hôm nay.
Hoàng hậu nương nương im lặng, một lát sau mới nói:
Bảo người đưa hương nên giấy tiền nhiều chút, ngày thường bà ấy kiệm lời ít nói, lại hay sợ lạnh, đi lấy cả lò sưởi tay bằng ngọc của ta đưa đến cho bà ấy, để bà ấy sưởi cho ấm lòng.
Bên ngoài gió Bấc rít gào, hàng trúc ngoài cửa sổ lao xao, Hoàng hậu nương nương tháo trang sức trên đầu xuống, thay bộ đồ đơn giản ở nhà, ngồi xuống giường sưởi thêu thùa.
Ma ma già bên người bưng trà tới, thấy vậy bèn thở dài nói:
Ngày nào nương nương cũng hao tâm tốn sức như vậy, chỉ sợ mắt không chịu nổi đâu.
Hoàng hậu nương nương mỉm cười,
Nhàn rỗi ngồi không cũng chán mà.
Vừa dứt lời, bên ngoài liền truyền đến tiếng lễ nhạc ngự giá, Hoàng hậu nương nương vội buông châm tuyến trong tay xuống, các cung nhân nhanh nhẹn lấy giày vải cho Hoàng hậu thay, đổi quần áo xong xuôi thì Hoàng thượng đã vịn tay cung nhân đi vào phòng.
Hoàng hậu nương nương chỉnh lại y phục xong bèn bước tới hành lễ.
Hoàng để nói:
Mau đứng lên đi.
Vừa nói, ánh mắt vừa đảo quanh phòng, rơi xuống khay châm tuyển,
Sức khỏe của nàng còn chưa ổn, sao không chịu tĩnh dưỡng mà lại làm mấy thứ này rồi.
Hoàng hậu nương nương đáp:
Không có gì làm, chỉ giết thời gian thôi mà.
Hoàng để nhìn về phía Hoàng hậu nương nương:
Nàng cũng rảnh rỗi thật, bên Thục phi đang bận tối mắt tối mũi, ngoại mệnh phụ vào cung, nàng đã gặp chưa?
Hoàng hậu nương nương cười nói:
Thiếp không khỏe, cho nên không cho truyền mệnh phụ vào.
Hoàng để bỗng cười lạnh,
Là do nàng không truyền hay là do những người này không muốn tới cung của nàng?
Sắc mặt Hoàng hậu nương nương thoáng căng thẳng, bà cúi đầu nói:
Hoàng thượng đã dùng bữa chưa? Ta cho người đi chuẩn bị.
Đế hậu mới nói đến đây, cung nhân đã thu xếp xong những thứ ban tới phủ Quả Thân vương.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.