Chương 303: Nhận con thừa tự


Thái hậu trách bà là quốc mẫu mà lại vì quyền lợi không màng đến sức khỏe của Hoàng thượng, Thương gia đã rơi vào tình cảnh t8ệ hại như thế mà bà vẫn chẳng biết hối cải.

Trước mặt Thái hậu nương nương, bà không thể phản bác, đành quỳ mãi ở Ph3ật đường, quỳ đến mức hai đầu gối tê dại không còn cảm giác.

Hoàng hậu nghĩ đến đây, vẻ mặt thoáng buồn bã, nhưng bà9 không biểu lộ trước mặt Hoàng đế, vẫn chỉ mỉm cười,
Thần thiếp chịu chút ấm ức cũng không có gì, chỉ cần bệnh của Hoàng th6ượng khá lên là tốt rồi.
Hoàng để nắm chặt lấy bàn tay mảnh khảnh của Hoàng hậu.
Đã bao lần ông nắm tay Hoàng hậu đi dạo trong Ngự Hoa viên, cảm thấy cuộc đời viên mãn.
Bắt đầu từ khi
nào mà quan hệ của ông và Hoàng hậu trở nên xa cách vậy? Là bởi vì phi tần trong cung dần nhiều lên, hay là bởi khi ông từ từ nắm quyền, dã tâm lớn dần, muốn mở rộng bản đồ triều Đại Chu, thành ra cả ngày nhốt mình ở nam thư phòng triệu kiến thần tử? Hay là khi phi tần hậu cung lần lượt mang thai sinh con, ông không thể không đến thăm hỏi, hưởng thụ niềm vui gia đình nên các phần tình cảm ban đầu kia sang một bên? Để Hoàng hậu rơi vào tình cảnh ngày hôm nay, ông không nên chỉ đổ thừa cho mẫu hậu, chẳng phải điều chỉnh một tay ông tạo thành sao, chẳng lẽ ông thật sự muốn người con gái mình yêu thương có kết cục như Quả Thân vương phi?
Nhị Vương gia là con trưởng, trẫm đã quyết định ghi Nhị Vương gia dưới danh nghĩa của Hoàng hậu.
Hoàng để cảm nhận được cơ thể của người trong lòng mình thoáng run lên.
Hoàng đế cúi đầu nhìn vẻ mặt cực kì kinh ngạc của Hoàng hậu, thì ra cho tới bây giờ Hoàng hậu chưa từng mong muốn ông sẽ làm thế, là bởi vì bà không có lòng tin đối với ông, cho nên chưa từng mong đợi những điều xa xôi.
Hoàng hậu đứng dậy, quỳ xuống đất,
Hoàng thượng, tuyệt đối không được, Hoàng thượng không thể làm vậy, trong cung ngoài cũng đã bàn tán ầmirỗi, nếu người làm thế...
Chỉ sợ sẽ làm cục diện chính trị rung chuyển, đến lúc đó thân thiệp có chết cũng không đủ đến tôi.

Hoàng hậu cũng mang tâm tư như thế...
Trong lòng Hoàng để bỗng sinh ra một nỗi hổ thẹn khôn kể.
Lần đầu nhìn thấy Hoàng hậu, gương mặt xinh đẹp thanh tú cùng ánh mắt trong sáng của bà đã xâm chiếm lòng ông, khiến ông hạnh phúc vô cùng.
Hoàng để kéo Hoàng hậu ngồi xuống, cười lạnh:
Nay ở ngoài cũng đang đồn ầm ĩ, con cháu tổn thất dám cả gan làm bậy như vậy, thật sự mất sạch thể diện tổ tiên, từ nay về sau trẫm tuyệt không nương tay với bọn chúng nữa.
Hoàng hậu gật đầu, chợt nhớ chuyện Khang Quận vương tự mình xông ra khỏi phủ bèn hỏi:
Chuyện đó là sao?
Hoàng để đáp:
Khang Quận vương phi có thai.
Hoàng hậu nâng tách trà đưa cho Hoàng đế, ánh mắt trầm tĩnh như đang suy tư.
Hoàng thượng nhấp một ngụm trà, thấp giọng hỏi:
Hoàng hậu thấy nên tính sao về chuyện bên Tôn Thất doanh?
Hoàng hậu đỡ tách trà trong tay Hoàng đế,
Hậu cung không được tham gia chính sự.
Hoàng đế tựa lưng vào tháp mềm nói:
Đây là chuyện nhà, Hoàng hậu vốn nên quản.
Hoàng hậu hơi nhếch miệng,
Thần thiếp cho rằng con cháu tôn thất phạm tội vốn nên chịu phạt, nhưng dù sao cũng là huyết mạch của hoàng tộc Đại Chu chúng ta, hàng năm Tôn Thất doanh cũng có không ít con cháu góp sức vì đất nước...
Hoàng thượng muốn chấn chỉnh là đúng, nhưng cũng cần trấn an họ, quốc có quốc pháp, gia có gia quy, kẻ phạm tội thì đày đi lính coi như khiển trách, người cần cù chăm chỉ thì nhất định phải trọng dụng.
Hoàng đế cười nhìn Hoàng hậu,
Lời Hoàng hậu nói rất hợp lý trẫm
.
Sau khi lễ thành hôn kết thúc, ông và Hoàng hậu ngồi trên giường cưới, ngượng ngùng nhìn nhau, chầm chậm nắm lấy tay nhau.
Khi đó, lòng ông rung động, cảm kích vì phụ hoàng sớm định ra một hôn sự như vậy cho mình, về sau có Hoàng hậu bên cạnh, lòng ông sẽ ấm áp, sẽ bớt tịch mịch hơn hẳn.
Hoàng hậu cũng đúng như suy nghĩ của ông, là một cô gái có tri thức, hiểu lễ nghĩa, thông minh nhạy bén.
Kính Quận vương giết người chôn xác ở rừng táo chỉ vì chuyện mua đất, chyện Chu Nguyễn Cảnh càng thái quá hơn, kết quả khám nghiệm tử thi của Tông Nhân phủ bị mất không nói, ngay cả đầu của Chân thị cũng bị cắt đi, giờ muốn định án cũng không dễ dàng.
Khang Quận vương bị tố giết đạo sĩ Thành Diễm của Thượng Thanh viện, trong lúc bị cách chức điều tra, vốn nên cấm túc ở nhà lại tự mình xông ra khỏi phủ.

Hoàng để dùng một chút mới nói tiếp:
Trẫm gọi bọn họ tới hỏi, Tín Thân vương và Chân gia đều cho mình đúng, phía Khang Quận vương còn nói được vài câu thật thà.
Hoàng hậu hỏi:
Khang Quận vương nói Chu Nguyễn Cảnh đánh chết chính thê Chân thị ư?
Hoàng để lắc đầu,
Ngỗ tác khám nghiệm tử thi hôm đó nói rằng vết thương của Chân thị không phải do đâm tường mà ra.
Hoàng hậu nhíu mày,
Dầu gì cũng là phu thê, sao tới nông nỗi này chứ?

Nước mắt Hoàng hậu rơi như mưa,
Nếu bởi vì thân thiếp mà loạn chính...

Thôi được rồi.
Hoàng để ngắt lời Hoàng hậu:
Làm thể chỉ để cho Cảnh Nhận cung của nàng thêm chút náo nhiệt thôi, có gì đâu mà loạn chính, nàng cứ yên tâm, bên phía mẫu hậu trẫm sẽ tự mình nói rõ.
Hồi lâu sau Hoàng hậu mới ngừng khóc, hỏi:
Thần thiếp không hiểu, sao bỗng dưng Hoàng thượng lại đột nhiên...
còn biết được cả chuyện Quả Thân vương nữa.


Trẫm triệu kiển Khang Quân vương.
Hoàng để đáp:
Mấy ngày nay bên Tôn Thất doanh loạn lắm, ngự sử dâng tấu tổ cáo Kinh Quận vương ép người ta bán hơn một nghìn mẫu ruộng, Chu Nguyễn Cảnh sủng thiếp diệt thê, không chỉ thể, Tín Thân vương còn nhận hối lộ từ hai nhà này để giúp đỡ che đậy.
Đôi mắt thâm trầm của Hoàng đế tho5áng trở nên ấm áp,
Trẫm biết tâm tư của nàng, khiến nàng chịu nhiều thiệt thòi rồi.
Mắt Hoàng hậu mờ sương,
Những ngày đó không thể gặp Hoàng thượng, thân thiếp chỉ lo lắng cho bệnh tình của Hoàng thượng thôi, cũng chẳng phải chịu thiệt thòi gì, chẳng qua lòng cứ luôn như lửa đốt.
Hoàng để ôm Hoàng hậu vào lòng, mùi đàn hương nồng nặc làm ông bất giác nhíu mày,
Ngày mai trẫm sẽ nói với mẫu hậu, không để nàng đến Từ Ninh cung nghe kinh phật nữa.
Hoàng hậu lắc đầu,
Có thể đến Từ Ninh cung hiếu thuận Thái hậu nương nương là phúc khí của thần thiếp, chỉ cần Thái hậu nương nương có thể nguôi giận, đừng nói là đến Phật đường nghe kinh một canh giờ, cho dù mỗi ngày đều phải đến Phật đường, thân thiếp cũng nên đi.
Mấy năm qua thần thiếp không thể sinh hạ cho Hoàng thượng một hoàng tử, không công không lao với xã tắc, nếu ngay cả hiểu hiện cũng không làm được thì sẽ trở thành kẻ chẳng ra gì mất.

Tính tình Hoàng hậu bị mài giũa thành như vậy, là một vị quốc mẫu mà phải liên tục nhân nhượng vì lợi ích toàn cục, Hoàng đế trông mà càng thêm đau xót,
Là do trẫm có lỗi với nàng, trẫm nên sớm chọn một hoàng tử ghi dưới danh nghĩa của nàng, như vậy nàng sẽ đỡ khổ hơn nhiều.
Hoàng hậu lắc đầu,
Ý tốt của Hoàng thượng, thân thiếp hiểu, nhưng không có con nối dòng cũng là chuyện tốt, không có nhiều ràng buộc, thân thiếp chỉ cần dành hết tâm tư cho Hoàng thượng.
Hoàng để nhớ tới Quả Thân vương mới qua đời, Quả Thân vương phi liền tự sát theo chồng, bèn nghiêng đầu nhìn Hoàng hậu, ánh mắt của Hoàng hậu cũng có phần tương tự.
Hoàng đế đứng dậy đỡ Hoàng hậu lên, kiên định nhìn bà, nói một cách đầy khí phách:
Bất luận trong cung có bao nhiêu đứa trẻ, chúng đều nên coi nàng là mẫu thân, năm ấy phụ thân và huynh trưởng của nàng vì trẫm mà bị liên lụy, cả nhà họ Thường của nàng đều là trung liệt, chẳng phải loạn thần tặc tử gì, đã bao nhiêu năm rồi, trẫm sớm nên đính chính lại cho Thường gia.
Thế là thế, thiếp là thiếp, nàng là Hoàng hậu, vốn nên là mẫu nghi thiên hạ, quản lý hậu cung, phân rõ đẳng cấp, bất luận kẻ nào cũng không được phép vượt lễ, nếu có kẻ dám trái lời, nàng cứ việc xử lí, ai cũng không được can thiệp.

Hoàng thượng.
Nước mắt Hoàng hậu rơi xuống bên tóc mai,
Người làm vậy là để bồi thường cho thân thiếp hay là muốn đẩy thần thiếp lên nơi đầu sóng ngọn gió vậy, thân thiếp chỉ muốn ở bên cạnh Hoàng thượng, chẳng còn mong ước gì hơn.

Trẫm ở bên cạnh nàng đây.
Hoàng để kéo tay Hoàng hậu, vẻ mặt uy nghiêm, nhưng ánh mắt lại mang ý cười,
Trẫm đã viết xong ý chỉ rồi, đang để ở nam thư phòng, ngày mai lâm triều sẽ cho tuyến đọc.
Hoàng hậu mấp máy môi, nhưng lại chẳng biết nên nói gì cho phải, chỉ đành khuyên bảo Hoàng đế phải cân nhắc thật cẩn thận,
Đã bao nhiêu năm qua, dưới danh nghĩa của thần thiếp chưa từng có một đứa con nổi dòng, Hoàng thượng chỉ vừa qua khỏi cơn trong bệnh thôi, sao có thể mới khỏe lên liền lập tức làm chuyện này? Như lời Hoàng thượng nói, thân thiếp có con hay không thì vẫn là Hoàng hậu của Đại Chu, tất cả mọi hoàng tử trong cung đều phải gọi thân thiếp một tiếng mẫu hậu, đã vậy thì cần gì phải làm lớn chuyện, mọi việc cần lấy chính sự làm đầu, Hoàng thượng vất vả bao năm, không thể phạm sai lầm vào thời điểm này được.


Qua bận này có thể thấy được lòng hiếu thuận của Nhị Vương gia, để ổn định việc tranh trữ mà nguyện ý quy y xuất gia, khi Nhiệt Hà xảy ra dịch bệnh lại tình nguyện đến đó, Nhị vương phi cũng là người hiền thục, ngày ngày đến Từ Ninh cung của Thái hậu nương nương nghe dạy dỗ, có con trai ngoan con dâu hiền như vậy ở bên cạnh nàng, trẫm cũng yên lòng.
Hoàng đế vỗ nhẹ lên vai Hoàng hậu trấn an.
Dứt lời Hoàng đế cười đứng lên,
Trẫm đến nam thư phòng xem tấu chương, tối sẽ lại tới đây.
Hoàng hậu vội vàng đứng dậy tiễn Hoàng đế, sau khi Hoàng đế ngự giá rời khỏi Cảnh Nhân cung, ma ma bên cạnh Hoàng hậu tiến đến nói:
Rốt cuộc Hoàng hậu nương nương cũng đợi được đến ngày nở mày nở mặt.
Hoàng hậu ngồi xuống nhìn khói xanh lượn lờ tỏa ra từ lư hương, lời của Hoàng đế phảng phất như còn ở bên tai, nếu là bà của mười năm trước nghe được những lời này, chưa biết chừng sẽ cảm thấy có chết cũng thật đáng giá, còn nay...

Hoàng hậu nắm chặt lò sưởi tay, khi ở giữa một vùng băng giá phủ kín, ôm một lò sưởi chỉ còn thoảng hơi ẩm này chẳng qua chỉ vì không muốn cứ thể chết cứng trong giá lạnh mà thôi.

Hoàng thượng bệnh nặng mới thấy rõ tâm tư muốn Ngũ Vương gia nắm quyền của Thục phi, cho nên ông mới nhớ tới thứ tình cảm thuần khiết chất phác của bọn họ ngày đại hôn, ai biết được thời gian sau sẽ thế nào? Là sẽ bị gương mặt xinh đẹp của Huệ phi níu kéo hay là bị những lời thủ thỉ khuyên bảo của Đức phi làm cho thay đổi ý định.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Doanh Môn Phục Quý.