Chương 304: Ác báo


Lò than cháy hồng rực, trong phòng tràn ngập tiếng cười.

Lâm Di sai Hồ Đào bưng đậu luộc do phủ Quảng Bình hầu đ8ưa sang lên bàn:
Đầu bếp trong nhà nấu ít đậu, mọi người nếm thử đi.
Tưởng thị nhìn bát đậu, bật cười thành tiếng,
M3uội đúng là có sở thích khác người, thích gì không thích lại thích ăn mấy thứ như vậy, trong khi người ta đều là thích 9tổ yến, hải sâm, mỗi cá nhảm, lưỡi vịt gì đó.
Lâm Di cũng cười theo, đúng là nàng thích những thứ giòn giòn hơn,
Bao 6nhiêu đồ ăn như vậy mà vẫn không ngăn được cái miệng tỷ.
Tưởng thị cười nói:
Vậy để ta nói mấy câu dễ nghe nha, Thế t5ử tương lai nhất định sẽ rất dễ nuôi.

Thế này là muốn lấy mạng con đây.

Tay Chu lão phu nhân run lên bần bật, phủ lên đầu Chu Nguyên Cảnh, nước mắt tuôn rơi.
Bạch Thược vén rèm bước vào, Tưởng thị thấy bên ngoài tuyết rơi dày bèn hỏi Bạch Thược:
Thế nào rồi?
Bạch Thược đáp:
Tuyết dày một tấc, xem ra còn rơi nữa ạ.

Tưởng thị nói:
May mà ta mặc áo dày ra ngoài, bằng không không về được rồi.
Nói đoạn nàng nhìn Lâm Di,
Vốn muốn ngồi chơi với muội lâu thêm chút nữa nhưng giờ ta phải đi rồi, giờ mà không đi thì chúng ta phải ngủ lại chỗ muội mất.
Lâm Di cười nói:
Ta còn ngại tỷ ngủ lại đây chắc? Không khéo lát nữa Nguyên Kỳ đến đón tỷ về đó chứ.
Tưởng thị bị trêu ghẹo, mặt đỏ lên, mím môi cười lườm Lâm Di một cái,
Nếu ở nhà người khác hẳn còn dám, chứ ở phủ Khang Quận vương thì hắn không dám tới đâu.
Thân ma ma khe khẽ thưa vắng.
Chủ tớ hai người chỉnh trang xong bèn vội vàng chạy đến tiền viện.
Lâm Di hỏi:
Đã thông báo cho Tam Tiến viện chưa?
Củng ma ma đáp:
Báo rồi ạ, lão phu nhân bên kia đang chuẩn bị, công sai không tiện vào viện, nên bảo lão phu nhân ra tiền viện nói chuyện.
Lâm Di sai bảo cung ma ma:
Bảo quản sự tiền viện hầu hạ chu đáo nhé.
Củng ma ma thưa vắng:
Người cứ yên tâm đi, nô tỳ đi bố trí ngay đây.

Củng ma ma ra ngoài, Tưởng Thị mới nói:
Lần này Hoàng thượng muốn trừng phạt nghiêm khắc các con cháu tôn thất rồi.
Nếu không phải đụng trúng vụ Ngũ Vương gia mưu tính vị trí trữ quần, e rằng Chu Nguyễn Cảnh sẽ không bị xử nặng đến thế, Chu lão phu nhân muốn dựa vào mối quan hệ với Ngũ Vương gia để cứu Chu Nguyên Cảnh thì cũng nên chuẩn bị tinh thần đón nhận khả năng phe Ngũ Vương gia thất bại, Chu Nguyễn Cảnh sẽ có ngày hôm nay...
Ngẫm kỹ thì những người này thường xuyên ra vào nhà cao cửa rộng, hắn thường thấy tình cảnh như vậy rồi.
Nghĩ vậy bà ta mới hơi yên lòng, vươn tay đỡ Chu Nguyên Cảnh, hạ giọng nói khẽ:
Đại lão gia, lão phu nhân đã tận lực rồi.

Tay Chu lão phu nhân run rẩy,
Mau...
Mau thay đồ cho ta.
Thân ma ma vội chỉ huy nha hoàn đi lấy y phục, vừa hầu hạ Chu lão phu nhân thay đồ vừa nói:
Còn phải bảo người đi chuẩn bị quần áo và đồ dùng, nô tỳ đã bảo người về nhà tổ, nhắn Nhị thái thái lấy hết y phục dày nhất trong phòng ra.
Chu lão phu nhân gật đầu,
Mau lên, lấy ngân phiếu cho công sai, để dọc đường bọn họ chăm sóc Nguyễn Cảnh đôi chút, đừng để Đại lão gia chịu khổ.
Thời tiết thế này, sao có thể không chịu khổ cho được...
Vậy mà cái phúc đó cũng không dễ hưởng, nàng muốn đi ra ngoài tản bộ một chút, người bên cạnh liền ngăn đón trước sau, khó khăn lắm mới thuyết phục được củng ma ma đồng ý cho đến phòng sưởi dạo mấy bước, ai ngờ ông trời không chiều lòng người, trời đột ngột đổ tuyết.
May mà còn có Tưởng thị và Trịnh Thất tiểu thư tới trò chuyện với nàng.
Bên kia, Chu lão phu nhân nghe được tin tức, lò sưởi nhỏ trên tay bỗng rơi xuống đất, sắc mặt tái xanh,
Công sai nói thế nào?
Thân ma ma đáp:
Nô tỳ có hỏi, nói là bị đày ba nghìn dặm, hôm nay phải ra khỏi Kinh ạ.
Chu lão phu nhân cảm giác như có tảng đá lớn đề trong ngực, không sao thở nổi,
Hiện đã là lúc nào rồi chứ, sắp sang tháng Chạp rồi, giờ này mà đi, chẳng phải là...
còn cơ may sống nổi không đây.
Thân ma ma cũng đỏ cả viền mắt,
Không biết Tín Thân vương gia có nói giùm câu nào không nữa, ít ra cũng nên cho đợi đến đầu Xuân hẵng đi chứ, không thì cũng phải chờ qua năm.
Tín Thân vương gia...
Đứa bé này quả thật rất tốt, vừa xuất hiện đã giải vây cho nàng, hơn nữa còn giúp sức khỏe nàng ngày một khá hơn, bụng lớn dần, tinh thần cũng tốt theo.
Quất Hồng làm một quả cầu, nàng cầm lên đá thử một cái, làm mẩy nha đầu sợ đến mức vội vàng vây quanh.
Chu lão phu nhân cắn chặt răng, từ khi hướng gió thay đổi, Tín Thân vương phi liền tránh mặt bà ta, cũng chẳng đề cập tới chuyện của Nguyễn Cảnh nửa cầu.
Nhất định Tín Thân vương đã sớm biết tin tức, nhưng không chịu hé một lời cho bên này.

Chẳng lẽ mẫu thân muốn cảnh người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh ư?
Gã thoáng dừng lại,
Trước nay con đều nghe lời mẫu thân, mẫu thân nói gì con cũng không dám trái lời, chẳng lẽ con đang rơi vào tình cảnh này sao?
Chu Nguyễn Cảnh run lên,
Con không muốn chết, không muốn chết, lúc này ai muốn áp giải phạm nhân đi lưu đày chứ, nhất định sẽ ra tay giết người dọc đường mất thôi.

Cảnh ca...
Chu lão phu nhân cúi đầu nhìn đứa con trai đang hốt hoảng, cất giọng khuyên:
Con phạm pháp thì phải chịu phạt, dọc đường đi các quan gia chắc chắn sẽ chăm sóc con, con còn trẻ, tương lai còn có cơ hội trở về.
Mặc dù mẫu thân đã nhiều tuổi, nhưng nhất định sẽ thay con chăm sóc Toàn ca thật tốt, cho đến khi con được về Kinh.
Đôi mắt Chu Nguyễn Cảnh mờ mịt, vẻ mặt chẳng biết nên làm thế nào.
Nàng cứ cảm thấy như có cả một kho tinh lực dùng mãi chẳng hết, không biết phát tiết vào đâu.
Cũng ma ma nói, thời gian này nàng không nên làm gì cả, cứ an lành hưởng phúc thôi.
.

Mẫu thân.
Chu Nguyễn Cảnh thấy Chu lão phu nhân, ánh mắt lập tức dán chặt lấy bà ta không rời.
Chẳng trách mẫu thân có thể nói chuyện với mình một cách bình tĩnh đến thế, cho dù gã đi rồi, vẫn còn có Nhị đệ bên cạnh mẫu thân kia mà.
Chu Nguyễn Cảnh cảm giác như có khí lạnh vừa ùa vào lồng ngực, khiến gã vô thức run lên.
Gần đây hắn mới bị Quận vương gia phạt vì làm việc không tốt, lúc trở về kể cho ta nghe, ta còn mắng hắn đáng đời, xem lần sau hắn còn dám thế nữa không.
Trịnh Thất tiểu thư nghe mà cũng cảm thấy buồn cười,
Tưởng tỷ tỷ giống như đang tổ khổ thay tỷ phu ấy.
Tường thị nhìn Trịnh Thất tiểu thư, Lâm Di đang có mang nên ta không dám bắt nạt, chứ muội là ta ra tay được đấy nhé.
Nói đoạn nàng vươn tay cù lét Trịnh Thất tiểu thư, xưa nay Trịnh Thất tiểu thư luôn sợ nhột,
thoáng cái đã chạy vọt ra xa, Tường thị làm bộ muốn đuổi theo, hai người ầm ĩ vui vẻ, Lâm Di che miệng cười nói:
Hai người cứ như trẻ con ấy.

Ai ngờ lúc này Chu Nguyễn Cảnh đã mụ mị đầu óc, chỉ một lòng muốn bảo vệ bản thân, bất chấp tất cả, gã hất Thân ma ma ra,
Mẫu thân mau lấy ngân lượng ra, xin hoãn lưu đày đến mùa Xuân sang năm, không, tốt nhất là đổi thành lưu đày năm trăm dặm thôi...
Mẫu thân...
Chu Nguyễn Quý xách bao đồ vào nhà, ba bao quần áo, công sai bước đến kiểm tra, lôi những chiếc áo lông ném ra ngoài.
Chu Nguyễn Quý sốt ruột kêu:
Không...
Công sai đã áp giải Chu Nguyễn Cảnh chờ ở đó, Chu Nguyễn Cảnh chỉ mặc bộ quần áo màu xanh, mặt lởm chởm râu, đầu tóc rối bời, trên người bốc mùi ẩm ướt hôi thối, nhìn từ xa gần như không nhận ra nổi.
Chu lão phu nhân vội vã muốn bước đến, nhưng khi cất không cất nổi bước chân mới nhận ra chân mình đã mềm nhũn, may có Thân ma ma đi bên cạnh ra sức đỡ lấy mới không ngã sấp.
Chu lão phu nhân lại nói:
Núi xanh còn thì không sợ không có củi đốt, con ngoan, con phải phấn chấn lên...
Chu Nguyễn Cảnh ngây người một lát mới nói:
Tức là mẫu thân không chịu giúp con nữa? Mẫu thân muốn nhìn con đi chịu chết?
Nước mắt Chu lão phu nhân lại rơi xuống,
Con đã phạm pháp, mẫu thân nào còn cách gì, quốc có quốc pháp, gia có gia quy.
Chu Nguyễn Cảnh xụi lơ như một vũng bùn, tia hy vọng cuối cùng trong lòng tắt ngấm, nghĩ đến gió lạnh buốt xương bên ngoài, hai hàm răng gã va vào nhau lập cập.
Bên ngoài, quản sự báo rằng Chu Nguyễn Quý mang đồ đến.
Gã tiến lại gần vài bước, khuỵu gối quỳ xuống, vươn tay ôm chặt hai chân Chu lão phu nhân,
Mẫu thân, mau cứu con với, con mới bị đánh đòn, đầu có thể đi nổi ba nghìn dặm, nhất định sẽ chết trên đường, sao mẫu thân có thể trơ mắt nhìn con đi chịu chết, chẳng phải mẫu thân đã nói sẽ tìm cách hay sao, mẫu thân...

Nghe Chu Nguyễn Cảnh nói vậy, Thân ma ma hốt hoảng nhìn công sai, may mắn làm sao, công sai vờ như không nghe thấy gì, chỉ đứng một bên chờ.
Tưởng thị cười đến gập cả người.
Mọi người đang nô đùa thì Củng ma ma bước vào, thấy vậy Tưởng thị và Trịnh Thất tiểu thư mới ngồi xuống lại.
Mành cửa vén lên, ánh mắt Chu Nguyễn Cảnh rơi lên người Chu Nguyễn Quý, Chu Nguyễn Quý mặc chiếc áo dài lông cáo xanh, áo choàng màu xanh nhạt, thắt lưng đeo một đại gấm nạm ngọc, chân xỏ giày thêu.
Nhị đệ ngày nào còn khom lưng nghe gã răn dạy, mà nay, So với Nhị đệ sáng sủa đầy tiến đồ, gã đã thành một kẻ không bằng cả tên ăn mày.
không có những cái này thì làm sao chống lạnh được.
Công sai chỉ làm theo luật, nên khó xử nói:
Đại lão gia giờ đã là tù phạm, sao được phép mặc những thứ này ạ, dù chúng ta có cho phép mang theo thì cũng không thể để Đại lão gia mặc, chi bằng mang mấy thứ dùng bình thường thì có lợi hơn.
Chu Nguyễn Quý khổ sở, lại thấy Chu Nguyễn Cảnh quỳ mãi không chịu đứng lên, bèn bước đến đỡ Chu Nguyễn Cảnh dậy:
Đại ca, Đại ca, huynh đứng lên trước đã, có gì từ từ rồi nói.
Chu Nguyễn Quý cứ kéo như vậy, làm mặt Chu Nguyễn Cảnh dán lên áo dài của Chu Nguyễn Quý, áo bằng da lông cáo xanh, tuy có dính tuyết nhưng lúc này vẫn làm cho Chu Nguyễn Cảnh cảm thấy cực kỳ ấm áp.

Củng ma ma tủm tỉm cười đi tới chỗ Lâm Di, thấp giọng bảo:
Vụ án của Đại lão gia đã có phán quyết rồi, Tông Nhân phủ dẫn Đại lão gia vào phủ, nói muốn gặp lão phu nhân
Lâm Di ngừng cười, hơi ngạc nhiên, gần như chắc chắn Chu Nguyên Cảnh sẽ bị xử đi đày, nàng nghĩ thế nào cũng phải chờ tới khi thời tiết ấm lên mới có thể chịu hình, bằng không tháng Chạp ngày Đông giá rét, lên đường thể nào được.
Tưởng thì cũng cảm thấy lạ.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Doanh Môn Phục Quý.