Chương 305: Mất con
-
Doanh Môn Phục Quý
- Vân Nghê
- 1880 chữ
- 2022-02-06 07:23:16
Nàng muốn con đền mạng cho nàng, nhất định là vì thế nên con mới có ngày hôm nay.
Thể này là vì sao? Rốt cuộc là vì sao?
Chu lão phu 8nhân nói:
Đều là bởi người nuông chiều Chu di nương, nếu không phải tại Chu di nương, phu nhân của người sẽ không đánh nhau với ngươi.
Khô3ng phải thế...
Chu Nguyễn Cảnh ra sức lắc đầu,
Không phải thế, không phải tại nàng ta, không phải tại nàng ta, nàng ta còn chưa kịp làm gì 9đâu, chẳng phải cũng đã chết luôn đó sao? Nàng ta cũng chết oan chết uống đến đòi ta đền mạng đây.
Thân ma ma nhận thấy tình hình có vẻ khôn6g ổn, vội len lén đi đến bên cạnh Chu Nguyễn Quý, hạ giọng nói:
Nhị lão gia, mau ngẫm xem có biện pháp nào không, không thể để Đại lão gia t5iếp tục như thế này được đâu...
ta không muốn...
Gã đưa mắt nhìn sang bội đao bên người công sai, nhanh chóng vươn tay rút ra.
Công sai bị Chu Nguyễn Cảnh bất ngờ rút mất bột đao thì hoảng sợ lùi lại vài bước, Chu Nguyên Cảnh nhân cơ hội vung đao chạy về phía Chu lão phu nhân.
Thân ma ma sợ hãi, xua tay rối rít:
Đại lão gia...
Ngài nói gì vậy...
Lâm Di ngồi trong phòng nghe được tin này, Tưởng thị và Trịnh Thất tiểu thư cứng cả người.
Củng ma ma nói:
Đại lão gia lao về phía lão phu nhân, công sai cũng sợ làm lão phu nhân bị thương nên mới ngăn cản, ai dè khi hai người ngã xuống đất, lưỡi đao lại thọc vào người Đại lão gia...
nói đến đây, Củng ma ma dừng lại một chốc mới tiếp tục,
Kết quả, thì ra Đại lão gia không phải muốn giết lão phu nhân mà là đầu óc hồ đồ rồi, thấy được vị Chu di nương đã chết kia, bảo là Chu di nương chê cười hắn, cho nên hắn muốn giết Chu di nương.
Chu Nguyễn Cảnh là bị ép buộc đến phát điên.
Thoáng chốc, Chu Nguyên Cảnh đã bị đè xuống, gã càng thêm hoảng loạn, càng liên tục quay đầu nhìn Chu lão phu nhân, miệng bập bẹ không rõ lời:
Mẫu thân...
Mẫu thân...
Chu lão phu nhân không đáp lời, ánh mắt Chu Nguyễn Cảnh càng lúc càng ảm đạm, dường như đã biến thành sắc tro tàn:
Ta không muốn...
Nhìn hai người bọn họ mà xem, người phụ nữ của ta, một người không có đầu, một...
Chu Nguyễn Cảnh đột nhiên thè lưỡi ra,
Một kẻ thì thè lưỡi ra như thế, sau này còn hầu hạ ta, hầu hạ phụ thân mẫu thân thể nào được nữa.
Chu lão phu nhân nhíu mày nói:
Nguyên Cảnh, con nói bậy bạ gì đấy.
Nói đoạn, lại nhìn về phía Thân ma ma, mà Thân ma ma lúc này đã sợ đến bủn rủn chân tay, không thể bước đến ngay được.
Thải Vân...
Đừng tìm ta đòi mạng nữa, bạn có đầu nợ có chủ, đi tìm những mụ già này này...
Gã chỉ tay một lượt, cuối cùng đầu ngón tay nhắm thẳng về phía Thân ma ma,
Chính là mụ già này đã giết chết người, chính là mụ già này tự tay...
Thân ma ma nhìn cây đao sáng loáng, mặt càng tái nhợt, vội vươn tay kéo Chu lão phu nhân.
Chu Nguyễn Cảnh vung đao chém về phía trán Chu lão phu nhân, công sai đứng cạnh đó vội chạy tới kéo Chu Nguyên Cảnh, hai người liền ngã lăn ra đất.
Chu Nguyễn Cảnh vẫn trợn mắt nhìn thẳng, miệng lẩm bẩm lầm bầm chẳng biết đang nói gì.
Mẫu thân, người nghe thử xem các nàng đều đang nói người đó...
Chu lão phu nhân nóng nảy quát:
Con ta, sao con lại bị ép buộc ra nông nỗi này, người đang yên đang lành sao lại thành như vậy rồi.
Chu Nguyễn Cảnh khẽ cười, bỗng nói thật nhẹ nhàng thong thả:
Đều tại mẫu thân, mẫu thân thường nói phụ thân đã lấy hết tiền bạc cho nhà bá phụ rồi, ta và Nguyễn Quý không có tiền lấy vợ sinh con đầu, càng chẳng có tiền để đổi lấy tiền đổ tốt lành, phụ thân đối xử với một đứa con hoang bên ngoài còn tốt hơn cả huynh đệ chúng ta, Chu Nguyên Triệt là đứa con do ngoại thất của phụ thân sinh ra, không dám mang về nhà nên mới đưa đến cho bá phụ...
Gia giết ngươi.
Thải Vân là tên của Chu di nương đã chết, thì ra không phải Chu Nguyễn Cảnh muốn giết Chu lão phu nhân.
Đi tìm lang trung.
Nói đoạn, bà ta lao về phía Chu Nguyễn Cảnh đang nằm trên đất.
Nguyên Cảnh...
Âm thanh hội đao va vào nhau như một cây châm đâm thẳng vào óc Chu Nguyên Cảnh, nhất thời gã giật bắn người, hốt hoảng né tránh:
Không...
Không...
Xin ngài đừng có nói như vậy mà...
Nô tỳ chưa từng làm gì nên tội mà.
Chu Nguyên Cảnh trợn tròn mắt, tay lại chỉ loạn lên, đầu ngón tay chỉ đến đâu, đám người co rụt lại đến đó, chỉ tới chỉ lui, cuối cùng lại rơi lên người Chu lão phu nhân, Chu lão phu nhân nắm chặt tay, đón nhận ánh mắt của Chu Nguyên Cảnh, lại nhận ra Chu Nguyễn Cảnh đang nhìn sau lưng bà ta, làm bà ta lạnh buốt cả người.
Dựa vào cái gì chứ...
Dựa vào cái gì hả...
Đừng bắt ta.
Nói xong, lại vung tay rối rít,
Bắt bọn họ đi, bọn họ...
Chu Nguyễn Cảnh cao lớn cường tráng, cứ phản kháng lung tung như thể khiến công sai cũng khẩn trương, không kịp giữ thể diện cho Chu Nguyễn Cảnh nữa mà dùng hết sức mình đè vai gã lại.
mấy năm nay tiền bạc chúng ta tiêu dùng đều do mẫu thân len lén tiết kiệm và huynh đệ chúng ta, nếu không có mẫu thân vất vả khổ cực như vậy, huynh đệ chúng ta lấy gì mà ăn mà uống, mẫu thân đã chịu nhiều đau khổ vì huynh đệ ta, chỉ ngóng trông ngày sau huynh đệ ta có thể trở nên nổi bật, sau đó đòi lại những gì thuộc về chúng ta từ tay đứa con hoang kia, mẫu thân nói có phải như vậy không?
Lời Chu Nguyễn Cảnh cứ đứt đoạn không rõ ràng nhưng những người ở đây đều hiểu cả, đứa con hoang mà Chu Nguyễn Cảnh nói đến chính là Khang Quận vương Chu Nguyên Triệt, công sai đứng bên cũng kinh ngạc, ngẩng đầu lén lút quan sát sắc mặt những người xung quanh.
Ta không đi...
Ta không đi...
Ngươi dám cười...
Người dám cười gia...
Bà tử kêu lên thảm thiết, khóe miệng chảy máu tươi, cứ nằm trên mặt đất kêu rên, những kẻ còn lại nào dám xông lên, công sai đứng cạnh đó bèn rút đao ra.
Chu lão phu nhân càng hoảng sợ, vội vàng gọi công sai:
Xin hai vị quan gia đừng nổi giận...
Lời còn chưa dứt, Chu Nguyễn Cảnh đã nói:
Cái đám bẩn thỉu các ngươi, không biết trời cao đất dày, lúc nào cũng chỉ giả thần giả quỷ, nữ nhân của lão tử mà các ngươi cũng dám giết, ngay đến lão tử các ngươi cũng dám đông vào đấy hả?
Nói đoạn, như thể vừa nhớ đến điều gì bên kêu lên,
Thải Vân...
Chu lão phu nhân sợ đến mức tay run rẩy.
Chu Nguyên Cảnh thở ra một hơi thật nhẹ, máu lập tức trào ra nhanh hơn, dính cả lên đế giày vải của Chu lão phu nhân, Chu Nguyên Cảnh giật người nằm thẳng, sau đó nằm yên, không còn động đậy.
Chu Nguyễn Cảnh điên thật rồi.
Mọi người đứng ngây ra một hồi, Chu lão phu nhân sực tỉnh trước tiên, bà ta hốt hoảng kêu lên:
Mau lên...
Sớm biết có ngày này, ta...
ta...
Chu Nguyễn Cảnh giật y phục của mình, khóc nức nở,
Vì sao ta lại thành ra thế này...
Ta đường đường là con cháu tổn thất, trong người chảy dòng máu của hoàng thật cơ mà.
Công sai không nhìn nổi nữa bèn định bước lại đè Chu Nguyễn Cảnh xuống:
Đại lão gia, đến giờ lên đường rồi, đi chậm bọn tiểu nhân lại phải chịu trách nhiệm, xin ngài thông cảm cho.
Nói đoạn, công sai này nhấc bội đao trong tay lên.
Ai biết...
Ai có thể biết đây...
Mọi người còn chưa kịp phản ứng lại, đã thấy trên mặt đất có một vũng máu nhanh chóng loang ra, sau đó, vị công sai đè trên người Chu Nguyễn Cảnh đứng dậy, Chu Nguyễn Cảnh thì ôm đao nằm trên mặt đất, hai gã công sai vội ba chân bồn căng lật người Chu Nguyễn Cảnh lại.
Chu Nguyên Cảnh mở to đôi mắt, miệng mấp máy:
Thải Vân...
Chu Nguyễn Cảnh điên điên khùng khùng nói:
Chúng ta thiếu tiền ư? Nhị đệ ngươi nói xem chúng ta có thiếu tiền không?
Ngươi nuôi sâu nuôi chim, ta ăn chơi đàng điếm, chúng ta không thiếu...
Cảnh ca ngươi đừng làm mẫu thân sợ, Nguyễn Cảnh.
Tay Chu lão phu nhân lần thấy một mảng màu tươi trơn nhầy và nóng bỏng.
Chu Nguyễn Cảnh mở to hai mắt nhìn, miệng đóng mở liên tục như đang nói gì, Chu Nguyễn Quý đứng bên cạnh đã bị sốc đến ngốc rồi, Chu lão phu nhân chạm vào mặt Chu Nguyên Cảnh, Chu Nguyễn Cảnh như thể không cảm nhận được, ánh mắt mờ mịt nhìn lên trần nhà, rốt cuộc môi không động đậy nữa.
Chu lão phu nhân như thể đã quên mất cách hô hấp, lát sau mới nói:
Thế này là thế nào...
Thế này là thế nào...
Chu Nguyễn Quý nhìn ca ca đã phát cuồng, tuy ra sức gật đầu với Thân ma ma nhưng tay cứ run lẩy bẩy, không dám tiến đến.
Thân ma ma lại đi ra ngoài cửa gọi bà tử chuyên làm việc nặng vào, bà tử nghe Thân ma ma nói bèn bước đến kéo Chu Nguyên Cảnh, Chu Nguyễn Cảnh phát cuồng lên, vung bàn tay, hất ngã bà tử kia xuống đất.
Chu lão phu nhân mắng:
Nguyên Cảnh, người nghe ai nói bậy nói ba thế hả?
Mẫu thân.
Chu Nguyễn Cảnh cười ha hả,
Người quên rồi ư, là người nói, người không chỉ nói một lần mà thôi,
nói đến đó, gã quay sang Chu Nguyễn Quý,
Nhị đệ, người bảo có đúng không, khi đó mâu thân khóc ghê lắm, nói tố trạch chỉ có mấy gian phòng, sau này chúng ta thành thân đều phải chen chúc ở đây, còn phải phân ra một viên cho đứa con hoang kia, sau này ruộng đất dưỡng lão cũng có phần của nó...
Chân thị đã chết, không ngờ Chu Nguyễn Cảnh cũng chết.
Ngày thường vẫn thấy Chu Nguyễn Cảnh thoạt nhìn rất mạnh mẽ cứng rắn, vì sao lại đến nỗi không chịu nổi như vậy, mới nghe phải đi đày ba ngàn dặm liền điên rồi.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.