Chương 306: Thân mật


Trong nhà xảy ra chuyện lớn như vậy, nàng chỉ ngồi trong phòng nghe tin tức truyền về mà thôi.

Lâm Di cầm tách trà táo lên uống, th8ật không ngờ Chu Nguyễn Cảnh và Chân thị lại rơi vào kết cục như vậy.
Chàng hơi ngửa đầu, khẽ khép mi lại, hàng mi dài tạo thành bóng quạt dưới mắt, nàng di chuyển tay theo động tác của chàng, qua một hồi lâu, hơi thở chàng vẫn chưa bình thường trở lại, vật nóng rực càng lúc càng lớn lên trong tay nàng.
Cơ thể Chu Thập Cửu cao lớn uy vũ, không dễ xong chuyện như vậy, đây là điều nàng không thể rõ hơn...
Chu Thập Cửu cúi xuống, ghé sát bên tai nàng, nhẹ nhàng nói:
Nguyên Nguyên giúp ta một chút, hay để ta tự...
nàng xem...
Chàng nắm tay nàng khẽ động mấy cái, hơi thở nhè nhẹ.
Chu Thập Cửu kéo y phục trên người ra, nắm tay Lâm Di kéo đến bên dưới thắt lưng chàng, dưới ánh đèn, mắt chàng đặc biệt sáng, đôi mắt dài nhỏ hơi nheo lại, khuôn mặt dịu dàng, tinh tế lại chuyên chú, Lâm Di vô thức vươn tay vuốt dọc theo căm rồi trượt xuống cổ, chậm rãi vuốt bờ vai chàng, Chu Thập Cửu thuận thế cởi áo ra, tay cũng xoa nhẹ lên đùi Lâm Di, nâng chân nàng lên, vòng bên hông mình.
Lâm Di có thể cảm nhận được thứ nóng rực của Chu Thập Cửu dán lên bắp đùi nàng, chàng hôn lên môi nàng, ngón tay ve vuốt bên thái dương nàng, nếu là bình thường hẳn đã kiên định tiến thẳng vào, nhưng lúc này cuối cùng lại hóa thành một nụ cười thật nhẹ bên khóe môi, Chu Thập Cửu chậm rãi điều chỉnh lại hơi thở, vật nóng bỏng vẫn còn đang run rẩy trên thân thể nàng, tư thái không chịu lùi bước, đứng thẳng kiên định, khiến chàng chẳng thể làm gì, ánh mắt thay đổi vài lần, cuối cùng kéo tay nàng, chỉ dẫn nàng năm lấy nó.
Lâm Di và Chu Thập Cửu chia tiền thưởng năm mới cho mọi người, sau đó đóng kín cửa lại, hai người đan mười ngón tay, ngồi dựa vào nhau nói chuyện, Chu Thập Cửu vươn tay nhẹ nhàng chạm vào khóe mắt Lâm Di.
Lâm Di cúi đầu cười:
Trước đó vài ngày còn nói Nhị tẩu có vết ban rồi, ta nay cũng bắt đầu có, son phấn cũng không che đi được.

Nàng thích đẹp, đợi khi nào về phủ Quảng Bình hầu, ta giúp nàng dặm phấn, nhất định sẽ khiến nàng đẹp không khác gì ngày lại mặt.
Những lời dịu dàng đường mật của Chu Thập Cửu khiển Lâm Di cười rộ lên.
Đầu lưỡi Chu Thập Cửu nhẹ nhàng cuốn lấy môi nàng, ban đầu chỉ là nhẹ nhàng hôn lên môi, đầu lưỡi chạm nhẹ vài cái, dần dần, đôi môi trở nên mềm mại ngọt ngào hơn, hơi thở cũng nhịp nhàng hòa cùng một nhịp.
Trong màn tràn đầy mùi hương thân thể, cứ như vậy sẽ không thể khống chế được nữa, Chu Thập Cửu ấn mạnh hơn một chút, nghiêng người hơn một chút, để nụ hôn đi sâu hơn, cái lưỡi mang theo hương thơm nhè nhẹ của nàng đã bị chàng cuốn vào trong miệng, mút nhè nhẹ.
Lâm Di đang suy tư, Chu Thập Cửu bỗng nhiên vươn tay vào trong áo lót của nàng, hai người đã lâu không thân mật, hơi thở ấm áp của Chu Thập Cửu phả lên gò má nàng, mùi hương thanh mát trên người khiến nàng không tự chủ được, tim đập nhanh hơn, Lâm Di quay đầu, nụ hôn của Chu Thập Cửu rơi xuống, hai người đều hơi chần chừ, những ngày này, vì mang thai nên làm gì cũng phải thật cẩn thận, tuy hai người vẫn ngủ cùng giường, mỗi đêm Chu Thập Cửu đều ôm nàng ngủ, nhưng chàng chỉ dám nắm tay nàng, cùng nàng trò chuyện.
Chu Thập Cửu tỏ vẻ bình thản, không quá để tâm, thực tế lại rất lưu ý đến thân thể nàng, mấy ngày nay tình hình của nàng dân tốt lên, chàng vẫn cứ đợi nàng ngủ rồi bản thân mới chìm vào giấc ngủ.
Chu Thập Cửu vào phòng trong thay bộ áo dài màu trắng, trở v3ề ngồi bên cạnh Lâm Di, hỏi thăm tình hình đứa nhỏ:
Thế nào? Có quậy nàng lắm không?
Lâm Di lắc đầu:
Ngoan lắm.
Chu Thập Cửu cẩn thận 9đặt tay lên bụng Lâm Di:
Cũng sắp được năm tháng rồi, sao còn chưa lớn mấy nhỉ.
Nàng cũng cảm thấy kỳ quái, nàng nhớ rõ ràng khi đó Lâm 6Uyển cũng mang thai, nàng lại vẫn chẳng hề lộ bụng là mấy, khi thay y phục chỉ cảm thấy bụng hơi lớn chút mà thôi:
Lớn một chút mà, vào Đ5ông mặc nhiều áo nên không nhìn ra, ma ma nói thêm một tháng nữa sẽ càng rõ ràng hơn.
Chu Thập Cửu mỉm cười buông tay, Lâm Di sai hạ nhân bày cơm.
Mọi thứ nhanh chóng được bày lên bàn cơm bên phòng phía Tây, Lâm Di nhìn thấy có quá nửa là đồ ngọt, hai người cùng nhau ăn mấy miếng, Lâm Di phát hiện Chu Thập Cửu ăn đồ ngọt cũng không ít hơn nàng, chưa biết chừng đứa nhỏ trong bụng này giống phụ thân nó.
Vẻ mặt Chu Thập Cửu trở nên dịu dàng, chàng kéo Lâm Di vào lòng, đắp chăn lên cho nàng.

Còn chưa mặc quần áo đầu.
Lâm Di thò tay kéo y phục vào, lại bị Chu Thập Cửu kéo ra,
Cứ ngủ như vậy cho thoải mái,
nói đoạn, còn chọt nhẹ bụng nàng,
Đứa nhỏ cũng thoải mái.
Lâm Di cười nhìn về phía Chu Thập Cửu, rõ ràng là mình muốn như vậy lại cứ để cho con trẻ thích nên mới thế.
Ăn cơm xong, Chu Thập Cửu vào phòng trong xem công văn theo thói quen, nàng ngồi trên tháp mềm đọc sách.
Bên sân Tam Tiền viện có tin truyền tới, Chu lão phu nhân bệnh nặng, Thân ma ma sai người đi mời lang trung.
Chu Thập Cửu ôm Lâm Di, hai người vừa nói chuyện vừa chậm rãi chìm vào giấc ngủ.
Hôm sau, trên đầu Lâm Di có thêm một dây tua, là hình một con ngân mãng tết bằng sợi tơ màu bạc, gắn trên búi tóc trông rất đẹp mat.
Hai người tựa sát nói chuyện.
Chu Thập Cửu lại nói:
Trong nhà không náo nhiệt lắm, đợi đến sang năm sẽ khác.
Chu Thập Cửu ám chỉ đến đứa nhỏ.

Để cho ta xem,
Chu Thập Cửu thấp giọng bảo, kéo vạt áo nàng ra,
Xem có phải đã khác trước rồi không.
Lâm Di khép hờ đôi mắt, quần áo trên người bị lột hết, nằm giữa giường là thân thể xinh đẹp của nàng, tay Chu Thập Cửu rơi xuống bụng Lâm Di:
Lớn hơn trước một chút,
vừa nói, chàng vừa đưa tay vuốt ngược lên ngực Lâm Di,
Chỗ này cũng lớn hơn.

Lâm Di đỏ mặt, vươn tay kéo chăn che.

Không được, ta còn...
Hơn nữa, chúng ta đang thủ hiếu.
Nàng khép đôi chân thon lại, kẹp chàng giữa hai chân, gương mặt kiều diễm quyến rũ.
Chu Thập Cửu nói:
Chuyện xảy ra trong nhà ta, ta đã viết tấu chương dâng lên, hai công sai cũng đã trình bày tỉ mỉ chuyện xảy ra khi đó, quản sự tiền viện có mặt khi đó cũng đã bị mời tới nha môn, ta bảo hắn có gì cứ nói hết.

Chu Nguyên Cảnh nói Thân ma ma giết Chu di nương, chuyện này tuy sẽ không chính thức tra xét tiếp nhưng Thân ma ma làm việc cho ai thì tất cả mọi người đều đã biết rõ, dù Chu lão phu nhân không rơi vào vòng lao lý thì ngày sau cũng đừng nghĩ đến chuyện lộ diện trước mặt mọi người nữa, đây là kết cục mà Chu lão phu nhân chuẩn bị cho nàng, hiện mọi việc xoay chuyển, tất cả lại rơi lên người bà ta.
Chuyện của Chu Nguyễn Cảnh đã tra xét xong, hai người công sai đó bị cách chức, lễ tang của Chu Nguyễn Cảnh chỉ làm qua loa, sau khi hạ táng Chu Nguyên Cảnh, Chu Nguyễn Quý tới đón Chu lão phu nhân, Chu lão phu nhân không chịu trở về, cứ ầm ĩ qua qua lại lại như thế, thoáng cái đã tới đêm ba mươi.
Ngày cuối năm, mọi người đốt pháo, tụ tập chung một chỗ cùng ăn bữa cơm tất niên, Chu lão phu nhân nằm trên giường sưởi không thể nhúc nhích, lễ mừng năm mới ở phủ Khang Quận vương trôi qua không quá náo nhiệt, Lâm Di lại cảm thấy rất ấm áp, ngồi cùng Chu Thập Cửu nghe tiếng đốt trúc xanh bên ngoài vọng vào, trên bàn chất đầy các loại đồ ngọt, các đĩa trái cây, ngoài cửa là tiếng cười vui vẻ của đám nha đầu.
Lâm Di cảm nhận được bàn tay Chu Thập Cửu đang cởi áo lót của nàng ra, ngón tay thon dài như chờ không kịp mà vội vàng vuốt ve nơi mềm mại trước ngực nàng, hơi thở của chàng dần nặng nề, phả vào lỗ tai nàng khiến nó đỏ lựng lên.
Đã mấy tháng không thử, khiến chàng không kiên trì được như trước, cả người đều căng ra chờ đợi, nóng rực như một mồi lửa hừng hực cháy, khiến thân thể nàng cũng bị đốt nóng theo.
Ngoại trừ đêm tân hôn...
Lâm Di đỏ ửng cả mặt, nhìn Chu Thập Cửu:
Làm sao bây giờ? Không được rồi.
Vẻ mặt xấu hổ của nàng khiến lòng chàng thoáng động, chàng vươn tay dịu dàng vuốt ve gò má nàng.
Chu lão phu nhân tang chồng lại tang con, ở trong nhà cháu, trừng phạt này vĩnh viễn không thể thay đổi.
Nếu Chu lão phu nhân sẽ nhân cơ hội trở lại tổ trạch, vì như vậy chí ít bên người bà ta còn có Chu Nguyên Quý chăm sóc, nhưng nếu thế, chẳng khác nào Chu lão phu nhân phải thừa nhận mọi việc của Chu Nguyễn Cảnh đều do một tay bà ta sắp xếp, điều quan trọng nhất là nếu lần này đi rồi thì không thể quay về được nữa, Chu lão phu nhân sẽ không cam lòng, nhất định còn tìm cách phản đòn.
Lần này Chu lão phu nhân ốm thật, Thân ma ma sốt ruột đến độ như kiến bò trong chảo nóng, ngoài chuyện bệnh tình của lão phu nhân, bà ta còn sợ quan phủ tới tìm mình.
Chu Thập Cửu và Lâm Di rửa mặt mũi xong bèn lên giường nằm, Lâm Di hỏi chuyện Chu Nguyễn Cảnh:
Vậy tiếp sau đó định làm thế nào?


Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Doanh Môn Phục Quý.