Chương 307: Trăng tròn
-
Doanh Môn Phục Quý
- Vân Nghê
- 2112 chữ
- 2022-02-06 07:23:13
Mỗi lần bị Chu Thập Cửu nhìn chằm chằm như thế, trong một chớp mắt, nàng lại có loại cảm giác biển rộng hóa nương dâu.
Không biết có phải 8do nàng đang mang thai cho nên trở nên đặc biệt mẫn cảm hay không nhưng gần đây trong những ngọt ngào hằng ngày nàng luôn thấy thoang thoảng buồn3 rầu.
Như thể trăng tròn đã là cực hạn, sau đó sẽ từ từ khuyết đi.
Lâm Di nhìn về phía bụng Quách thị:
Nhị tẩu còn hơn một tháng nữa là sinh rồi đi.
Quách thị gật đầu:
Sắp rồi, mấy ngày nay bụng nặng ghê lắm, mỗi ngày đều cảm giác nó lớn lên chút.
Nhắc tới đó, Quách thị cầm khăn tay che miệng cười,
Vài tháng nữa Quận vương phi cũng sẽ biết, càng về sau đứa nhỏ càng nghịch ngợm, cứ như nóng ruột muốn chạy ra ngoài ngắm thế giới này vậy.
Hai người nói đến con trẻ, bầu không khí trong phòng cũng dễ chịu hơn nhiều, Quách thị nói:
Đợi khi nào ta sinh xong sẽ nghĩ cách đón Toàn ca sang bên đó,
Nói đoạn, vẻ mặt lại thoáng áy náy,
Đều tại thân thể ta không được tốt mới khiến Quận vương phi vất vả.
Quách thị làm gì cũng rất chú trọng bề ngoài, làm người ta không tìm ra được chỗ không ổn, biết Chu lão phu nhân không thể giao Toàn ca cho nàng, Quách thị mới dám đưa ra ý đón Toàn ca về bên đó.
Đã như vậy, nàng cũng không cần giả vờ giả vịt từ chối nữa, đã từng có chuyện với Chu Nguyên Cảnh và Chân thị như vậy, Toàn ca ở bên cạnh này cũng sẽ không thoải mái, bất kể nàng dụng tâm dạy dỗ Toàn ca thể nào, trong lòng Toàn ca vẫn khó tránh khỏi có khúc mắc, nếu ở cùng một chỗ, đôi bên đều không có lợi, chi bằng để Quách thị làm thay, Quách thị được toàn bộ gia sản sẽ không bạc đãi Toàn ca:
Vậy phải nhờ Nhị tẩu vất vả rồi.
Nào có gì...
Quách thị cười nói,
Đều là việc ta nên làm.
Qua chừng một canh giờ, Tiền ma ma ở phía trước hầu hạ Chu Thập Cửu và Chu Nguyễn Quý mới vào nói:
Đã chuẩn bị xe ngựa ngoài cửa rồi ạ.
Quách thị vịn nha hoàn đứng lên, chào từ biệt Lâm Di.
Trong chuyện này, từ đầu đến cuối, người được lợi lớn nhất chính là Quách thị, toàn bộ nhà tổ hiện đều do Quách thị quản lí, vợ chồng Chu Nguyễn Cảnh chết hết rồi, gia tài cũng đều rơi vào tay Quách thị.
Chu lão phu nhân không chịu đi, bọn họ cũng không thể trục xuất Chu lão phu nhân khỏi phủ.
Nhưng thật ra đối với Lâm Di, Chu lão phu nhân có ở trong phủ Khang Quận vương này hay không thì cũng chẳng có gì khác biệt lớn đối với nàng.
Tiễn Quách thị về, Lâm Di tựa lưng vào chiếc gối bọc gấm xanh ngọc thêu tường vi, lật giở một cuốn sách, ngọn đèn mờ nhạt tỏa ra thứ ánh sáng ấm áp, Củng ma ma đến nói:
Nhị lão gia uống say, ói ra đây người Quận vương gia, còn ôm Quận vương gia khóc to, Nhị thái thái đã về trước, còn Nhị lão gia hẳn là đã ngủ lại ngoài đó rồi.
Giữa hai huynh đệ có rất nhiều điều muốn nói mà người khác không biết được, lão thái gia vừa đi, hai người liền trở thành kẻ không cha.
Lâm Di nói:
Bảo người chuẩn bị trà giải rượu đưa đến đó đi.
Củng ma ma thưa vâng.
Nơi ở cũ của mẫu thân, chúng ta đã dọn dẹp xong, cũng đã sắp xếp các hạ nhân từng phục vụ đầu vào đấy rồi...
Chu Thập Cửu thoáng suy tư:
Thím nói sao?
Chu Nguyễn Quý lắc đầu:
Mẫu thân không nói gì, ta đành phải đến thương lượng với Quận vương gia...
Chu Nguyễn Quý và Quách thị biết rõ Chu lão phu nhân không chịu đi, hiện tại trước mặt Chu Thập Cửu nói thẳng ra những lời này, chính là muốn làm rõ trước, ngày sau nếu Chu lão phu nhân lại gây ra chuyện gì thì cũng không liên quan đến bọn họ.
Có lẽ Chu Nguyễn Quý không có tâm tư khác nhưng Quách thì chắc chắn có tính toán riêng.
Hiện tại mới hiểu được, thúc phụ biết hắn không có thiên phú đọc sách nên mới buông tay mặc kệ.
Trái lại, thúc phụ chọn vị tiên sinh có võ công tốt nhất cho Chu Thập Cửu, là bởi Chu Thập Cửu giỏi văn giỏi võ, nếu không chăm lo bồi dưỡng, sợ sẽ khiến tiền đồ bị trì hoãn.
Cho nên thật ra ban đầu thúc phụ đối xử với mấy huynh đệ đều như nhau, đây chính là điểm khiến Chu lão phu nhân cứ mãi canh cánh trong lòng.
Hai người nằm nghiêng, ôm lấy nhau, Lâm Di lắng nghe tiếng trái tim Chu Thập Cửu đập:
Sau này bảo Nhị ca chịu khó qua lại, nhưng Quận vương gia đừng có cho Nhị ca uống nhiều qua.
Dù Nhị thái thái Quách thị có hơi quá khôn khéo lanh lợi thì Chu Nguyễn Quý cũng là Nhị ca của Chu Thập Cửu, Chu lão phu nhân không tốt với Chu Thập Cửu nhưng Chu Nguyễn Quý lại không có nhiều tính toán.
Một canh giờ sau, Chu Thập Cửu vẫn chưa về, Củng ma ma nói:
Vẫn còn đang nói chuyện, Nhị lão gia lôi hết cả chuyện khi còn bé ra kể lể.
Chu Thập Cửu chịu nghe lời Chu Nguyễn Quý nói đúng là đã đánh trúng tâm khảm Chu Thập Cửu.
Lâm Di bảo:
Ma ma cho người qua hầu hạ, nếu Quận vương gia hỏi tới thì bảo ta đã ngủ rồi, để Quận vương gia yên tâm.
Không biết qua bao lâu, Lâm Di mới nghe được tiếng thay đồ sột soạt, bên người thoảng tới mùi xà phòng tắm thơm ngát, Lâm Di mở mắt, thầy Chu Thập Cửu.
Làm nàng thức giấc à.
Chu Thập Cửu vươn tay ôm Lâm Di vào lòng.
Buổi tối tổ chức gia yến, uống rượu mừng năm mới, Chu Nguyễn Quý và Quách thị đi trễ nhất, gần đây trong nhà có không ít chuyện, Chu Nguyễn Quý khó tránh khỏi tích tụ trong lòng, uống vài chén rượu liền quần lấy Chu Thập Cửu nói:
Không ngờ được phụ thân lại đi sớm như vậy, cả Đại ca cũng...
Cứ thế chẳng còn được gặp lại.
Quách thị nghe thấy những lời này lập tức sốt ruột, sợ Chu Nguyễn Quý nói ra điều gì quá đáng, đang định tiến đến ngăn cản lại bị Lâm Di kéo về:
Bọn họ không thường gặp nhau, cứ để họ thoải mái trò chuyện đi, chúng ta vào phòng trong.
Chu Nguyễn Quý thổ lộ những lời thật lòng, Chu Thập Cửu chưa chắc đã không xúc động.
Lâm Di lắc đầu:
Nhị lão gia ngủ rồi?
Chu Thập Cửu gật đầu:
Ngủ rồi.
Không biết hai huynh đệ này nói những chuyện gì mà lâu như vậy.
Nói đến những chuyện khi còn bé,
Chu Thập Cửu khe khẽ bảo,
Khi ấy mấy huynh đệ cùng chung thầy học văn học võ, Nhị ca luôn lén mang theo sâu bướm gì đó vào nhà chơi, có một lần bị thúc phụ bắt được, đánh cho một trận, sau đó Nhị ca đã có kinh nghiệm, bèn mua ống trúc thả sâu bọ vào bên trong lặng lẽ chơi, thúc phụ không bắt được lần nào nữa, Nhị ca còn đắc ý ghế lãm, thật ra...
Lâm Di và Chu Thập Cửu đứng dậy, Bạch Thược gọi người vào hầu 9hạ họ rửa mặt chải đầu, bày biện bàn ăn, ăn sáng xong, Lâm Di và Chu Thập Cửu đến thỉnh an Chu lão phu nhân, Chu lão phu nhân không thể ngồi dậy 6nổi, chỉ nằm yên sau bức mành dày nặng mà đáp lời.
Toàn bộ Tam Tiền viện này đều như thể đang bị che chắn lại, hết sức âm u, không có lấy5 một tia vui sướng hân hoan lọt vào.
Phòng chính bày biện ghế ngồi, con cháu trong tổn thất đến chúc Tết.
Thật ra ngoại trừ có thói xấu là ăn chơi trác táng thì tâm tính Chu Nguyễn Quý vẫn rất tốt, chỉ có điều nhu nhược không thể làm chủ mọi việc trong nhà, mọi chuyện đều phải nghe theo người bên cạnh.
Lần này hiển nhiên là Quách thị bảo hẳn tới thương lượng về chuyện của lão phu nhân.
Lâm Di quay đầu nhìn Chu Thập Cửu đang vui vẻ tươi cười, lúc này Chu Thập Cửu mới nhìn Chu Nguyễn Quý, bình thản hỏi:
Nhị ca có chuyện gì thế?
Chu Nguyễn Quý nhìn về phía Quách thị, sau đó nói:
Cũng không có gì, chúng ta thương lượng với nhau, muốn đón mẫu thân về bên kia.
ở điểm này, mọi người đều bình đẳng.
Lát sau, Nhị thái thái Quách thị cũng đến chúc Tết.
Chu Nguyễn Quý cứ ấp úng nhìn Chu Thập Cửu, như thể muốn nói lại không dám nói, chỉ một chốc đã toát mồ hôi.
Lâm Di đã chuẩn bị sẵn phong bao mừng tuổi phát cho bọn họ, bạn bè thân thích trong phủ nối nhau vào, nữ quyến tụ tập cười nói với Lâm Di, không ai nhắc đến lão phu nhân.
Mọi người như thể đã quên mất vị trưởng bối này.
Điều đáng sợ nhất đối với nữ nhân là danh tiếng bị ô uế, nàng như vậy, Chân thị và Chu lão phu nhân cũng là như vậy.
Hai người bọn họ là huynh đệ cùng lớn lên bên nhau, nếu Chu Thập Cửu đúng là con của thúc phụ thì họ chính là huynh đệ ruột thịt rồi.
Quách thị hơi ngượng ngùng, nói Chu Nguyễn Quý:
Lão gia nhà chúng ta không giống Quận vương gia, không uống được rượu, bằng không sẽ có chuyện đấy.
Lâm Di cười nói:
Đang ở trong nhà mình, sợ cái gì chứ.
Hai chị em dâu vào phòng trong, Lâm Di sai Quất Hồng kê thêm ghế con, mặt trên phú nhung lông dê, sau đó đặt thêm chiếc đệm màu nhạt, vừa tẩm để người ta đặt chân.
Quách thị bảo người đỡ nằm xuống, thở một hơi thật dài.
Chu Thập Cửu cúi đầu nhìn gương mặt xinh đẹp và dịu dàng của Lâm Di, thân thể gầy mảnh như vậy, còn đang mang thai, lại cứ kiên trì canh giữ bên giường thúc phụ, cũng là vì sợ chàng không thể kịp về từ biệt thúc phụ phút lâm chung, hiện giờ nhắc tới Chu Nguyễn Quý cũng là vì bọn họ là huynh đệ, từ trước, chàng chỉ có một mình, chỉ cần nghĩ đến mình mà không cần bận tâm người ngoài, bởi cũng chỉ có chàng mới nghĩ cho mình, nhưng hiện tại đã khác rồi, bên cạnh đã có một người vì chàng mà suy tư.
Chu Thập Cửu vòng tay ôm chặt hơn.
Trong phòng thật yên tĩnh, yên tĩnh đến mức khiến nàng an lòng.
Chớp mắt đã qua Mười lăm tháng Giêng, văn võ bá quan vào triều, đến Mùng hai tháng Hai liền coi như qua năm mới, Hoàng thượng cũng bắt đầu bận rộn, các công môn càng bỏ hết không khí hân hoan đầu năm, Nhị Vương gia liên tiếp được nâng lên, Ngũ Vương gia thì cứ ru rú trong nhà, Hoàng thượng lại liên tục ở lại Cảnh Nhân cung của Hoàng hậu, phe Thục phi càng thêm bất an.
Chuyện người trong tổn thất ép dần bán ruộng đất lại bị nhắc tới, ngự sử nhắc đến hoàng tộc tiền triều di chuyển đến Kinh đô thứ hai hoặc là khi đến khu hoàng lăng xây doanh thủ mộ, tổn thất Đại Chu khá đông, cũng nên có một bộ luật thích hợp để bố trí sắp xếp cho tổn thất.
Bên phía tôn thất lập tức bùng nổ, phủ Khang Quận vương cũng liên tiếp có nữ quyến đến khóc lóc kể lể rằng ngày nay cuộc sống của tôn thất gian nan cỡ nào, ngự sử chỉ biết lấy chuyện di dời và thủ lãng để nói, sao không nói đến chuyện trước đó còn có tôn thất được phong vương sẽ được chuyển tới đất phong của mình.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.