Chương 334: Bồ tát giả
-
Doanh Môn Phục Quý
- Vân Nghê
- 2405 chữ
- 2022-02-06 07:23:51
Lần này Trường Ninh sư thái lại nhắc đến Trần Nhị thái thái nên nô tỳ cũng không nghi ngờ gì.
Trường Ninh sư thái còn cố ý dặn 8dò là bùa phải cất trong túi, không được mở ra xem, nếu không thì sẽ không linh nghiệm nữa.
Làm gì có bùa nào nói ra là hết linh nghiệm, trước giờ ta chưa từng nghe qua.
Thân ma ma sợ run lên.
Củng ma ma nhìn về phía Lâm Di rồi nói:
Trần Nhị thái thái biết chuyện này, chi bằng để nô tỳ chạy sang nhà họ Trần hỏi một chút là được.
Điền thị nói:
Không có, nếu nói tới bùa an thần thì lúc trước có cầu ở Chùa Thanh Hoa, vẫn chưa sử dụng hết thì sao lại tìm người ngoài vẽ tiếp chứ.
Thân ma ma trở nên gấp gáp, bà ta nhìn về phía Củng ma ma:
Thật mà...
Nhị thái thái người suy nghĩ kỹ lại đi...
Thân ma ma chỉ mới nghĩ tới đây thôi là run cả người.
Căn phòng rơi vào im lặng.
Thân ma ma để hai bà tử dìu ra ngoài.
Lâm Di đưa Huy ca cho vú nuôi để vú nuôi đặt trong nôi:
Đẩy nhẹ nhàng thôi, đừng làm thằng bé thức.
Vú nuôi nhìn vẻ mặt dịu dàng của Lâm Di thì thở phào một hơi, may là bà gặp được một chủ từ sáng suốt như thế này, nếu không thì đổi thành người khác bà đã bị đuổi ra khỏi phủ từ lâu rồi.
Nhưng bây giờ thì khác, bà ta bị giam mấy ngày rồi mà lão phu nhân vẫn không tìm ra cách cứu bà ta.
Thân ma ma nghe mấy bà tử canh cửa nói chuyện rằng bây giờ lão phu nhân còn chẳng bảo vệ được bản thân.
Củng ma ma nói:
Tựa như là về phủ Quảng Bình hầu để nhờ giúp đỡ mà thôi, người ngoài chẳng phải hay bảo là dù có gãy xương vẫn còn liền gần à, làm gì có nhà mẹ đẻ nào mà không giúp đỡ cô nãi nãi chứ.
Nhị phòng nhà họ Trần chắc chắn sẽ làm ầm ĩ lên, cố gắng bảo là mình bị oan, sẽ không nghĩ cho Quận vương phi.
Càng như thế thì Trần Nhị thái thái càng không thể tránh được chuyện này.
Người có lòng Bồ Tát thì hãy thay nô tỳ xác nhận chuyện này đi.
Lần này thì đến phiên Nhị thái thái Điển thị kinh ngạc.
Tóm lại là Thân ma 5ma chẳng hề biết chuyện này, cho dù có tội thì cũng chỉ là tội qua loa trong việc quản lý mà thôi.
Lâm Di cúi đầu nhìn Thân ma ma:
Trước giờ Thân ma ma có tiếng là cẩn thận, rất nhiều nha hoàn trong phủ đều được ma ma dạy dỗ.
Lâm Di gật đầu:
Ta nhìn ngươi là một người lanh lợi, ngày thường ta cũng không thể đi theo Huy ca từng phút từng giây được, ngươi phải chú ý nhiều hơn, đừng để Huy ca bị thiệt thòi.
Hốc mắt của vú nuôi đỏ lên:
Nô tỳ nhớ rồi.
Vú nuôi dẫn theo mấy đứa nha hoàn lui xuống rồi Củng ma ma mới bước lên trước.
Lâm Di nói:
Nhà họ Trần là nhà mẹ đẻ của ta.
Chuyện này không nên rề rà.
Lâm Di đứng dậy, bể Huy ca đang ngủ trên tay vú nuôi vào lòng mình:
Các ngươi nên đi hỏi cho rõ ràng cho sớm, tảng đá trong lòng ta cũng sớm được buông bỏ.
Giọng nói của Quận vương phi rất dịu dàng, dường như nàng đang thật sự lo lắng cho con mình.
Thân ma ma ngây người quỳ trên mặt đất, bỗng bà ta cảm thấy khuỷu tay bị đẩy nhẹ, ngẩng đầu lên thì thấy là Củng ma ma.
Thân ma ma quay đầu lại nhìn Lâm Di, từ đầu đến cuối Quận vương phi chẳng hề nhắc đến hai đứa con trai của bà ta.
Mặc dù không nói ra mặt nhưng thật ra đang ngầm uy hiếp bà ta rằng, nếu việc này không xong thì hai đứa con trai của bà ta cũng đừng hòng về phủ.
Đến bước đường này thì Thân ma ma cũng chỉ có thể tự tìm đường sống mà thôi.
Hơn nữa bà ta nói cũng không sai, nếu không phải là do Trần Nhị thái thái giới thiệu thì lão phu nhân cũng sẽ không quen biết Trường Ninh sư thái.
Người bị hỏi là Nhị thái thái Điển thị thì lại rất bình tĩnh.
Thân ma ma không chờ Nhị thái thái Điền thị trả lời mà nói thẳng:
Hôm trước ở phủ Tín Thân vương, người có giới thiệu Trường Ninh sư thái cho lão phu nhân nhà ta, nói là Trường Ninh sư thái bói rất chuẩn còn có thể trừ quỷ đổi vận.
Vẻ mặt của Nhị lão thái thái Đổng thị trở nên cứng lại, Đại thái thái thấy thế cũng thu lại nét cười.
Lời đã nói ra khỏi miệng rồi thì chẳng thể thu lại được, Củng ma ma nghe thể thì cũng ngồi thẳng dậy, tỏ vẻ nếu như Nhị thái thái không tới thì bà cũng không nói thêm gì.
Người nghĩ kỹ đi, nếu không phải do người nói thì nô tỳ cũng không dám đến hỏi.
Trường Ninh sư thái cho Thể tử gia nhà ta một tấm bùa an thần, ai ngờ đó lại là thứ hại người...
Thôi...
Củng ma ma cuối cùng cũng không kiềm chế được, bà đi lên trước vài bước đè Thân ma ma xuống:
Nhị thái thái nói không có thì là không có, đã thế thì chúng ta cứ về nói với Quận vương phi, xem còn có cách nào không.
Củng ma ma đẩy chân của Thân ma ma một cái, Thân ma ma nhào xuống trước mặt Nhị thái thái Điện thị, Củng ma ma lại đi lên trước lôi kéo, cứ thể làm trò cho bọn người làm đứng ngoài nghe thấy tiếng tới xem.
Lâm Di nhấp một ngụm trà:
Thân ma ma, có muốn ta gọi thêm mấy bà tử đi theo không?
Thân ma ma run rẩy lắc đầu:
Không cần, không cần...
chuyện nhỏ mà thôi, nô tỳ chắc chắn sẽ làm tốt.
Già trẻ lớn bé của nhà họ Thân đều nằm trong tay Quận vương phi, cho dù bà ta có muốn chạy thì cũng chạy đằng trời.
Nếu như đúng thể thì cũng có thể trả được trong sạch cho Thân ma ma.
Lâm Di gật đầu rồi nói:
Cũng tốt.
Nàng suy nghĩ một lát rồi nói tiếp:
Dẫn Thân ma ma theo, tránh để Nhị thẩm không nhớ ra.
Lại còn dẫn bà ta đi tới nhị phòng nhà họ Trần đổi chất với Trần Nhị thái thái, Quận vương phi tuổi còn trẻ nhưng lòng dạ lại quá độc ác.
Cho dù Trần Nhị thái thái nói thế nào thì chuyện này Thân ma ma đều có tội.
Nha hoàn đi gọi Nhị thái thái Điện thị, Củng ma ma quay đầu lại nhìn Thân ma ma.
Đợi đến lúc Nhị thái thái Điển thị bước vào cửa thì Củng ma ma lui về phía sau Thân ma ma vài bước.
Người ngoài đều bảo Trần Nhị thái thái Điện thị là Bồ tát thật, để xem lần này bà ta phổ độ chúng sinh ra sao.
Củng ma ma cụp mắt như muốn ngủ thiếp đi, để mặc cho Thân ma ma đứng đó giãi bày.
Nhị lão thái thái Đổng thị còn chưa lên tiếng thì Đại thái thái đã vội vã cất lời:
Đúng lúc Nhị thái thái đang ở nhà, giờ này thì cũng nên ra khỏi Tử Trúc viện rồi, để ta sai người đi gọi.
Nhị lão thái thái Đổng thị nghe thế thì nhíu mày lại, lúc nào Đại thái thái cũng muốn ganh đua, lúc quan trọng thì lại càng muốn nhìn chị em dâu mình bị mất mặt còn hơn là che giấu.
Củng ma ma nói với vẻ rất thản nhiên:
Thay quần áo rồi chúng ta đi thôi!
Tiểu nha hoàn đứng cạnh vội vàng mang quần áo sạch đến.
Vì thế cho nên nô tỳ cũng không bi3ết bùa đó vẽ cái gì...
Bà ta quỳ rạp rồi nói tiếp:
Là do nô tỳ bất cân, nô tỳ có tội, suýt chút nữa là nô tỳ đã hại Thế tử gia.
Lâm Di nhíu mày suy nghĩ, Thân ma ma lại nói tiếp:
Trường Ninh sư thái là người xuất gia, sao lại có tâm địa ác độc như thế chứ.6
Chắc chắn là bà ta muốn để cho Thể tử gia sinh bệnh rồi bà ta vào phủ lấy tiền chữa bệnh đây mà.
Lần này nhìn vẻ mặt của hai ma ma phủ Khang Quận vương phủ thì có thể đoán được là Điền thị bị Trường Ninh sư thái liên lụy rồi.
Dựa theo tính tình của Lâm Di thì đã tìm tới cửa chắc chắn sẽ không bỏ qua.
Nói còn hay hơn hát.
Củng ma ma thắc mắc hỏi:
Nếu thật là Thân ma ma muốn cầu phúc cho Thế tử gia thì sao lại không nói trước một tiếng.
Lâm Di gật đầu, nàng chính là muốn để Điền thị và Trường Ninh sư thái có dính líu với nhau.
Bây giờ Hoàng thượng đã nghi ngờ Ngũ Vương gia, chắc chắn sẽ sai người đi điều tra cho kỹ.
Thân ma ma do dự lo lắng hành lễ với Nhị thái thái Điền thị.
Nếu như là bình thường thì bà ta chắc chắn sẽ không bị Quân vương phi lợi dụng đâu.
Ngươi cũng xuất thân từ nhà họ Trần, không cần giấu giếm, Nhị thấm hỏi thì cứ nói.
Người và Thân ma ma chỉ là đi hỏi thăm mà thôi, cũng chẳng phải là hỏi tội.
Cho dù các nàng làm gì thì cũng phải để cho người ngoài không thể bắt bẻ được.
Lúc này còn không mau kéo hết bè cánh mà Ngũ Vương gia đang che giấu ra thì còn chờ đến khi nào? Móc ra nhị phòng nhà họ Trần thì bước tiếp theo là nhà họ Đống đang có quan hệ thống gia, nhà họ Đổng cũng nên nếm thử mùi vị bị Hoàng thượng nghi ngờ mà không có căn cứ rồi.
Củng ma ma và Thân ma ma đi tới nhị phòng nhà họ Trần, sau khi bái kiến Trần Nhị lão thái thái Đổng thị và Đại thái thái Đổng thị thì Củng ma ma mới trình bày mục đích của mình.
Thân ma ma run rẩy nói:
Nhị thái thái có nhớ Trường Ninh sư thái không.
Tên của Trường Ninh sư thái vừa được nhắc đến thì cả căn phòng bỗng chốc trở nên lạnh lẽo, Nhị lão thái thái Đồng thị đặt chén trà trên tay xuống bàn, Đại thái thái Đổng thì cũng kinh ngạc mà nhếch mày.
Nhị lão thái thái ngồi gần Đại thái thái, Củng ma ma cố tình nói to hơn để Đại thái thái cũng nghe được rõ ràng:
Quận vương phi có việc muốn hỏi Nhị thái thái, bởi vì đều là người nhà cả nên liền để nô tỳ đi một chuyển, cũng không biết là Nhị thái thái có thời gian không.
Nhị lão thái thái Đổng thị nhìn về phía Thân ma ma đang đứng một bên, vẻ mặt của Thân ma ma khá là khó nhìn, bà ta lo lắng siết chặt khăn tay.
Điền thị nói:
Đúng là ta có biết Trường Ninh sư thái, lần trước đi phủ Tín Thân vương cũng đã gặp Chu lão phu nhân, chỉ là...
Điền thị còn chưa nói xong thì Thân ma ma đã vội ngắt lời:
Có đúng là ca nhi trong phủ người là đã dùng qua tấm bùa an thần của Trường Ninh sư thái không? Tấm bùa đó phải nhét trong đêm giường đúng không?
Rốt cuộc vẫn dẫn tới vấn đề chính.
Đại thái thái Đổng thị đang định nói chuyện thì cảm thấy có hai ánh mắt hung ác đang nhìn mình nên đành ngậm miệng.
Bảo người khác qua loa thì ta tin nhưng chuyện này lại xảy ra ở Thân ma ma, đúng là làm cho ta kinh ngạc thật đấy.
Nước mắt của Thần ma ma chảy ròng ròng:
Chỉ cần có thể gặp được Trường Ninh sư thái thì nô tỳ sẽ hỏi bà ta vì sao lại hại Thế tử gia.
Đại thái thái Đổng thị ngồi bên cạnh nghe thế thì không hiểu sao trong lòng hơi thoải mái.
Lúc trước cứ nhắc đến Phật pháp hay thần quỷ thì Điển thị luôn là người được đề tên.
Thế thì sau này cũng chẳng còn nhà nào dám tuyển bà nữa, không có tiền thì không thể nuôi gia đình được.
Vú nuôi ôm Huy ca vào lòng rồi nói với vẻ mặt áy náy:
Quận vương phi, sau này nô tỳ sẽ chú ý hơn, chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện như thế này nữa.
Lúc này Thân ma ma phải nói trước, Thân ma ma vì bảo vệ bản thân thì sẽ chỉ nói những lời bất lợi cho Nhị thái thái Điền thị mà thôi.
Củng ma ma là ma ma quản sự bên cạnh Quận vương phi, chỉ cần có bất cứ biểu hiện nhằm vào nhị phòng nhà họ Trần nào thì đều sẽ bị nói là do Quận vương phi sai bảo.
Củng ma ma lúng túng giải thích:
Quận vương phi cũng chỉ sợ là có sai sót, Nhị thái thái vốn hiểu các loại bùa nên muốn để Nhị thái thái nhìn xem, nếu không có gì xấu thì chúng ta cũng không cần gấp gáp như thế, Thể tử gia còn nhỏ, không chịu được sự giày vò.
Điền thị quay người vỗ vai Thân ma ma với vẻ mặt từ bi:
Đừng gấp, cứ từ từ mà nói, ta còn chưa nghe cẩn thận đến cùng là đã xảy ra chuyện gì.
Ai ngờ Điển thị vừa vỗ vai Thân ma ma thì bà ta nắm chặt lấy tay của Điền thị không chịu thả ra.
Củng ma ma đứng bên cạnh khuyên nhủ:
Thân ma ma, ngươi nên trở về rồi ngẫm lại cho kỹ.
Thân ma ma nhớ tới chuyện xảy ra mấy ngày nay thì rùng mình một cái, lại cầu xin dữ dội hơn.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.