Chương 339: Cấm túc
-
Doanh Môn Phục Quý
- Vân Nghê
- 2319 chữ
- 2022-02-06 07:24:10
Tiêu thái thái vẫn không chịu bỏ qua:
Ai da coi ta này, toàn nói vớ vẩn,
nói đoạn, chợt thoáng ngừng,
Hai ngày này trong Kinh náo nhiệt hẳn lên, n8ói là mấy thứ thuyền buôn mang về Kinh sắp chính thức bán ra rồi, chẳng biết có những thứ quý hiếm gì nhỉ?
Tiểu thái thái nói đến đây, lại nhìn xun3g quanh một chút rồi hạ giọng khẽ bảo:
Nghe nói Hoàng thượng định thiết lập Thị Bách ti, không biết tin này có chuẩn hay không, trước nay đều lập ở9 Phúc Kiển, Ninh Ba, Quảng Châu, à đúng rồi...
cả Tuyển Châu cũng từng xây dựng tỉnày.
Lâm Đại thái thái về nhà nói Tứ cô nãi nãi, Tứ cô nãi nãi cũng cứng đầu, nói là vì Lâm gia tận tâm tận lực cũng không sai, chẳng qua chỉ nói mấy câu mà đã dùng thái độ gây hấn như vậy với nàng ta, nàng ta cũng chỉ ăn ngay nói thật, những bùa chú đã nhận được và đốt thì cơ bản đều là bùa bảo vệ gia đình bình an, nếu nói Trường Ninh sư thái hại người thì đám đạo cô, sư thái, đại sư trước đó không có lấy một kẻ tốt, Phật tử từ bi với thể nhân, đệ tử Phật tổ còn từng giết người kia, sau nghe Phật khai sáng mà bỏ dao xuống, một lần nữa làm người.
Tuy Lâm Phương tùy hứng dễ kích động nhưng thường ngày cũng không đến mức nói chuyện như vậy.
Nữ quyến trong Kinh đều sợ bị liên lụy, ngay cả Trần Nhị thái thái cũng đã không đến hậu trạch giảng kinh nữa, vậy mà Tứ cô nãi nãi vẫn thoải mái như không ra ngoài dự yến hội còn bào chữa thay cho Trường Ninh sư thái, nói là sư thái đã làm bao nhiêu việc thiện, giảng kinh Phật cũng rất tận tâm tận lực.
Khi mới nghe những lời này thì mọi người đều không cảm thấy có vấn đề gì, bây giờ nhắc lại mới thấy như đang nói Trường Ninh sư thái bị oan uổng vậy, cần biết rằng người định tội Trường Ninh sư thái chính là Hoàng thượng.
Lão thái thái nhánh cả nói:
Như vậy cũng tốt, tộc hưng thịnh mới là chuyện đúng đắn, mấy năm nay chúng ta chỉ lo được cho mình mà không giúp đỡ được người trong tộc là bao.
Hai bà cháu đang nói chuyện, tiểu Tiểu thị bước vào nói:
Xe ngựa đã chuẩn bị xong xuôi, đi sớm về sớm đi.
Từ khi có Huy ca, mỗi khi ra ngoài, Lâm Di luôn muốn xong xuôi sớm để trở về ôm con.
Lâm Di thưa một tiếng rồi dặn dò lão thái thái nhánh cả phải chú ý giữ gìn sức khỏe, bấy giờ mới đứng dậy cùng tiểu Tiêu thị ra ngoài, đi tới hành lang, Lâm Di nhắc đến chuyện của Tiểu thái thái:
Dò hỏi ta xem liệu Tuyển Châu có được thiết lập Thị Bách ti không, còn định lôi kéo ta mua đất xây cửa hàng nữa.
Nói vậy có nghĩa là lần này Lâm Đại thái thái tới Trần gia là vì Lâm Phương.
Theo lý mà nói, trong nhà gặp chuyện không may, Lâm gia hẳn nên giấu càng kĩ càng tốt, nhưng sao Củng ma ma lại nghe ngóng được nhanh chóng như vậy, trừ khi là Lâm gia cố tình để người khác biết...
Tiểu Tiêu thị nhíu mày.
Lâm Di nhỏ giọng bảo:
Mẹ biết trong lòng là được rồi.
Tiểu Tiêu thị im lặng một chốc mới ngẩng đầu nhìn Lâm Di:
Nghe con nói vậy, đúng là ta nên cẩn thận nghĩ kĩ mới được.
Lâm Di gật đầu, kết thân vốn là có ý tốt, để cho quan hệ thống gia của Trần gia và Tiêu gia càng thêm bền chặt, có điều, việc hôn nhân còn chưa định ra mà đã nói đến lợi ích, loại thân gia này, chỉ e tương lai sẽ nảy sinh không ít chuyện đầu.
Rốt cuộc Tiêu thái thái cũng nói đến chuyện 6chính, Lâm Di mỉm cười, tiếp tục nghe Tiêu thái thái nói xong.
Tiểu thái thái nói:
Khu vực lớn như Quảng Châu chúng ta không dám hướng tới,5 nhưng ở Tuyền Châu thì vừa lúc nhà ta có một miếng đất, ta nghĩ chi bằng đổi thành cửa hàng, ta đã tính toán thử rồi, nếu Tuyền Châu thật sự thiết lập Thị Bách ti, giá đất ở sẽ tăng mấy lần đó, dù không bán đất thì sau này mở cửa hàng cũng chỉ lời không lỗ được...
Tiểu Tiêu thị lại nói:
Mọi việc đều không thể cưỡng cầu, thôi, cứ để thuận theo tự nhiên đi.
Lâm Di ra cửa thùy hoa lên xe ngựa, xe ngựa mới đi được vài bước, bà tử đi theo bên ngoài chợt đến bẩm báo:
Cổng bên chi thứ hai có xe ngựa đang đỗ rồi, chúng ta phải chờ một chốc mới qua được ạ.
Lúc này đến thăm chị thứ hai của Trần gia hẳn là để gặp Nhị thái thái Điện thị nhỉ? Lâm Di liếc mắt nhìn Quất Hồng, Quất Hồng gật đầu vén rèm đi ra phân phó bà tử qua hỏi thăm tình hình.
Chừng một nén nhang sau, xe ngựa mới có thể tiếp tục di chuyển.
Phải chờ tới đầy tuổi rồi hẵng tính.
Năm đầu tiên trong đời, trẻ không thể ra khỏi cửa, người xưa nói trẻ nhỏ cần phải cắm rễ trong nhà, không thể di chuyển nhiều, bằng không lúc lớn lên sẽ không được khỏe mạnh.
Lão thái thái nhánh cả kéo tay Lâm Di:
Thân mình con thế nào rồi? Kinh nguyệt đã như cũ chưa?
Lâm Di gật đầu:
Đã có rồi ạ, con đã dùng thuốc lâu rồi.
Lão thái thái nhánh cả cười hiền hậu:
Vậy thì tốt rồi, ở cữ không được để lại mầm bệnh, sau này mới thuận tiện cho việc mang thai nữa,
nói đến đó bà lại nhắc tới Trần Doãn Viễn,
Nếu không phải vì cha con đã có tước vị thì người trong tộc đã chọn hắn làm tộc trưởng rồi, nghe nói xử lí việc trong tộc phải công bằng công chính, nói năng thì cứng nhắc nhưng lại hay mềm lòng, bao nhiêu lần gửi thư tới đòi tiền ta, đều là để phân phát cho những tộc nhân có gia cảnh không tốt cả.
Huân quý trong Kinh đều hay dùng tiền để bao gánh hát đánh bạc gì đó, hiểm có người như cha, luôn bỏ tiền vào những chỗ cần dùng, chẳng trách người trong tộc muốn đề cử cha làm tộc trưởng.
Nếu Lâm Phương phát điên thì đó là do học kinh Phật với Nhị thái thái Điển thị mà ra, Lâm gia không chỉ thoát tội mà còn đổ hết lên đầu Trần gia.
Bên chịu thiệt chịu khổ chính là Lâm gia bọn họ.
Thấy không còn sớm nữa, Tiêu thái thái và hai vị tiểu thư đứng dậy chào ra về, tiểu Tiêu thị tiễn người ra cửa thùy hoa.
Lâm Di đến phòng lão thái thái nhánh cả nói chuyện, Nhắc đến Huy ca, Lâm Di nói không ngừng:
Mấy hôm nữa sẽ đưa Huy ca về cho tổ mẫu xem nhé.
Lão thái thái nhánh cả vội khoát tay:
Không được, đừng đưa đến, nó còn nhỏ quá không nên cho ra phủ.
Là xe ngựa Lâm gia ạ,
Bà tủ đứng bên ngoài hạ giọng bảo,
Nghe nói là Lâm Đại thái thái tới.
Mẹ của Lâm Chính Thanh, Lâm Di nghĩ đến chuyện Lâm Phương học Điện thị lân la khắp nơi giảng kinh Phật, hiện tại gặp chuyện khó, Lâm gia bèn tìm cách đầy tội cho người khác, sau này, chỉ e cuộc sống của Lâm Phương sẽ không được dễ chịu như trước nữa rồi.
Lâm Di trở lại phủ Khang Quận vương thì tới thẳng phòng Huy ca thăm con.
So với Tiêu thái thái, Tiêu Nhị tiểu thư có khả năng ứng phó với cục diện xấu hổ như thế này tốt hơn nhiều.
Lâm Di còn chưa đáp lời, tiểu Tiêu thị đã bước vào cười nói:
Đang trò chuyện gì vậy?
Tiêu Nhị tiểu thư tươi cười đáp:
Đang nói kỹ năng thêu thùa của Quận vương phi tốt quá, ta thì chỉ là kẻ tay chân vụng về, nhà cũng đã mời mấy vị sư phụ thêu thùa về dạy mà vẫn không dạy nổi ta đấy.
Tiểu Tiêu thị nhìn sang Lâm Di:
Quận vương phi thích an tĩnh lại khéo tay nữa.
Sắc mặt Tiêu thái thái đã bình thường lại, bà ta nhìn về phía Tiêu Nhị tiểu thư, nói:
Con về phải chịu khó học hỏi thêm mới được.
Tiêu Nhị tiểu thư vội vàng thưa vâng, cứ thế, bầu không khí đã trở nên thoải mái hơn.
Lâm Di nhìn về phía Củng ma ma.
Củng ma ma nói:
Lâm Đại thái thái tức giận lắm, sai người lấy tất cả kinh Phật trong phòng Tứ cô nãi nãi ra, nói là Tứ cô nãi nãi bị quỷ mê hoặc tâm hồn rồi, trước bà ta đã khuyên bảo Tứ cô nãi nãi còn nhỏ tuổi, không nên sa vào những thứ này, trước tiên nên coi trọng chuyện nối dõi tông đường cho Lâm gia mới phải, Tứ cô nãi nãi lại không chịu nghe, hiện đã rơi vào tình cảnh này, bà ta sẽ không để Tứ cô nãi nãi tiếp tục hỗ đồ như thế nữa, sau đấy còn thỉnh cả bàn thờ Phật trong phòng Tứ cô nãi nãi ra ngoài.
Tiểu Tiêu thị thở dài nói:
Sao mà ta không rõ, hồi cha con còn ở Phúc Ninh, bọn họ chẳng hỏi đến một tiếng, tất cả đều né thật xa, sau này được chuyển về trong Kinh, cha con được ban tước thì mới bắt đầu qua lại...
Nhưng ai chẳng mong muốn nhà chồng mình và nhà mẹ đẻ có thể hòa thuận với nhau, Lâm Di cũng hiểu được tâm tư của tiểu Tiêu thị.
Huy ca vẫn chưa ngủ, đang mở to đôi mắt ngắm nhìn đóa mẫu đơn cắm trong bình hoa, vú nuôi bước tới hành lễ, Lâm Di cười nhẹ, đi tới trước giường bế Huy ca lên, lại hỏi tình hình Huy ca:
Thế nào?
Vú nuôi cười đáp:
Chịu ăn, chịu ngủ, vừa rồi còn vươn tay muốn túm túi thêu treo bên giường nữa đó ạ.
Lâm Di chìa ngón tay cho Huy ca, Huy ca lập tức nắm lấy thật chặt:
Trông nhỏ thế thôi mà sức lực rất khá đó.
Mọi người trong nhà cùng cười rộ lên.
Dỗ Huy ca ngủ rồi, Lâm Di mới ra khỏi phòng phụ.
Lâm Di nói:
E rằng còn chưa chờ được cứu thái thái ra tay thì đất của Tuyền Châu cũng đã leo giá rồi, nếu cữu thái thái có đất ở đó thì cứ ngồi chờ là được, cần gì phải bôn ba vất vả làm chi nữa.
Ta không có ý định mua đất ở vùng ngoài, mấy gian cửa hàng trong Kinh đã đủ để ta sứt đầu mẻ trán rồi, cữu thái thái đừng kéo ta vào làm gì.
Bị từ chối thẳng thừng như vậy, sắc mặt Tiêu thái thái khá là khó coi, bà ta khụ khụ hai tiếng rồi nâng tách trà lên uống, trà đã thấy đáy mà vẫn chẳng nhấp ra mùi vị gì.
Lâm Di ngồi xuống hỏi:
Cụ thể thế nào?
.
Củng ma ma nói:
Vẫn là bởi chuyện Phổ Viễn đại sư và Trường Ninh sư thái...
Linh Lung đã sắp sẵn giường đệm trong phòng ngủ, Lâm Di đang định đi nằm thì Củng ma ma tiến vào, bảo tiểu nha hoàn lui ra ngoài rồi, đi vào phòng trong với Lâm Di.
Nghe nói Tứ cô nãi nãi bị cấm túc ở nhà rồi.
Lâm Phương bị cấm túc, đúng là một tin làm người ta kinh ngạc, nhưng mà ngẫm kĩ thì cũng biết, đó chính là tác phong làm việc của Lâm gia.
Lâm Di cố ý không nói thêm gì, bầu không khí trong phòng thoáng sượng sùng.
Lúc này, Tiêu Nhị tiểu thư bỗng mở miệng:
Khăn của Quận vương phi đẹp quá, ta chưa từng thấy dạng hoa thêu này bao giờ.
Tứ cô nãi nãi nhất quyết không chịu, khóc lóc làm ẩm lên một trận, còn cứng rắn nói là làm như vậy sẽ gây họa lớn cho Lâm gia,
Lâm Đại thái thái bèn nhốt Tứ cô nãi nãi lại luôn.
Lâm Di nghe mà thấy buồn cười, Tiêu thái thái nói đến tận đây rồi, còn muốn nửa che nửa mở làm bộ sâu xa khó hiểu, cha cũng đã nói Tiêu đại nhân đang bị ngôn quan tố tham ô, xem ra thật đúng rồi, bằng không, sao nhắc tới lợi ích mà Tiêu thái thái có thể không căng thẳng hồi hộp.
Cữu thái thái nghe ai nói thế?
Lâm Di chậm rãi lên tiếng, ra vẻ kinh ngạc nhìn Tiêu thái thái,
Sao mà đến cả việc nơi nào sẽ thiết lập Thị Bách ti cũng biết rồi?
Nụ cười trên mặt Tiêu thái thái thoáng cứng đờ:
Thì mọi người đều đang bàn tán thế mà.
Quận vương phi hiện còn phải bận trong bận ngoài hắn là không có thời gian xử lí mấy chuyện này, chi bằng ta giúp Quận vương phi mua vài gian cửa hàng...
Đều là người trong nhà, lão gia nhà ta cũng có mấy người quen ở Tuyền Châu...
Vụ này giống vụ việc năm ấy nàng suýt bị Lâm Chính Thanh thiêu sống, chẳng qua Lâm gia thay đổi thủ đoạn mà thôi.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.