Chương 348: Xuất gia



Theo ta thấy, người vẫn nên về nhà mẹ đẻ bàn lại trước đã.
Hiền Quận vương phi nói,
Dù cứu người thì cũng không thể chỉ d8ựa vào một mình muội được, sau này lỡ mà truyền ra ngoài sẽ không được dễ nghe, người không biết còn tưởng muội cố tình muố3n chia rẽ vợ chồng người ta đấy.
Lâm Di gật đầu:
Ta cũng có ý này, không phải ta muốn bảo vệ danh tiếng mà là nếu không c9ó trưởng bối ra mặt, bên Lâm gia ta không chắc có thể thuyết phục được, ý ta là viết thư về trong tộc, mời trưởng bối trong6 tộc đứng ra thu xếp chuyện này.
Hiến Quận vương phi nói:
Như vậy thì danh chính ngôn thuận hơn,
nói đoạn lại thở dài,
5Lâm Đại nãi nãi có thể giữ được tính mạng đã là may mắn rồi, ngày sau thế nào muội cũng không cần suy nghĩ nhiều làm gì, đến đâu hay đến đó đi.
Hiển Quận vương phi đi thăm Huy ca rồi mới ra về.

Hôm sau Lâm Di trở lại phủ Quảng Bình hầu, hỏi ý kiến lão thái thái nhánh cả.
Tiểu Tiêu thị đi ra ngoài chuẩn bị yến tiệc, lão thái thái nhánh cả ra hiệu Lâm Di đỡ bà đứng dậy, đi lại mấy bước trong phòng, Lâm Di nghiêng đầu nhìn bên thái dương đã bạc trắng của lão thái thái, nhớ lại lúc mới vào Kinh, thân thể lão thái thái nhánh cả khi ấy mạnh khỏe hơn nay nhiều lắm.
Lão thái thái nhánh cả như nhìn ra suy nghĩ trong lòng Lâm Di, cười bảo:
Năm sau không bằng năm trước, cũng coi như gắng gượng qua ngày thôi, có thể được đến ngày hôm nay, ta cũng thấy đủ rồi.
Lâm Di cười trấn an lão thái thái:
Tổ mẫu chịu khó uống thuốc, đợi mấy hôm nữa ấm lên, xương cốt sẽ linh hoạt hơn ngay ấy mà.
Lão thái thái nhánh cả gật đầu:
Yên tâm đi, trong phòng này có cả chục con mắt ngó chừng chén thuốc của ta, không thiếu một hợp đâu.
Lâm Di bị chọc bật cười, nhớ tới hôn sự của Trần Lâm Hoành, bèn hỏi:
Mẹ nói thế nào ạ?

Lão thái thái nhánh cả đi tới giường la hán, vận tay ngồi xuống, Lâm Di vội ngồi xổm xuống cởi giày cho bà, lấy chăn mỏng bên cạnh đắp cho lão thái thái, nha hoàn dâng lò sưởi tay lên, Quất Hồng nhận lấy, đưa lại cho lão thái thái cảm.
Lão thái thái nhánh cả nhấp một ngụm trà:
Ta thấy có vẻ hết hi vọng rồi, không thấy đề cập đến chuyện kết thân với Tiếu gia nữa.
Bà thở dài,
Ta cũng muốn cho hai nhà thân càng thêm thân, nhưng đúng là không có cô con gái nào vừa ý.
Tiểu Tiêu thị không phải hạng người hẹp hòi để bụng, chỉ cần thấy rõ vấn đề, bà sẽ không cố chấp nữa.
Lão thái thái nhánh cả lấy thư của Trần Doãn Viễn cho Lâm Di xem:
Điền thị coi như là đã cứu con gái nàng ta một mạng, người trong tộc chẳng biết đã nhận được bức tranh của Điền thị từ bao giờ, hôm nay mấy vị thím và nhà tộc trưởng đều đã vào Kinh, nói là vì chuyện con em trong tộc tham gia ẩn khoa nhưng thực ra là muốn hỏi xem chi thứ hai tỉnh xử lí việc này ra sao.
Trần gia chúng ta là đại tộc, xưa nay chưa từng mất mặt đến thế, cả huyện Tam Hà đều đã biết hết, người người đều coi như chuyện cười, càng đè xuống thì càng ồn ào hơn, chuyện này đã không còn có thể cứ lờ đi như không có là giải quyết được nữa rồi.

Tuy gia thế Thôi gia không cao nhưng tham nghị của Thông Chính tiềà chức quan có thực quyền, lại có hậu bối chịu khó tiến tới, so với những thế gia có tước vị, có danh tiếng thì Thôi gia có lợi ích thực tế hơn nhiều.
Lâm Di cũng mừng cho Trịnh Thất tiểu thư:
Đợi hôm nào con sẽ qua Trịnh gia thăm Thất tiểu thư.
Lão thái thái nhánh cả gật đầu:
Được đó.
Nói đoạn, bà lại thở dài,
Mẹ con nghe được tin này thì rầu rĩ lắm, trước không có coi trọng Trịnh gia, hiện tại lơ đãng một cái đã bị người khác nhanh chân nhận mất.
Hẳn là chị thứ hai cũng đã nghe được tin này, mới vội vã tiễn Điền thị đi.
Lâm Di nói:
Cha con cũng sắp về Kinh ạ?
Lão thái thái nhánh cả cười cười gật đầu:
Cùng về luôn, mấy ngày nay mẹ con đang bận bịu, để cha con về nhà không phải chịu khổ.

Lão thái thái nhánh cả nói đùa làm tiểu Tiêu thị đỏ cả mặt lên.
Bầu không khí trong phòng rất vui vẻ.
Lão thái thái nhánh cả nói:
Trịnh gia định việc hôn nhân cho Trịnh Thất tiểu thư rồi, là đích trưởng tử nhà Thôi Tham nghị của Thông Chính ti, ân khoa này sẽ tham gia, nghe nói có tám phần sẽ trúng, coi như chuyện hỉ tới liên tiếp, chưa biết chừng năm nay sẽ làm hôn sự luôn đây.
Lâm Di thoáng kinh ngạc, ánh mắt hơi lóe lên:
Trước chẳng nghe chút tin đồn nào, Trịnh Thất tiểu thư viết thư cho con cũng chẳng nhắc tới, là chuyện khi nào đấy ạ?
.
Lão thái thái đặt lò sưởi tay lên bàn thấp, khép mắt lại:
Lão cáo già Trịnh lão phu nhân kia đã sớm vừa mắt Thôi gia rồi, chỉ là sợ Huệ Hòa Quận chúa chê gia cảnh thấp kém, mới đệ Huệ Hòa Quận chúa gặp chút trắc trở, đợi đến khi Quận chúa xả hết cơn giận rồi, mới đề cập đến Thôi gia bảo Huệ Hòa Quận chúa tới xem, Huệ Hòa Quận chúa thấy hậu sinh của Thôi gia thì rất vừa ý, không cân nhắc lâu đã quyết định hôn sự này rồi.
Trịnh lão phu nhân là người phụ nữ thông minh nhất mà Lâm Di từng gặp, bà luôn có thể giải quyết mọi vấn đề một cách dễ dàng, từ Trinh nương đến việc Trịnh Các lão từ quan, cả việc hôn nhân của Trịnh Thất tiểu thư lần này nữa, việc nào việc đó rõ ràng gọn ghẽ, thong thả ung dung.
Việc hôn nhân của ca ca con còn phải chờ.


Tuy đều là do trưởng bối làm mai nhưng cũng phải xem duyên phận thế nào.

Tính tình Trịnh Thất tiểu thư rất tốt, nhưng cũng không chắc đã hợp với ca ca.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Doanh Môn Phục Quý.