Chương 347: Xuất gia


Điền thị không phải loại người dễ dàng tự sát đến thế, huống chi, bên Ngũ Vương gia cũng chưa tính là thua sạch sành sanh,8 nếu tương lai có cơ hội lật ngược tình thế, chuyện xấu, tì vết nhiều đến đâu cũng đều sẽ che đậy được cả thôi.

L3âm Di nói:
Có nghe một ít, đại khái đều là tin tức mấy hôm nay.
Hiển Quận vương phi nói:
Điền thị muốn đến chùa9 Tể Từ ở một thời gian.
Chùa Tể Từ là nơi dành riêng cho nữ quyền trong Kinh, hương khói không nhiều, toàn bộ chuyện duy6 trì chùa miếu đều nhờ thu nhận nữ quyến phạm sai lầm trong nội trạch, lại vì ở cùng một nơi với chùa Trường Tự là nơi cá5c Thái phi xuất gia cho nên được bảo vệ cực kì nghiêm cẩn, không sợ có ai đi vào rồi có thể một mình đi ra.
Nếu Điền thị không muốn chết thì chùa Tể Từ là nơi duy nhất có thể đến.
Hiến Quận vương phi đang ngồi trò chuyện cùng Lâm Di, chợt có bà tử bên ngoài vào bẩm báo:
Ngộ Ninh sư thái tới, nói là vì chuyện của Tứ cô nãi nãi ạ.
Hiển Quận vương phi nghe nói vậy bèn đứng lên:
Cũng không còn sớm, ta về trước đây, hôm khác chúng ta nói tiếp nhé.

Lâm Di mỉm cười, muốn giữ Hiến Quận vương phi lại:
Mới đến, sao đã vội về ngay làm gì, dù sao cũng chẳng có chuyện gì khác, chỉ là vì Lâm Phương, có Quận vương phi ở đây cũng có thể cho thêm chủ ý mà.
Lâm Di và Hiến Quận vương phi nhìn nhau, Hiến Quận vương phi cất lời trước:
Có câu
Cứu một mạng người còn hơn xây bảy tòa tháp Phật, sư thái đừng từ chối...
Khó khăn lắm mới khá lên được, không thể bỏ phí công sức bấy lâu nay.
Ngộ Ninh sư thái chắp tay chữ thập niệm một câu
A di đà Phật rồi thoáng ngừng lại, nhìn về phía Lâm Di:
Bần ni chính là vì cứu tính mạng người mà đến, Lâm Đại nãi nãi đã khám phá hồng trần, muốn quy y hầu hạ Phật tổ.
Lâm Di kinh ngạc:
Đại nãi nãi là bị kinh pháp của sư thái đả động nên mới có ý này ư?

Lâm Phương là chính thể của Lâm Chính Thanh, nếu thật sự muốn làm như vậy thì cũng phải được trưởng bối Lâm gia đồng ý mới thành, Ngộ Ninh sư thái biết điểm mấu chốt nằm ở đâu nên mới đến phủ Khang Quận vương một chuyến.
Vào chùa dưỡng thân một thời gian có thể khiến Lâm Phương khỏi hẳn, nếu cứ để nàng ta ở lại Lâm gia thế này, kết quả chỉ có một con đường chết, Lâm Di nhìn về phía Ngộ Ninh sư thái:
Ta biết cửa Phật còn có đệ tử tục gia, Tứ tỷ vẫn còn quá trẻ, khó tránh khỏi nhất thời bồng bột, nếu trước tiên có thể được làm đệ tử tục gia, vào chùa ở tạm một thời gian, chờ tâm tình bình thản lại quyết định chuyện sau này thì là hay nhất.

Một khắc sau, Củng ma ma mời Ngộ Ninh sư thái vào.
Lâm Di và Hiến Quận vương phi chắp tay làm Phật lễ, Ngộ Ninh sư thái khách khí đáp lễ, ba người ngồi vào ghế, hạ nhân bưng trà lên.
Ngộ Ninh sư thái không giỏi bắt chuyện như Trường Ninh sư thái.
Ngồi một hồi, uống một ngụm trà rồi bà lên tiếng:
Bần ni tới là vì Lâm Đại nãi nãi, bệnh của Đại nãi nãi đã có chuyển biến tốt, có điều, bần ni còn có nhiệm vụ, không thể liên tục đến Lâm phủ giảng kinh cho Lâm Đại nãi nãi.

Sư thái bên chùa Thanh Hoa còn nhớ phúc của tỷ và Quận vương gia mới mời được đấy.

Hiến Quận vương phi suy nghĩ một chút mới đáp:
Vậy cũng được.
Hai người sang bên phòng phía Đông ngồi xuống.
Ngộ Ninh sư thái nói:
Lâm Đại nãi nãi vốn có duyên với Phật tổ, đây là chuyện đã được định sẵn trong mệnh số rồi, mấy ngày nay, nghe ta giảng kinh lại càng thêm kiên định, bần ni là người hầu dưới tòa Phật tổ, sao nỡ từ chối, nên cô ý thay Đại nãi nãi đến đây một chuyện, mong Quân vương phi có thể giúp một tay, để Đại nãi nãi có thể được như mong muốn.

Lâm Phương muốn đến chùa Thanh Hoa bái Phật, lúc đó ở Lâm gia, Lâm Di cũng nghe nói rồi, nhưng mà quy y thì...
Ngộ Ninh sư thái im lặng một lát, chậm rãi lần chuỗi Phật châu trong tay:
Việc này phải do Lâm Đại nãi nãi cân nhắc, không phải là việc bần ni hay Quận vương phi có thể quyết định được.
Nói vậy có nghĩa là, Lâm Phương đã quyết định rồi.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Doanh Môn Phục Quý.