Chương 346: Trắc ẩn
-
Doanh Môn Phục Quý
- Vân Nghê
- 1589 chữ
- 2022-02-06 07:24:25
Lâm Di nhìn về phía nha hoàn hồi môn Tứ Hỉ, ánh mắt Tứ Hỉ không hề khác thường, như không có lời gì muốn nói riêng cả.
Ngay cả nha hoàn hồi môn mà Lâm gia cũng lung lạc được rồi, đương nhiên Lâm Phương chỉ còn đường chờ chết mà thôi. <3br>
Tiểu Tiêu thị lại gần Lâm Phương hơn:
Con muốn ăn gì nào, hay muốn làm gì thì cứ nói với ta đi.
Lâm Phương nghe 9nói thể, phảng phất có phản ứng lại, môi kích động mấp máy nhè nhẹ.
Tử Hỉ đang định bước tới nghe, Lâm Di lại vươ6n tay ngăn, tự mình cúi người ghé tai xuống nghe xem Lâm Phương nói gì.
Nụ cười trên mặt Lâm Di càng thêm dịu dàng:
Được.
Hiển Quận vương ra mặt mời người của chùa Thanh Hoa, sau đó nhanh chóng có vị sư thái chuyên giảng kinh tới Lâm gia.
Lâm Di nói:
Ta cũng có ý như vậy, nhưng lại sợ gây phiền toái cho quý phủ, nên mới phải thương lượng với thái thái một chút.
Lâm Đại thái thái tươi cười vui vẻ:
Vậy làm phiền Quận vương phi rồi.
Lại qua thời gian một chén trà nữa, Lâm Di và tiểu Tiêu thị đứng dậy chào ra về, ngồi vào trong xe ngựa, tiểu Tiêu thị nhắc tới Lâm Phương, giọng điệu mang theo chua xót:
Trong mấy tỷ muội các con, Lâm Phương có diện mạo xinh đẹp nhất, ấy vậy mà mới xuất giá được vài năm đã thành ra như vậy rồi.
Nói đoạn, bà lo lặng nhìn Lâm Di,
Con muốn giúp một tay là chuyện tốt, nhưng không biết liệu làm thế Lâm gia có thể hận lây sang con hoặc là đi hại Lâm Phương không.
Tiểu Tiểu thị và Lâm Di quay trở về phòng Lâm Đại thái thái để thương lượng biện pháp giải quyết.
Lát sau, Lâm Chính Thanh cũng đến.
Thế nào rồi?
Lâm Đại thái thái quan tâm hỏi.
Lâm Chính Thanh đáp:
Đã ngủ rồi ạ.
Lâm Đại thái thái gật đầu liên tục:
Có đôi khi cũng nghe lời Chính Thanh hơn một chút.
Lâm Chính Thanh bỗng thoáng nhìn về phía Lâm Di, sau đó nhanh chóng dời mắt:
Theo con thấy vẫn phải tìm vài lang trung khá hơn đến xem bệnh đi, những bài thuốc này dùng mãi vẫn không thấy hiệu quả, chưa biết chừng là không đúng bệnh.
Lâm Đại thái thái tỏ vẻ nghiêm trang, khó xử nhìn sang Lâm Di:
Chính Thanh nói, mấy ngày này Lâm Phương cứ hay lảm nhảm linh tinh, không phải là ta không cho nó đi lên chùa Thanh Hoa mà là tình hình hiện tại của nó thật sự không đi được.
Nàng vốn cũng có ý định này, nhưng còn chưa nghĩ ra nên nói với Chu Thập Cửu thể nào, những quản sự này đều là người theo Chu Thập Cửu đã nhiều năm, vừa trung thành vừa thân cận, nàng gả người mình tin tưởng qua đó, chẳng khác này thò một tay sang.
Không ngờ Chu Thập Cửu lại chẳng để ý.
Lâm Di rất tò mò Lâm Chính Thanh bảo Lâm Phương nói linh tinh là nói những gì, bèn lẳng lặng nhìn sang Lâm Chính Thanh.
Lâm Chính Thanh như đang suy nghĩ điều gì, ánh mắt xa xăm:
Nhìn ngọn đèn nói là có cháy, sợ lắm.
Cháy Lâm Dị thầm cười nhạt, Lâm Chính Thanh là muốn nhắc nhở nàng, kiếp trước nếu không phải bởi gia đình Lâm Phương bức bách, Lâm Chính Thanh sẽ không có ý định thiếu chết nàng.
Buổi tối, chờ Chu Thập Cửu về rồi, Lâm Di bèn thuật lại tình hình của Lâm Phương cho chàng nghe:
Phải bảo người đọc kinh Phật cho nghe thì mới chịu nằm yên, còn đòi đến chùa Thanh Hoa nữa.
Chu Thập Cửu nghe xong, gật đầu:
Hiến Quận vương gia mới cùng mấy quyển kinh thư lên chùa Thanh Hoa, giờ mà mở miệng thì chắc là trụ trì chùa Thanh Hoa nhất định sẽ đồng ý, ngày mai ta nói với Hiến Quận
vương một tiếng, nhờ hắn giúp một tay.
Lâm Di cười nhìn Chu Thập Cửu:
Được vậy thì ta cũng bớt việc rồi.
Chu Thập Cửu nhìn kim khâu trong tay Lâm Di, bảo:
Nhà có mở cửa hàng, thì cứ để quản lý cửa hàng giải quyết việc ở đó đi, còn việc kim khâu trong nhà thì giao cho hạ nhân làm, nàng cũng nghỉ ngơi nhiều chút.
Lâm Di hé miệng cười khẽ:
Ta cũng có làm được gì đâu, chỉ có mấy thứ của Quận vương gia, mấy món quần áo thường xuyên thay mặc, ta tính làm thêm vài món lót bên trong, sau này làm áo bào cũng tiện hơn.
Nàng tiếp tục tách chỉ,
Hiện kim khâu trong nhà cũng còn đủ dùng, mấy ngày nữa khéo phải ra ngoài mua thêm.
Chu Thập Cửu đặt tách trà trên tay xuống:
Người làm trong nhà cần phải điều động à?
Lâm Di gật đầu, ngẩng mặt lên, nở một nụ cười tươi như hoa:
Mấy nha hoàn hồi môn của ta ấy, nếu Quận vương gia không muốn thu nhận thì nên thả về rồi.
À, là đang trêu chọc chàng đây mà, đôi mắt trong trẻo của Chu Thập Cửu thoáng lóe lên:
Nếu nàng không nỡ thì cứ giữ lại trong nhà cũng được.
Thấy Lâm Di nâng mắt nhìn, Chu Thập Cửu nói tiếp:
Trong phủ có mấy quản sự có con lớn chưa hôn phối, mấy hôm nữa ta bảo quản sự dẫn vào phủ cho nàng xem thế nào, nếu thấy thích hợp thì gả qua đó, sau này nàng có muốn gọi về dùng cũng tiện hơn.
Nhưng nói gì thì nói, cây đuốc là Lâm Chính Thanh ném vào, nàng sẽ không gạt bỏ thù hận kiếp trước mà bắt tay gã đối đầu với Lâm Phương.
Người như Lâm Phương đương nhiên là ích kỉ, kiêu căng, nhưng lại chưa từng thật sự gây thương tổn cho nàng, so với sự độc ác của Lâm gia thì Lâm Phương đúng là một tờ giấy trắng tinh khôi.
sao lại...
Lâm Di ngắt lời Lâm Đại thái thái:
Đây cũng là tâm nguyện cuối cùng của Tứ tỷ.
Lâm Đại thái thái lắc đầu khó xử:
Đã ốm như thế này, đừng nói đi lên chùa Thanh Hoa, dù ra khỏi cái viện này còn chẳng được nữa.
Nói đoạn, lại quay đầu nhìn Lâm Chính Thanh,
Con nói xem, nên làm thế nào bây giờ?
Lâm Chính Thanh lạnh nhạt liếc nhìn Lâm Di một cái, ánh mắt mang theo sự châm biếm, nhưng sau đó lại nhanh chóng biến thành thương tâm, bước đến bên giường của Lâm Phương, khuyên:
Đợi khi nào sức khỏe của nàng khá lên, ta sẽ cùng nàng đến chùa Thanh Hoa, nàng xem có được không?
Lâm Phương nhìn thấy Lâm Chính Thanh, không biết vì sao lại từ từ an tĩnh lại, dù ai nhìn vào cũng sẽ không hoài nghi Lâm Chính Thanh.
Lâm Phương như đang dồn hết sức lực thều 5thào:
Chùa...
Thanh...
Lâm Di suy tư một lát, nói:
Mấy hôm tới ta sẽ nhờ người tới chùa Thanh Hoa hỏi thăm, xem xem có thể mời một vị sư thái đức cao vọng trọng tới giúp Tứ tỷ một chút được không, làm vậy thì không cần đưa Tử tỷ ra ngoài, chẳng biết như vậy có được không?
Lâm Đại thái thái không ngờ Lâm Di lại nói như vậy, bà ta ngẩn ra một lát mới đáp:
Sao lại không được, chúng ta còn cầu mà chẳng được ấy chứ, sư thái của chùa Thanh Hoa đâu có dễ mời, hiện lại đang tháng Giêng, đúng lúc nhiều người hương khói nhất...
Vốn ta cũng muốn nhờ người giúp đỡ nhưng lại không tìm được cách, nếu Quận vương phi có thể giúp một tay thì tốt quá rồi.
Nàng đầu sợ Lâm gia hận mình:
Lâm Phương đã bị bệnh đến nỗi đó, nói cũng chẳng ra hơi rồi.
Đã nhìn ra lòng dạ của Lâm Chính Thanh thì đương nhiên Lâm gia sẽ không cần sợ hãi gì nữa,
Nếu chúng ta vừa đến Lâm gia mà đã hại chết Lâm Phương thì sẽ khiến người ngoài nghi ngờ, mẹ yên tâm, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.
Tiểu Tiêu thị thở dài:
Nhìn bệnh tình của Lâm Phương như vậy chắc là sẽ không thể khá lên được nữa rồi.
Hôm nay, Lâm Chính Thanh đã nói một câu rất đúng, bệnh của Lâm Phương không phải bệnh thường, khúc mắc trong lòng Lâm Phương chính là ở chỗ nàng ta cho rằng mình mạo phạm Phật tổ, không phải cứ mời sư thái tới giảng vài câu Phật hiệu là có thể khá lên được Tiểu Tiêu thị bảo:
Ai có mệnh số của người nấy, còn phải trông chờ vào chính bản thân Lâm Phương có thể nghĩ thoáng ra hay không.
Thanh...
Hoa.
Lâm Di ngồi lên, quay đầu nhìn Lâm Đại thái thái, con ngươi Lâm Đại thái thái thoáng co rụt lại, bà ta vội vàng hỏi:
Thế nào? Nói gì đó?
Lâm Di thoáng dừng một chút:
Tứ tỷ muốn đến chùa Thanh Hoa.
Lâm Đại thái thái nhíu mày:
Đứa nhỏ này, sao lại...
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.