Chương 345: Trắc ẩn
-
Doanh Môn Phục Quý
- Vân Nghê
- 1037 chữ
- 2022-02-06 07:24:01
Tiểu Tiêu thị cười nói:
Đại thái thái khách khí quá, đều là thân thích, ai tới thì cũng như nhau thôi mà.
Lâm Đại thái thái thân8 mật nhìn sang Lâm Di:
Quận vương phi sinh nở xong, khí sắc lại tốt hơn nhiều, thật khiến người ta ao ước đó.
Nói như vậy, không khỏi kh3iến người ta nghĩ đến chuyện Lâm Phương gả vào Lâm gia bấy lâu lại chưa sinh được mụn con cho Lâm gia, quả nhiên, Lâm Đại thái thái lại lấ9y khăn chậm khóe mắt:
Không như Đại nãi nãi nhà chúng ta đây, không có phúc khí, tuổi còn trẻ đã...
Tiểu Tiêu thị vội vàng khuyê6n giải:
Lâm Phương còn nhỏ, đợi khi nào khỏi bệnh rồi thì chuyện con cái cũng dễ dàng thôi mà.
Mong là được như thế,
Lâm Đại thái thái5 thở dài,
Đã mời lang trung bao nhiêu lần rồi, còn nhờ người mời cả ngụy nữa, nhưng đều không có cách nào, ta thấy Lâm Phương cứ phải chịu đựng như vậy nhưng chỉ có thể sốt ruột suông mà chẳng còn cách nào giúp.
Nói đoạn bà ta lại nhìn sang Lâm Di,
Quận vương phi hãy giúp ta khuyên nhủ nhé, dầu gì cũng phải ăn vào, cứ tiếp tục như vậy thì không gắng gượng được mấy ngày nữa đâu.
sao lại thế này.
Bốn phía phòng ở đều bị che chắn bằng mành, không để lọt một tia ánh sáng.
Lâm Đại thái thái rơi nước mắt lã chã:
Lâm Phương bảo làm...
Không thể để Phật tử thấy nó, bằng không nó sẽ bị bắt đi.
Tiểu Tiêu thị bèn hỏi thăm về bệnh tình của Lâm Phương:
Rốt cuộc là có chuyện gì thế?
Lâm Đại thái thái nói:
Mọi chuyện đều do ta dời bàn thờ Phật ra ngoài, ta là sợ nó bị Trường Ninh sư thái mê hoặc, ai ngờ từ hôm đó liền bắt đầu phát bệnh, tất cả mọi người đang ngủ, nó đột nhiên kêu lên, đầu tiên là đuổi Chính Thanh ra khỏi phòng, sau đó cứ nói rằng Phật tổ muốn nhốt nó xuống địa ngục A Tì.
Những lời này hệt như lời đồn bên ngoài.
Trò chuyện với Lâm Đại thái thái một chốc, tiểu Tiêu thị không có tâm tình ngồi lâu, bèn nói:
Ta đi thăm Lâm Phương xem thế nào.
Lâm Đại thái thái gật đầu, dẫn Lâm Di và tiểu Tiêu thị đến viện của Lâm Phương.
Trước cổng bảo bình có một gã sai vặt, thấy người đến bên bước tới hành lễ.
Lâm Đại thái thái hỏi:
Đại gia có ở trong không?
Có ạ.
Gã sai vặt kính cẩn thưa,
Đại gia dẫn lang trung tới bắt mạch cho nãi nãi.
Lâm Chính Thanh đang ở trong nhà...
Tiểu Tiêu thị nhìn về phía Lâm Đại thái thái:
Đại gia không đi nha môn làm việc ư?
Không.
Lâm Đại thái thái thở dài,
Lâm Phương ốm như vậy rồi, sao ta dám để nó đi, nhỡ có chuyện gì không ổn, có nó ở nhà thì mới có người ra chủ ý.
Vừa bước vào trong viện của Lâm Phương, sắc mặt tiểu Tiêu thị lập tức trở nên rất khó coi:
Đang ban ngày...
châu...
đâu.
Tứ Hỉ đứng bên vội vàng đưa chuỗi Phật châu bằng gỗ tử đàn cho nàng ta:
Đây ạ, đây ạ...
Nãi nãi, vừa rồi lang trung bắt mạch bị vướng nên nô tỳ mới cởi ra.
Lâm Phương ngửa mặt nằm trên giường, gương mặt hốc hác, má lõm sâu, tóc tai rối bời, đôi mắt lờ đờ cứ nhìn chằm chằm lên đỉnh giường, thân mình gầy gò như que củi đang run rẩy trong lớp áo gấm, Lâm Di sớm có chuẩn bị tâm lí mà vẫn bị tình cảnh trước mắt làm cho hoảng sợ.
Lâm Di nâng mắt nhìn Lâm Chính Thanh, gương mặt nho nhã kia treo đầy sầu muộn, hàng lông mày nhíu chặt như thể thật sự lo lắng cho vợ.
Lang trung đi sang phòng bên viết phương thuốc.
Lâm Đại thái thái vội hỏi Lâm Chính Thanh:
Lang trung nói sao?
Lâm Chính Thanh lắc đầu:
Vẫn như cũ.
Vậy phải làm sao bây giờ!
Lâm Đại thái thái lập tức xám cả mặt mày, nước mắt lại lăn xuống má.
Tiểu Tiêu thị kinh ngạc hỏi:
Hiện giờ vẫn không chịu ăn gì ư?
Lâm Đại thái thái lắc đầu:
Thật lòng ta rất thích đứa nhỏ này, nhưng không ngờ nó lại...
có duyên với Phật tử đến thế...
Chẳng lẽ còn nhỏ tuổi như thế đã bị đưa đi...
Nói đến đây, Lâm Đại thái thái gục đầu xuống, như thể tâm trạng nặng nề cực kì.
Trong phòng này, không thể có một tia ánh sáng.
Sao Lâm Phương lại ra nông nỗi này? Lớp mành dày được vén lên, nha hoàn trong phòng che đèn đứng một bên nghênh đón.
Trên kệ đèn phía trong có thắp không ít đèn, nhưng dù vậy, so với ánh sáng rạng rỡ ngoài kia thì trong này vẫn hết sức âm u.
Lâm Đại thái thái phân phó nha hoàn:
Thắp hết đèn lên đi.
Vừa dứt lời, Lâm Chính Thanh đã dẫn lang trung từ trong phòng trong ra.
Từ phòng trong truyền ra tiếng Lâm Phương kêu gào đứt quãng.
Tiểu Tiêu thị và Lâm Di liếc nhau, vội vàng bước tới.
Lâm Đại thái thái cũng vội theo sau.
Vào phòng trong, giọng Lâm Phương nghe rõ ràng hơn:
Phật...
châu...
Phật...
Từng màn từng cảnh cũ lướt qua trong đầu Lâm Di, không ai biết rõ hơn nàng về tình cảnh của Lâm Phương.
Mọi người đi dọc theo hành lang gấp khúc đến Nam Chính viện của Lâm Đại thái thái.
Nha hoàn vén rèm, Lâm Đại thái thái mời Lâm Di và tiểu Tiêu thị vào trong phòng.
Tiểu Tiêu thị kinh ngạc dừng chân, hồi lâu mới bước lên kéo bàn tay lộ ra bên ngoài của Lâm Phương:
Bé con, sao con lại thành ra thế này.
Lâm Phương như không thấy được ai, mắt vẫn không dao động, chỉ có đôi môi còn mấp máy:
Kinh...
Kinh...
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.