Chương 344: Trắc ẩn
-
Doanh Môn Phục Quý
- Vân Nghê
- 754 chữ
- 2022-02-06 07:24:03
Đại thái thái Đổng thị đi vào, vẻ mặt thương hại đỡ Điền thị đứng lên:
Nhị thúc đừng chỉ bán đệ muội, trước nghĩ cách giải quyết đã, may8 mà hiện tại tranh này chưa truyền ra ngoài, người bên ngoài còn chưa biết đến việc này.
Nói ra những lời này, trái tim Đại thái thái đ3ập thật mạnh, suốt bao năm qua, Điền thị luôn đóng vai như bà hôm nay.
Dường như Điền thị cũng nhận ra điều gì, ngẩng đầu kinh n9gạc nhìn về phía Đại thái thái.
Đến khi xe ngựa của phủ Quảng Bình hầu tới thì đã trễ hơn giờ hẹn một chút, Lâm Di bảo người mang theo lễ vật, lên xe ngựa.
Tiểu Tiêu thị kéo Lâm Di ngồi xuống bên cạnh, quan sát Lâm Di thật tỉ mỉ.
Lâm Di hỏi:
Tại sao không gọi ta dậy?
Bạch Thược cười nói:
Trước lúc đi, Quận vương gia có căn dặn bọn nô tỳ để Quận vương phi ngủ thêm một chốc ạ.
Rất hiếm khi nàng ngủ say như thế, tỉnh dậy đúng là cảm thấy uể oải rã rời:
Huy ca thế nào rồi?
Bạch Thược đáp:
Đang chơi cùng bà vú ạ, trước khi đi Quận vương gia còn rẽ qua bế một lát đó ạ.
Chu Thập Cửu bế con, còn cố tình chọn lúc nàng không có mặt.
Đồng hồ báo giờ đã gõ vang, Bạch Thược và Linh Lung đang bàn với nhau về chuyện bê đồng hồ ra chỗ khác để Lâm Di ngủ thêm một chốc.
Lâm Di ngồi dậy, kéo dây chuông treo bên giường, Bạch Thược vội vào nhà ngay.
Thời đại này, quân tử chỉ ôm cháu không ôm con, trước mặt nàng còn phải làm bộ là một vị quân tử đường đường.
Lâm Di đứng dậy rửa mặt chải đầu, người gác cổng nói mọi thứ đã được chuẩn bị xong.
Nhị lão thái thái nhìn về phía Trần Doãn Chu:
Con sai mấy tay sai vặt đến tất cả các cửa hàng t6hi họa trong Kinh tìm hiểu một lượt, trong tối ngoài sáng đều phải cẩn thận hỏi thăm, có tranh tương tự phải mua về ngay, không đủ ngân 5lượng thì trong phòng ta còn đấy, mau đi đi...
Trần Doãn Chu thưa vắng, ném bức tranh trong tay lên bàn, quay đầu bước nhanh ra cửa.
Nhị lão thái thái nhìn Điền thị đang ngồi trên sàn, Điền thị siết chặt tay theo bản năng, trong lòng bàn tay là một chuỗi Phật châu bằng gỗ tử đàn.
Đại thái thái Đổng thị đỡ Điền thị ngồi vào ghế, như lơ đãng nhặt bức tranh lên, thấy người trên đó, Đại thái thái lại không nhịn được hô lên đầy kinh ngạc:
Là ai, sao lại có thể làm ra loại chuyện này được.
Điền thị chứng kiến màn biểu diễn vụng về của Đại thái thái Đổng thị, cây gai trong lòng càng cắm vào sâu hơn, từ nay bà ta phải thường xuyên nhìn cái loại biểu cảm này của Đại thái thái, cả cái giọng mỉa mai, đắc ý, nhạo báng này nữa, nghĩ tới đây, lửa nóng trong lòng dâng lên, dâng mãi đến tận cổ họng, khiến bà ta ghê tởm muốn ói ra.
Lâm Di yên ổn ngủ một giấc thật sâu, mở mắt nhìn thì trời đã sắp sáng.
Thầy sắc mặt Lâm Di rất tốt, bà cũng yên tâm hơn, khi xe ngựa khởi hành, bà vươn tay sửa lại tóc mai cho Lâm Di:
Sắp mở ẩn khoa, ngoài đường lắm xe kiệu, người ngựa qua lại, chúng ta phải tránh một chút, đi vòng thêm nửa vòng cho nên muốn đôi chút.
Người trong tổn thất không cần tham gia khoa cử để nhập sĩ, cho nên Lâm Di không quá quan tâm đến chuyện này.
Lâm Di nói:
Trong tộc nhà ta có người tham gia không?
Tiểu Tiêu thị cười nói:
Có đó, vườn phía Tây đã thu dọn để cho người trong tộc nghỉ nhờ ở đó khi đi thi...
Nói đoạn, bà lại dùng một chút,
Năm rồi có mấy người thì đều qua bên chị thứ hai ở, năm nay lại đều đến nhà ta, hắn là do danh tiếng của cha con ở trong tộc đã đi lên nên mọi người mới đến đây.
Nhân khí trong tộc vượng lên cũng là thể diện của phủ Quảng Bình hầu.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.