Chương 343: Bức tranh


Chu Thập Cửu nói thêm:
Trong cửa hàng còn mấy bức tương tự, quản sự không dám làm chủ nên tới phủ hỏi ý kiến, người bán tranh đã bị giữ lại trong c8ửa hàng, có nền kinh động đến quán phủ không?


Kinh động đến quan phủ sẽ không tránh khỏi bị tra xét từ gốc đến ngọn, Điền thị sẽ phải xấu 3hổ mà chết, Trần gia cũng sẽ bị liên lụy, Lâm Di nói:
Trước đây ta chỉ thấy tranh lấy tướng mạo Trần Nhị thái thái vẽ Quan Thế Âm, hiện tại ở Trần9 gia còn có một bức, nếu tra, chẳng biết rốt cuộc tranh này là ai truyền ra ngoài.
Lâm Di thương lượng với Chu Thập Cửu:
Mua lại hết những bức tr6anh này đi, sau đó đưa người bán tranh qua chi thứ hai của Trần gia, bên chị thứ hai có trưởng bối là Nhị lão thái thái rồi, việc này cứ để trưởng 5bối định đoạt.
Trong Kinh không chỉ có một cửa hàng tranh nhà bọn họ, bọn họ thu mua được thì chưa chắc nhà khác đã không có, nếu là như vậy, chưa đến nửa ngày nữa, cả Kinh thành sẽ bùng nổ vì chuyện này.
Bức tranh của Trần Nhị thái thái bị đưa ra phố phường, để cho nam nhân bên ngoài soi mói đánh giá, chỉ e đây sẽ thành chuyện đáng xấu hổ nhất của Kinh thành.
Chu Thập Cửu nói:
Người khác chưa chắc không có, đều đang chờ cơ hội này thôi.
Hơn nữa, nếu là như vậy, cần gì phải cho người đưa kẻ bán bức tranh đến phủ chúng ta.

Nhị lão thái thái vươn tay:
Nhanh lên, bảo quản sự trong phủ dẫn người đến hỏi kĩ càng.
Đại thái thái thưa vâng, lại như vừa nhớ đến bên nhắc nhở:
Con thấy vẫn nên gọi Nhị thái thái đến hỏi chút xem, những bức tranh này Nhị thái thái đã tặng những ai.
Nhị lão thái thái nhìn về phía Đông ma ma:
Đi...
Nhị lão thái thái đang cầm tách trà lên uống, nghe đến đó thì đầu ngón tay như bị phỏng, vội vàng rụt tay về, ngẩng đầu nhìn Đại thái thái Đổng thị:
Ngươi vừa nói cái gì?
Đại thái thái Đổng thị lo lắng đáp:
Nhị thái thái nhà chúng ta từng giả dạng Quan Thế Âm, trong Tử Trúc viện vẫn còn một bức tranh Quan Thế Âm đó thôi, lại có mấy bức tặng cho người ngoài, bên phủ Ngữ vương cũng có, con nghĩ liệu có phải vì thế mà...
Mới bị người ta lấy ra vẽ lại, trước giờ, những bức tranh này luôn được giữ trong nhà, nay lại bị bán ra ngoài phố phường...

Vì danh dự của Trần gia, chỉ có thể lặng lẽ mà hành sự.
Như vậy tức là đồng ý với sắp xếp của nàng.
Lâm Di sai người cất bức tranh đó đi, để sau này ít ra cũng có thứ đối chứng.
Nhị lão thái thái cũng ngừng cười, nhìn về phía Đại thái thái:
Ngươi cũng đã có tuổi rồi, sao còn hấp tấp bất cẩn như vậy,
nói đoạn bà ta lại quay sang nha hoàn đứng bên,
Mau đi rót cho Đại thái thái tách trà nóng làm âm người đi.

Đại thái thái không đợi nha hoàn đi xuống mà đi thẳng tới trước mặt Nhị lão thái thái, giọng trầm hẳn xuống:
Lão thái thái, có chuyện rồi.
Nhị lão thái thái cau mày nhìn qua, Đại thái thái Đổng thị siết chặt khăn tay, không nhịn được mà run lên một chập.
Bên chi thứ hai của Trần gia, Trần Đại thái thái Đổng thị ôm ngực trần an trái tim đập hoảng loạn, vội vội vàng vàng đi về phía phòng của Nhị lão thái thái.
Đại nãi nãi Thái thị đang cười cười nói nói cùng Nhị lão thái thái, quay đầu chợt thấy Đại thái thái Đổng thị vội vàng đi vào, áo choàng cũng không kịp mặc, sắc mặt nghiêm nghị, tái nhợt như vừa đụng phải quỷ, bèn ngần người ra.
đi lấy tranh đưa qua cho lão thái thái xem đi.
Con dâu Phương Vượng đi lấy tranh, Đại thái thái trở về phòng nói cho Trần Doãn Ninh, ánh mắt Trần Doãn Ninh sáng lên:
Thật thế à?

Đại thái thái gật đầu:
Người và tranh đều mang đến đây, còn có thể là giả được ư?
Trần Doãn Ninh hơi ngẩn ra, sau đó cười một chập dài.
Nhị lão thái thái cảm thấy máu nóng hừng hực xông lên đầu, nắm chặt tay vịn ghế định đứng dậy, ai dè đứng không vững, thiếu chút nữa thì ngã sấp, Đại thái thái vội bước tới đỡ, cơn giận trong lòng Nhị lão thái thái bốc lên phừng phừng, vươn tay đẩy Đại thái thái qua một bên:
Có phải con nhỏ Lâm Di động tay động chân không?
Đại thái thái ngạc nhiên, nhớ đến lời Lâm Uyển dặn bà, hiện tại Nhị Vương gia là Thái tử, Lâm Di lại có quan hệ tốt với Hoàng hậu nương nương, ngày sau nhắc đến phủ Khang Quận vương phải cẩn trọng chút, vì thế bà thấp giọng đáp:
Hắn không phải...
Lâm Di lại không có bức tranh của Nhị thái thái...
gọi Nhị thái thái tới đây.

Đổng ma ma vội vàng đi thẳng tới Tử Trúc viện, Đại thái thái thì đi về phía cửa nguyệt lượng phân phó con dâu Phương Vượng hầu bên người:
Ta quên lấy bức tranh của Nhị thái thái rồi, mau...
Thái thị nhìn Trần Lâm Bân, Trần Lâm Bân đứng dậy nói lời cáo từ với Nhị lão thái thái, hai vợ chồng rời khỏi phòng Nhị lão thái thái.
Đại thái thái Đổng thì cũng đuổi hết người hầu bên cạnh đi, lúc này mới nói rõ:
Cửa hàng thi họa của phủ Khang Quận vương có thu được mấy bức tranh, người trong tranh là Nhị thải thái nhà chúng ta, phủ Khang Quận vương bên kia không dám để lộ, đã trói người bán tranh lại đưa tới phủ chúng ta, thỉnh lão thái thái định đoạt.

Trời đã tối, đèn lồng trên hành lang đã được đốt lên, chiếu sáng cả bên ngoài và trong phòng, ngoài kia, tiếng pháo hoa liên miên không ngớt, khiến người ta vẫn cảm nhận được không khí hân hoan đầu năm, nhưng lúc này ở Trần gia lại như nghe thấy tiếng sét đánh giữa trời quang.
Lâm Di nhấp một ngụm trà, chơi cờ cùng Chu Thập Cửu.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Doanh Môn Phục Quý.