Chương 355: Ngoài ý muốn
-
Doanh Môn Phục Quý
- Vân Nghê
- 728 chữ
- 2022-02-06 07:24:37
Vất vả nhất là Hộ Quận doanh thủ vệ Kinh thành, phải tuần tra nhiều hơn bình thường mấy lần, liên tiếp mấy ngày mãi đến nửa đêm Chu Thập Cửu mới về8.
Hiếm khi được hôm nay về sớm, Lâm Di tự tay chọn đèn hoa, nhìn Chu Thập Cửu,
Vật đổi sao dời, chẳng có ai nói rằng thuỷ quân Phúc Kiế3n là do nhà mẹ đẻ Hoàng hậu đổ máu trước nên võ tướng chủ chiến mới có được công lao như ngày hôm nay.
Chu Thập Cửu nhìn văn thư trong tay chẳng 9biết đang nghĩ gì, trong nháy mắt đôi mắt lại trong trẻo,
Triều thần đều biết Hoàng thượng thích nghe điều gì.
Nhũ mẫu ôm Huy ca tới, Huy ca dan6g tay ra muốn ôm Lâm Di, Lâm Di ôm bé tới, để bé đứng trên đùi chơi đùa một lúc, bé lại dùng sức muốn chạy về phía Chu Thập Cửu, bước đi lúc nào c5ũng như sắp ngã tới nơi, trước mắt chỉ cần bước mấy bước là được, thế mà lại chạy.
Chu Thập Cửu dang tay, Huy ca lập tức nhào vào trong lòng Chu Thập Cửu, khuôn mặt nhỏ vùi vào lồng ngực của chàng cười khanh khách không ngừng.
Chẳng biết sao hôm nay Chu Thập Cửu lại không nhúc nhích, giấu hết đi sự sắc nhọn, ngồi đó nhìn nàng bận rồi với chiếc kim khâu, nhưng lại chuyên chú hơn nhiều so với ngày thường.
Âm thầm dõi theo nhau như vậy, Lâm Di nở nụ cười, vừa định buông kim khâu xuống đứng dậy thì Huy ca vươn tay đụng vào khoá Khổng Minh trong tay Chu Thập Cửu.
Khối gỗ cuối cùng của khoá Khổng Minh vẫn chưa được xếp xong, lập tức rơi xuống, rơi tán loạn trên giường, Huy ca nhìn qua, lần này lại vỗ tay cười lên.
Huy ca dựa vào trong ngực Chu Thập Cửu, nhưng Chu Thập Cửu lại không muốn ôm, cánh tay dang rộng ra, để cho Huy ca vịn vào, không ngừng lắc lư trước sau, Huy ca dường như chơi rất vui, Lâm Di muốn ôm Huy ca về, vừa lúc Huy ca nhìn thấy khoá Khổng Minh ngày thường Lâm Di hay chơi, liền vươn tay qua.
Khoá Khổng Minh rơi tán loạn, Huy ca giật nảy mình, ấm ức bĩu miệng nhỏ như sắp khóc.
Chu Thập Cửu cầm khoá Khổng Minh, cười nói chuyện với Huy ca,
Vẫn có thể xếp lại với nhau.
Chu Thập Cửu ôm Huy ca vào ngực, ngón tay thon dài chậm rãi xếp từng khối gỗ vào với nhau, Lâm Di vừa khâu vá vừa ngồi bên cạnh nhìn thấy mảnh gỗ cuối cùng cũng sắp được xếp xong.
Chu Thập Cửu giương mắt, lẳng lặng nhìn Lâm Di.
Lâm Di vẫn chưa hiểu gì, đợi đến khi nàng nhìn tới, thì nụ cười kia lại càng sâu hơn, dường như đã đợi ở đó từ lâu, chờ nàng chuyển mắt nhìn.
Mỗi lần hai người nhìn nhau thì cười một tiếng là sẽ tách ra.
Lâm Di cúi đầu nhìn Huy ca, bất thình lình thấy một mảnh đỏ tươi trên mu bàn tay của Chu Thập Cửu.
Lâm Di cảm thấy cả người như bị kéo căng, máu bốc lên đỉnh đầu.
Nàng chẳng nhớ bản thân đã bước lên thế nào, dứt khoát bể Huy ca đưa cho nhũ mẫu, phân phó nhũ mẫu lui xuống, lại gọi Củng ma ma tới, cái tay còn lại cũng kéo tay Chu Thập Cửu lên lau, trong chốc lát giọng nàng đã khàn đi,
Đây là máu ở đâu vậy?
Động tác của Chu Thập Cửu cứng ngắc, chẳng giống như lúc trước, đáng lẽ nàng phải phát hiện sớm hơn, chẳng qua trên mặt chàng không có vẻ gì đặc biệt, nàng làm sao ngờ được...
Lâm Di ngẩng đầu lên nhìn kỹ, môi của chàng hơi khô, trên mặt không có vết máu nào, Lâm Di vươn tay sờ xung quanh, sờ đến bên hông của Chu Thập Cửu, đầu ngón tay như bị đâm phải, khiến cho lòng nàng run rẩy.
Vừa đúng lúc Củng ma ma vào phòng, Lâm Di nhìn sang, Củng ma ma bị doạ sợ lập tức thay đổi sắc mặt.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.