Chương 354: Ngoài ý muốn
-
Doanh Môn Phục Quý
- Vân Nghê
- 927 chữ
- 2022-02-06 07:24:14
Hoàng hậu ngẩng đầu lên,
Thiếp nhớ tới đêm đại hôn, thân thiếp hơi sợ hãi, Hoàng thượng sai người đốt hết đèn lên, chiếu sáng8 cả đại điện, còn an ủi thân thiếp, mọi chuyện đều có Hoàng thượng ở đó.
Nói rồi bà thở dài,
Sau này Hoàng thượng sẽ chăm s3óc cho thân thiếp, che chở cho thân thiếp, Hoàng thượng nắm chặt tay thân thiếp...
Hoàng hậu vẫn chưa nói xong, Hoàng thượng9 đã sầm mặt ngắt lời,
Trẫm đã bảo vệ nàng, mấy năm nay mặc kệ bên ngoài có nói gì thì vẫn luôn giữ lấy thể diện và sự cao qu6ý của Hoàng hậu cho nàng.
Nói cho cùng dù ông đã dành cho bà vinh hoa phú quý cả đời thì cũng chẳng bằng Hoàng để th5uở thiếu niên ngày đại hôn, mà bà thì vẫn luôn chờ đợi ông, hi vọng có một ngày ông sẽ quay lại nhìn.
Hoàng hậu nhìn cung nhân,
Đã sắp xếp xong hết chưa?
Cung nhân gật đầu,
Nương nương cứ yên tâm, chúng nô tỳ liều mạng cũng phải cứu được nương nương.
Ngũ Vương gia là công thần dẹp phản tặc, được Hoàng thượng coi trọng, trong ngoài triều đều ủng hộ hắn, vị trí Thái tử của Nhị Vương gia đã bị phế truất, có người muốn rèn sắt khi còn nóng đưa ra ý muốn Hoàng thượng lập Ngũ Vương gia làm Thái tử.
Nghe những lời mà ông nói kia thì thì bà chẳng còn muốn chết nữa, Hoàng hậu ngẩng đầu nhìn về phía cửa điện, bà phải chờ tới ngày bước ra khỏi lãnh cung này.
Chẳng phải vì ai khác, mà là vì chính bản thân mình, nhất định phải ra ngoài.
Thân thiệp và nhà mẹ đẻ cả đời tận tâm, chẳng qua chỉ được một chữ trung.
Nếu có tội, thì cũng chính là tội này.
Hoàng hậu nói xong thì cầm rượu độc trên bàn lên, Hoàng thượng đột nhiên nhìn về phía nội thị bên người, nội thị kia vội bước lên giành lại chén rượu độc trên tay Hoàng hậu nương nương.
Hoàng hậu ngừng cười.
Nhà mẹ đẻ của thân thiếp không hề lộng quyền, thân thiếp không tham gia vào chuyện chính sự, thân thiếp và Nhị Vương gia không mưu phản.
Kết quả chỉ mình bà chịu tổn thương, còn ông mãi mãi là quân chủ cao cao tại thượng.
Không sợ bị người ta cô phụ một ngày, sợ nhất là bị cô phụ cả một đời.
Giết vợ cũng chỉ cần một câu của ngài, dù sao thì ngài cũng là thiên tử, nhưng lại chẳng thể khiến người chết sống lại, bây giờ ngài để thẩn thiếp chết, thân thiếp cũng có một câu muốn tặng cho Hoàng thượng, mong rằng Hoàng thượng chịu nghe.
Hoàng thượng trầm mặt không nói gì.
Hoàng thượng đứng dậy đi về phía cửa điện, đứng thẳng một lúc thì đột nhiên quay đầu,
Nàng muốn được thẩm vấn, vậy trẫm thoả mãn thỉnh cầu này của nàng.
Bắt toàn bộ người ở Cảnh Nhân cung lại thẩm vấn, tất cả khẩu cung đều mang tới cho Hoàng hậu nương nương đọc kỹ.
Giọng nói mang theo sự mỉa mai,
Có gì thiếu sót, mời Hoàng hậu nương nương bổ sung cho đủ, phần khẩu cung này sẽ là chiếu phế hậu của trẫm.
Cửa lớn của lãnh cung chậm rãi đóng chặt, trong điện lại là một khoảng tăm tối, cung nhân bên cạnh Hoàng hậu vội chuyển ghế đến, Hoàng hậu nương nương ngồi lên, chẳng biết đang suy nghĩ gì.
Được minh oan hay không thì không biết, hôm nay bà đã nếm trải cảm giác xé ruột xé gan.
Người kia đã khác hoàn toàn so với trong trí nhớ của bà, bà đã đợi lâu như vậy, quả thật rất mệt mỏi.
Thật ra kết cục này của bà vẫn còn rất tốt, chí ít cũng để cho trái tim đã nguội lạnh của bà mãi mãi không ấm nóng lại nữa, như vậy cũng coi như được thanh tịnh.
Bà vốn đã là một hạt ngọc chẳng bao giờ phát sáng nữa, lại vẫn bị người ta lợi dụng, không ngừng dùng vải chà lau, bây giờ đã bị đánh vỡ, dù cho ánh mặt trời có chiếu vào nó hay không, thì cũng không bao giờ phát sáng được nữa.
Nói rồi bà nâng mắt lên nhìn Hoàng thượng,
Người bị nhốt vào đại lao thì còn có thể được thẩm vấn, vậy mà vợ ngài, con ngài lại chỉ có thể bị người ngoài luận tội.
Hoàng thượng ngài nghĩ rằng thật sự ngài không làm sại sao? Muốn giết người là chuyện rất đơn giản.
Hoàng thượng ho nhẹ hai tiếng, vươn tay chỉ về phía Hoàng hậu,
Là chính bản thân nàng đẩy mình vào đường cùng, đừng trách trẫm nhẫn tâm.
.
Nụ cười trên mặt Hoàng hậu lại càng sâu xa,
Hoàng thượng, cho dù Thường gia xảy ra chuyện gì, vẫn sẽ có người chỉ trích thân thiếp tham gia vào chuyện chính sự, hay là lần này bị định tội mưu phản, Hoàng thượng đến giờ vẫn chưa từng hỏi rằng có phải là thân thiệp làm hay không.
Ngũ Vương gia sợ hãi mà từ chối trên triều đình, Hoàng thượng lại dường như có ý này, mặc dù thánh chỉ lập trữ chưa được ban xuống nhưng lại muốn cùng Ngũ Vương gia giải quyết chuyện triều chính.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.