Chương 364: Hi vọng


Tiểu Tiêu thị cũng thở phào tiễn Chu lão phu nhân ra ngoài cửa.

Lâm Di trở lại phòng xép, Tưởng thị vội đi tới
Đều ở trong8 một viện, hôm nay bà ta đã yên rồi, nhưng nếu ngày nào bà ta cũng tới thì sao cô có thể chịu nổi.
Lâm Di lắc đầu, cùng lắm thì n3àng không cho Chu lão phu nhân vào trong phòng.

Từ trước đến giờ Quận vương phi đều không tin đạo sĩ, sao lại có thể nghe lời đạo sĩ như này, toàn bộ sự việc đều kỳ quặc.

Chu lão phu nhân đặt chén trà xuống, giương mắt nhìn Thân ma ma,
Lâm Di cho rằng ra gặp ta thì ta sẽ chẳng nghi ngờ nữa, chỉ một câu Nguyên Triệt ngủ rồi mà đã muốn đuổi ta đi, muốn diễn kịch thì sao cô ta không mời nữ tiên sinh tới...
Thân ma ma cúi đầu,
Vậy...
.
Lâm Di nói điều này với Tưởng thị.
Tưởng thị nhíu mày,
Vậy phải làm sao5 giờ?

Chỉ cần nhìn thấy trẻ nhỏ thì không hiểu sao lại mềm lòng, Hoàng thượng ngẩng đầu nhìn Tam Vương gia,
Bây giờ con đã làm cha, phải khiêm tốn, không được ẩu tả nữa.
Tam Vương gia vội quỳ xuống nghe dạy.
Hôm nay tấm tình của Hoàng thượng rất tốt, chẳng có ý muốn răn dạy ai, xua tay để Tam Vương gia đứng dậy, giọng khô khốc,
Ca ca và đệ đệ con...

Nếu Quận vương gia bệnh thì có thể mời lang trung đến, sao phải làm lớn như vậy chứ?

Chu lão phu nhân khép hờ mắt,
Vậy thì phải cẩn thận điều tra xem.
Mọi người đều ở cùng nhau, sao có thể che giấu mãi được, cho dù là Nhị Tiế9n viện đóng chặt thành cái thùng sắt thì Chu lão phu nhân cũng có thể nhìn ra manh mối.
Chu lão phu nhân giống trong khua 6chiêng đến thăm, nghĩa là đã rõ ràng rồi.
Lâm Di đáp:
Đây là phủ Khang Quận vương, ta vẫn có thể che giấu thêm vài ngày, nếu Quận vương gia tỉnh lại thì chẳng phải bàn, nhưng nếu Quận vương gia...
Bây giờ nàng mới biết hoá ra chuyện sinh tử khó mà mở miệng như vậy.
Tưởng thị gật đầu, kéo Lâm Di,
Nhất định Quận vương gia sẽ bình yên vô sự.
Lâm Di dừng tay áo lau nước mắt đi, Tưởng thị vỗ nhẹ an ủi Lâm Di, nhưng nói đến cuối thì giọng nói cũng nghẹn ngào, tiểu Tiêu thị đứng ở bên thở dài, phân phó hạ nhấn buông rèm xuống, rồi cũng tới một bên ngồi gạt nước mắt.
Thân ma ma cùng Chu lão phu nhân trở lại Tam Tiến viện, vào phòng tiếp nhận chén trà trong tay nha hoàn đưa đến cho Chu lão phu nhân,
Nô tỳ càng nghĩ càng thấy không đúng.
Suýt chút nữa thì Quận vương phi sinh non, theo lý thì bảo vệ được cả người lớn lẫn đứa trẻ thì là việc vui, sao mắt của mọi người đều đó chứ.

Hoàng thượng đỡ lấy, không dám cử động mạnh.
Bàn tay nhỏ của đứa bé nắm vạt áo của Hoàng thượng, miệng khẽ nhếch, Hoàng thượng nhẹ nhàng đung đưa bé thì bé sẽ cười lên.
Màn kịch của Lâm Di bắt đầu diễn lúc nào, thì đó là lúc mà Nguyên Triệt sợ người khác biết được tình hình thực tế.

Hoàng thượng vừa muốn tra rõ án phản loạn, vừa phải xử lý chuyện triều chính, dần dần cảm thấy sức khoẻ của mình không chống đỡ nổi nữa, rất nhanh đã ngã bệnh.
Chu lão phu nhân vừa bệnh dậy vốn chẳng có sức, vậy mà bây giờ lại có tinh thần, mắt sáng lên nhìn Thân ma ma,
Nguyên Triệt đã xảy ra chuyện, chuyện Lâm Di sinh non thực chất là để che giấu cho Nguyên Triệt.
Thân ma ma mở to mắt,
Sao Quận vương phi dám...
Chu lão phu nhân cười lạnh,
Có gì mà cô ta không dám làm.
Lừa hết mọi người trong Kinh thành, nhưng lại chẳng lừa được ta.
Thân ma ma không hiểu lắm.
Vừa mất hai đứa con, cho dù là ai thì cũng sẽ chịu đả kích nặng, may còn có cả nhà Tam Vương gia tiến cung thăm nom.
Hoàng thượng thấy cháu trai nằm trong ngực nhũ mẫu vung tay nhỏ, chậm rãi nở nụ cười, Đức phi nương nương đứng ở bên nhìn ra đầu mối, cười nhìn về phía Tam vương phi, Tam Vương gia vội bế con đưa đến trong lòng Hoàng thượng.
Tảo triều lại lần nữa phải ngừng lại, triều đình như đã đóng chặt miệng, chẳng nghe được tin tức gì nữa.
Dù đã được chuyển từ lãnh cung về lại Cảnh Nhân cung nhưng Hoàng hậu nương nương vẫn bị cấm túc, trong cung chỉ còn Đức phi nương nương chăm sóc bên cạnh Hoàng thượng.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Doanh Môn Phục Quý.