Chương 365: Hi vọng
-
Doanh Môn Phục Quý
- Vân Nghê
- 1801 chữ
- 2022-02-06 07:24:47
Đợi đến khi Tam Vương gia và Tam vương phi rời khỏi, Hoàng thượng mới thở dài một hơi, Đức phi nương nương cẩm mỹ nhân quyền đấm chân c8ho Hoàng thượng.
Hoàng thượng lẩm bẩm,
Lão Tam thông minh, nhưng lại không chú ý đến chính sự, lúc trước trâm chướng mặt nó ở3 điểm ấy, bây giờ nghĩ lại thì nó còn mạnh hơn so với anh em nó...
Tam Vương gia nghĩ đến đây, gọi quản sự tới,
Thám thính cẩn thận tình hình của phủ Khang Quận vương, nhất là bên phía nhà cũ của Chu gia, Khang Quận vương và thẩm nương của hắn thường có bất hoà, không chừng sẽ có tin tức được lộ ra.
Quản sự vừa muốn đi, thì Tam Vương gia lại phân phó,
Còn có cả Chu Nguyên Kỳ và nhánh thứ hai Trần gia.
Quản sự vâng lời, lui xuống bố trí.
Chu Nguyên Triệt nghe được những lời này chắc chắn sẽ phân tâm, hoặc là giết Thành Diễm, hoặc là không giết Thành Diễm mà bất hoà với Tam Vương gia.
Cho dù kết quả thế nào, thì vẫn cực kỳ có lợi với hắn.
Tam Vương gia bại, hắn còn có thể bám vào Trần gia để leo lên, Tam Vương gia thẳng thì công lao giết Thành Diễm sẽ rơi vào đầu hắn.
Nếu còn có thể khiến cho Khang Quận vương và phủ Quảng Bình Hầu nảy sinh ngăn cách, thì đó là chuyện trăm lợi không một hại.
Tam Vương gia đã đến Dưỡng Tâm điện thảo luận việc chính sự, chắc hẳn sẽ thấy được tấu chương liên quan đến việc này, vương gia chỉ cần đưa cho Hoàng thượng xem, hoặc là tuyên Khang Quận vương vào yết kiến, hay sai người tạm thời tiếp quản Hộ Quân doanh, cho dù Khang Quận vương có chuyện thì cũng không xảy ra sai xót.
Như vậy thì có thể sáng tỏ chuyện phủ Khang Quận vương đang giữ đường lại cho mình.
Chu Nguyên Triệt thuận lợi hoàn thành việc này, nên mới được Tam Vương gia tin tưởng hơn.
Tam Vương gia không biết trong đó có ẩn tình hay không, yên lặng nghe Lâm Chính Thanh nói.
Tam Vương gia thở dài,
Chỉ tiếc là Khang Quận vương vẫn chưa thượng triều, thiếu người trong Hộ Quân doanh khiến ta luôn cảm thấy bất an trong lòng.
Nhắc đến Khang Quận vương, Châu Đại lão gia khó tránh được lo lắng,
Đã liên tiếp mấy ngày, đến một tẩm mật thư của Khang Quận vương cũng chẳng có, vương gia sai người đi nghe ngóng thì cửa lớn của phủ Khang Quận vương đóng chặt, có phải thật vì muốn giữ thai cho Khang Quận vương phi không? Vừa rồi thần còn bàn bạc với Chính Thanh, cứ kéo dài như vậy cũng không ổn, bây giờ chính là thời khắc mấu chốt, một bước cũng không được đi sai, việc cấp bách là phải biết rõ ràng, mới có thể làm việc tiếp theo.
Tam Vương gia khẽ chuyển tệp giấy tờ trong tay, nhìn về phía Lâm Chính Thanh.
Lâm Chính Thanh nói:
Sao Tam Vương gia không đề bạt phó tưởng, Hộ Quận doanh là nơi trọng yếu như vậy, cũng không thể để một minh Khang Quận vương ôm việc được.
Từ trước đến giờ Hoàng hậu vẫn luôn nói những lời thật gây mất lòng, cuối cùng rơi vào kết cục như ngày hôm nay.
Hoàng thượng ngủ thiếp đi, Đức phi nương nương nở nụ cười.
Tam Vương gia vội nói không được, nhưng lại chẳng đỡ Lâm Chính Thanh dậy, trù tính đã lâu như vậy, cuối cùng cũng được thấy ánh sáng, bây giờ Nhị ca đã chết, Ngũ đệ thì bị nhốt, chẳng còn hoàng tử nào trưởng thành có thể thừa kế ngôi vị, nếu không thì phụ hoàng cũng sẽ không lệnh cho hắn cùng giải quyết việc triều chính.
Lâm Chính Thanh và Châu Đại lão gia đứng dậy, mọi người lần lượt ngồi xuống.
Lúc này Tam Vương gia mới cầm chén trà trên bàn lên, từ khi cửa lớn của phủ Khang Quận vương đóng chặt, hắn đã nổi lòng nghi ngờ, chỉ là những lời như vậy hắn nói ra sẽ không tốt, khó trách khỏi làm loạn lòng quân, bây giờ là thời điểm mấu chốt, không được có sai lầm gì.
Hôm nay nghe thấy Châu Đại lão gia và Lâm Chính Thanh nói ra thì chẳng còn gì tốt hơn, nếu Khang Quận vương không hài lòng, thì hắn vẫn sẽ dựa vào chàng, tuỳ tiện gán tội cho hai người Chu, Lâm.
Tam Vương gia cau mày suy nghĩ,
Khang Quận vương đi theo bản vương đã lâu, bản vương không thể không niệm tình, lại nói việc giết chết Nhị Vương gia thì hắn là người có công đi đâu, sao ta có thể qua cầu rút ván chứ, nếu như vậy sợ rằng sẽ khiến người của ta thất vọng.
Châu Đại lão gia vội nói:
Đây chỉ là kể tạm thời, chờ khi Tam Vương gia thuận lợi đăng cơ thì sao có thể thiếu được công lao của Khang Quận vương.
Nói đoạn giọng ông ta thay đổi,
Vẫn còn có chuyện này...
quả thật nếu không nói ra thì không thoải mái nổi.
Ít nhất cũng không mong cha nó chết luôn cho xong.
Mặt Đức phi nương nương biến sắc, bà ta vội nói:
Hoàng thượng đừng nghĩ như vậy.
Lúc này Hoàng thượng mở to mắt, trong mắt đều là l6ửa giận,
Vậy thì trẫm phải nghĩ thế nào? Trẫm chỉ hận không nhận ra sớm hơn.
Một khối ngọc bài bị ném xuống đất, tiếng rơi thanh thú5y vang lên, lập tức vỡ vụn.
Đức phi nương nương cuống quýt xoay người nhặt lên, khối ngọc bài này là lúc mừng thọ Hoàng thượng, các hoàng tử đều ở trong cung cùng nhau khắc tặng, mặc dù thô ráp, nhưng Hoàng thượng lại cực kỳ thích, mấy năm nay luôn giữ trong tay, bây giờ lại vứt xuống đất, nghĩa là lòng đã lạnh rồi.
Thần muốn mượn việc này, chẳng những mưu đồ cho tương lai của Tam Vương gia, còn có thể khiến cho Khang Quận vương từ đó một lòng theo Tam Vương gia, nhưng bây giờ nghĩ lại, ngược lại chẳng thể khẳng định được lòng trung thành của Khang Quận vương.
Chuyện này hắn chưa nói với ai cả, hắn mua chuộc tiểu đạo sĩ, sai tên tiểu đạo sĩ kia giả thành Chân Am báo mộng, nói với Thành Diễm chuyện luân hồi chuyển kiếp, nghịch thiên cải mệnh, cũng nhắc đến Trần thị.
Nếu không vì vậy thì sức khỏe Hoàng thượng cũng không sụp đổ, Đức phi nương nương ngồi bên giường an ủi cơn giận của Hoàng thượng.
Hoàng thượng như một đứa trẻ xấu tính, phải khéo mới thuận ý ngài, mới có thể đạt được sự tin tưởng của ngài, ngược lại, nếu làm trái ý ngài, cho dù vì muốn tốt cho ngài, thì ngài cũng sẽ tức giận, nhàm chán, sớm muộn gì cũng sẽ phát giận, giống như Hoàng hậu nương nương bây giờ.
Tam Vương gia về phủ thay quần áo xong thì đến thẳng thư phòng ở Tây Viên Tử.
Lâm Chính Thanh và Châu Đại lão gia đã sớm chờ ở đây.
Ta cùng người khác phí công giải lời tiên tri,
còn chẳng bằng nghe Chính Thanh bày mưu tính kế.
Tam Vương gia đứng lên bước đến bên cửa sổ suy nghĩ,
Nói như vậy thì điều các ngươi lo lắng không phải là không có lý.
Hồi lâu Tam Vương gia mới xoay người,
Vậy thì theo lời các ngươi mà làm, chuyện của phủ Khang Quận vương phải nghe ngóng thật cẩn thận.
Châu Đại lão gia và Lâm Chính Thanh đáp ứng lui xuống.
Nhiều khi ta cũng hoài nghi, có phải chính Thanh đoán được chuyện tương lai hay không.
Tam Vương gia vừa dứt lời, Lâm Chính Thanh lập tức quỳ xuống, hành đại lễ,
Vi thần tham kiểm Hoàng thượng, Ngô hoàng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế.
Nếu là một câu đoán được tương lai, thì Tam Vương gia nhất định có thể đăng cơ làm vua.
Châu Đại lão gia vội quỳ xuống bái lạy.
Tam Vương gia vốn muốn bưng trà, lại dùng tay lại.
Châu Đại lão gia nhìn về phía Lâm Chính Thanh,
Những chuyện này ngươi là người rõ nhất, ngươi nói đi.
Lâm Chính Thanh suy nghĩ một lúc mới mở miệng nói:
Phủ Khang Quận vương quá yên tĩnh, thần luôn thấy không yên tâm, thể là nhớ đến chuyện Khang Quận vương giết Thành Diễm.
Lúc ấy Tam Vương gia thương nghị với phụ tá, sợ Chu Nguyên Triệt và phủ Quảng Bình Hầu có quá nhiều dính líu, khó tránh khỏi có khuynh hướng đi theo phe Hoàng hậu nên cố ý sai Chu Nguyên Triệt đi giết Thành Diễm.
Tam Vương gia vui mừng, đưa tay kéo Lâm Chính Thanh:
Chính Thanh quả nhiên có kiến thức sâu rộng, phụ hoàng thấy đứa bé thì vui mừng, bảo ta từ mai đến nam thư phòng xử lý chính vụ.
Châu Đại lão gia và Lâm Chính Thanh nghe được lời này, trên mặt đều lộ vẻ vui mừng.
Châu Đại lão gia nói:
Nếu bàn về mưu lược thì ai có so với Chính Thanh chứ.
Tam Vương gia cười nói:
Từ khi có Chính Thanh giúp đỡ, mọi chuyện đều thuận lợi hơn nhiều, tầm nhìn của Chính Thanh sâu rộng, chỉ một câu đã nói được điểm chính.
Ngọc bài bị vỡ thành hai mảnh không thể ghép lại được, cho dù có hối hận thì vẫn phải hiểu đạo lý người chết rồi chẳng thể sống lại.
Nhị Vương gia chết vì oan, là nỗi đau lớn nhất trong lòng Hoàng thượng.
Thần sợ Khang Quân vương sẽ có lòng khác, nên đã mua chuộc đạo sĩ bên cạnh Thành Diễm, cố ý tiết lộ cho Thành Diễm chuyên Khang Quân vương muốn giết hắn, Thành Diễm lo sợ, nghĩ trăm phương ngàn kế để áp chế Khang Quận vương để bảo toàn mạng sống của mình.
Khang Quận vương sao có thể để người ta áp chế, trong cơn nóng giận mới giết Thành Diễm.
Trong phòng yên tĩnh, Tam Vương gia nhìn bức tranh cha con trên tường, thừa kế nghiệp cha, hắn chỉ cách ngai vàng một bước mà thôi.
Lâm Di ôm Huy ca vào lòng, Huy ca đứng nhún nhảy trên đùi nàng, Lâm Di dạy bên tại Huy ca,
Cha, cha.
Huy ca quay đầu nhìn miệng Lâm Di, dường như đang nghiêm túc học.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.