Chương 366: Viên mãn
-
Doanh Môn Phục Quý
- Vân Nghê
- 1046 chữ
- 2022-02-06 07:24:46
Một lúc lâu sau mới nói được vài chữ mơ hồ,
Cha...Cha...
Đã bao nhiêu ngày trôi qua, đây là lần đầu tiên Lâm Di thấy vui8 mừng.
Lâm Di ôm Huy ca vào lòng, Huy ca giấy ra, Lâm Di nhìn Chu Thập Cửu ở trên giường, vẫn cứ nằm đó ngủ sâu, 3Huy ca gọi to cũng chẳng tỉnh lại.
Lâm Di kéo tay Chu Thập Cửu,
Chàng cứ ngủ đi, ngủ xong thì tỉnh lại, em sẽ ch9ống đỡ cái nhà này, không để nó sụp đổ.
Nhũ mẫu bế Huy ca đi, Lâm Di vắt khăn lau mặt cho Chu Thập Cửu, vừa làm xong, Củ6ng ma ma vội vã vào phòng thưa:
Sợ không giấu được nữa rồi, Nhị thái thái tới thăm lão phu nhân và người.
Quách thị tới5, chắc chắn lão phu nhân sẽ nói tình hình thực tế cho bà, nhưng nàng lại chẳng thể nhốt Quách thị ở phủ Khang Quận vương được.
Tam Vương gia bèn ở lại trong cung, ban ngày xử lý việc triều chính, ban đêm phụng dưỡng trước giường của Hoàng thượng.
Hoàng thượng bệnh nặng đến vậy, mặc dù Tam Vương gia chưa được lập làm Thái tử nhưng lại cực kỳ có khả năng sẽ đăng cơ làm vua.
Mọi chuyện phát triển đều thuận lợi, nhưng Tam Vương gia vẫn có một số việc không yên tâm.
Mọi người bắt đầu cảm thấy chuyện Khang Quận vương phi sinh non không bình thường.
Mọi người đang bàn luận việc này thì tin tức trong cung lại càng hấp dẫn sự chú ý của họ hơn.
Bệnh của Hoàng thượng càng ngày càng nặng, đã chuyển từ thư phòng phía nam về Dưỡng Tâm điện, tất cả tấu chương đều giao cho Tam Vương gia xử lý.
Ngày hôm sau người trong nha môn mang văn thư đến, muốn để Chu Thập Cửu giao đại ẩn của Hộ Quân doanh ra.
Lần này tiểu Tiêu thị hoảng hốt,
Đây phải làm thế nào mới tốt chứ.
Lâm Di nhìn khuôn mặt càng ngày càng gầy của Chu Thập Cửu, phân phó Củng ma ma,
Bảo phụ tá trong phủ đi xem sao, nếu quả thật là văn thư của triều đình, vậy thì giao ra đi!
Tiểu Tiêu thị kinh ngạc mở to mắt,
Đây...đây...
không bằng gọi cha con tới bàn bạc xem sao.
Lâm Di lắc đầu,
Nếu cha tới phủ Khang Quận vương thì càng làm cho người ngoài nghi ngờ.
Quách thị rơi vài giọt nước mắt rồi rời phủ.
Củng ma ma quay lại báo cáo,
Nô tỳ còn tưởng là không ngăn được.
Quách thị có thể nắm quyền quản gia nhà cũ, tự nhiên cũng có chút bản lĩnh, nếu không thì sao vợ chồng Chu Nguyễn Cảnh có thể sớm rời khỏi nhân gian chứ.
Chuyện trong nội trạch còn dễ nói, quan trọng nhất là tin tức trên triều đình.
Quận vương gia vị chăm sóc con nên mới bị bệnh phải ở nhà.
Không thể để chức vị quan trọng trên triều đình trống như vậy, triều đình muốn lấy đại ấn về cũng là hợp lý, mẹ không cần lo lắng.
Đại ấn của Hộ Quân doanh được giao ra một cách thuận lợi.
Tướng mới cưỡi ngựa nhậm chức, không ít võ tướng cảm nhận được biến động, lặng lẽ tới gặp Khang Quận vương, lại đều bị từ chối ở ngoài cửa.
Nam thư phòng không có người ngoài, Lâm Chính Thanh bước nhanh mấy bước đến bên cạnh Tam Vương gia,
Không phải Khang Quận vương phi sinh non mà là Khang Quận vương bị thương.
Tam Vương gia hé mắt.
Lâm Chính Thanh nói:
Thi thể của nhóm Ngũ Vương gia phái đi giết Nhị Vương gia được phát hiện ở ngoại ô Kinh thành, Khang Quận vương lại nói đã chính mắt thấy hộ vệ của Ngũ Vương gia đuổi về hướng Thông Châu...
Lòng Tam Vương gia trầm xuống, mồ hôi lạnh rịn ướt tóc mai, nói cách khác, có khả năng Khang Quận vương đã mật báo, Hoàng thượng đã biết được khát vọng tranh vị của hắn.
Lâm Chính Thanh khẩn trương,
Tấu chương mà Khang Quận vương ở nhà dưỡng bệnh dâng lên đều do Hoàng thượng đích thân phê duyệt.
Củng ma ma lo lắng không biết làm thế nào mới ổn, ngược lại Lâm Di lại thả lỏng,
Không cần phải sốt ruột, ma ma chỉ cần ngăn Quách thị ở cửa, không để cô ta tận mắt nhìn thấy ta và Quận vương gia là được rồi.
Từ trước đến nay Quách thị vẫn luôn thận trọng, sẽ không dễ dàng rước họa vào thân.
Củng ma ma thấp giọng nói:
Lỡ như bị truyền ra...
Yên tâm.
Lâm Di ngẩng đầu nhìn Củng ma ma,
Ma ma chỉ cần không làm cô ta sinh nghi là được.
Mấy năm nay Quách thị đều ngồi trên đài xem kịch, luôn bo bo giữ mình.
Nhìn thấy Lâm Di không hề hoang mang, Củng ma ma cũng dần bình tĩnh lại, lau mắt ra cửa bố trí người canh gác, đợi đến lúc Quách thị tới thăm Lâm Di, Củng ma ma nói lại lời đã dùng để cự tuyệt Chu lão phu nhân.
Nếu Hoàng thượng không biết thì sao lại an bài như vậy chứ.
Vậy vì sao Hoàng thượng không động thủ với người bên cạnh hắn, mà lại giao chuyện triều chính cho hắn chứ.
Tam Vương gia suy nghĩ cẩn thận, mấy ngày nay đã có manh mối gì, nhưng nghĩ đi nghĩ lại vẫn không nghi được gì.
Lâm Chính Thanh thưa:
Khang Quận vương bị thương nặng hôn mê bất tỉnh, Nhị Vương gia lại đã treo cổ bỏ mình, chắc hẳn Hoàng thượng vẫn chưa rõ nguyên nhân hậu quả.
Tam Vương gia nhìn về phía Lâm Chính Thanh,
Vậy ngươi nói nên làm thế nào?
Không thể đánh cược,
Lâm Chính Thanh nhìn thoáng qua tấu chương trên thư án,
Bây giờ Vương gia chỉ thiếu một tờ chiếu thư mà thôi.
Hoàng thương đã bệnh như vậy, còn ai có thể kế thừa ngôi vị đấy, nhưng dù sao dưới hắn vẫn còn mấy để đề nữa.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.