Chương 367: Viên mãn


Vừa lúc Tam Vương gia đến Dưỡng Tâm điện hầu hạ Hoàng thượng uống thuốc.

Ngón tay Đức phi nương nương hơi run rẩy,8 nhưng vẫn nhận khay từ tay cung nhân, đi theo Tam Vương gia tiến vào trong nội thất.
thỏm, hắn nắm chặt hộp chiếu thư trong tay, quay người đi xuống dưới bậc thang.
Đối diện có một người bước lên, bội kiểm treo trên người bị chàng gõ phát ra tiếng vang, như là tiếng tim đập liên hồi của Lâm Chính Thanh.
Thị vệ hai bên đây của Dưỡng Tâm điện ra, cúi đầu đợi ở một bên.
Đây là Chu Nguyễn Triệt muốn nói với hắn, trong trận biến động trong cung này, chẳng qua hắn chỉ là một kẻ vô danh.
Vừa lúc Hoàng thượng tỉnh l3ại, nhìn thấy Tam Vương gia đứng trước giường thì mỉm cười.
Tam Vương gia ngồi trên ghế gấm, vươn tay đắp kín chă9n mỏng cho Hoàng thượng,
Phụ hoàng thấy thế nào? Cơ thể có thấy tốt hơn không?
Hoàng thượng nhìn ra ngoài cửa sổ, trước6 giường mọc vài cọng măng đá
, từ xa nhìn lại như đang ẩn giấu vài cọng nữa, lại có cung nhân vén màn tiến vào dâng trà, 5Tam Vương gia dâng trà qua, Hoàng thượng xua tay,
Trẫm vừa mơ thấy Nhị ca của con, nó ấm ức với trẫm...
Ta lại chẳng biết tính con thận trọng, trời sinh thông minh, chỉ dùng người mình rõ ràng.

Nói đến đây Hoàng thượng thở dài,
Đáng tiếc cuối cùng lại đi sai đường...
() Cô, quả đều mang nét nghĩa cô độc, một mình.
Tiếng cười trong Dưỡng Tấm điện khiến cho Lâm Chính Thanh cầm chiểu thư chờ ngoài điện kinh hãi, thị vệ cánh cổng vẫn coi như chưa nghe thấy gì.
Vui sướng trong lòng Lâm Chính Thanh dần biến thành thấp
Tam Vương gia bưng chén thuốc tới gần Hoàng thượng.
Hoàng thượng vung tay, hất rơi chén thuốc xuống đất, quát một tiếng chói tai,
Điên rồi, trẫm không cho phép, con còn muốn ép vua thoái vị phải không?
Tam Vương gia bỗng nhiên đứng thẳng dậy, lui về sau hai bước, thị vệ ngoài cửa xông đến, Tam Vương gia bắt đầu hốt hoảng nhìn xung quanh, Đức phi nương nương cũng bị doạ đứng bất động.
Lâm Chính Thanh bắt đầu lui lại từng bước, người kia cười mỉm khiến hắn hốt hoảng kinh hãi, sao Khang Quận vương Chu Nguyên Triệt lại ở đây chứ? Ngoài việc gầy hơn so với ngày trước thì Chu Nguyên Triệt không khác gì mấy.
Chàng mặc quan bào ngũ trảo hành long Hải Đường, đầu đội kim quan cửu xà, ánh mắt rạng rỡ nhưng nhìn hắn một cách lạnh nhạt, dường như chẳng đặt hắn vào trong mắt, lướt qua người hắn bước lên bậc thang.
Nghi ngờ sinh ra con quỷ trong lòng, trẫm vẫn luôn không chịu tin, mạng của mười người Thương gia, bà ấy lại chỉ cười một tiếng.
n oán với người bên gối là thứ khó hoá giải nhất, biết rõ là ngủ bên cạnh bà ấy thì có thể an toàn, nhưng nửa đêm tỉnh lại thì lại sợ hãi, sợ rằng mọi chuyện đều chỉ là công dã tràng.
Tam Vương gia run rẩy, ánh mắt bắt đầu thay đổi.
Vẻ mặt Hoàng thượng tràn đầy chờ mong,
Nếu bây giờ con vẫn muốn làm một vương gia nhàn tản, thì lập tức rời khỏi cung, không bao giờ quay lại nữa.
Tam Vương gia nắm chặt tay, vẻ mặt tươi cười,
Sao phụ hoàng không gian giang sơn cho nhi thần, nhi thần nhất định sẽ cần chính yêu dân, nhất định sẽ mang lại hưng thịnh cho Đại Chu.
Hoàng thượng chẳng kinh ngạc,
Con làm việc thiếu lỗi lạc, rắp tâm hại người, trăm phương ngàn kế muốn ngồi lên vị trí Hoàng đế, sau này sẽ chơi đùa với quyền lực, chẳng thể một lòng vì nước vì dân, điểm này các con đều chăng bằng Nhị ca con.
Ánh mắt Tam Vương gia thâm trầm,
Phụ hoàng quên rồi ư, Nhị ca đã bị phụ hoàng bức tử, trong các con nối dõi dưới gối phụ hoàng, chỉ có nhi tử là có tiền đồ nhất.
Nói rồi hắn bưng thuốc trên bàn thấp,
Phụ hoàng suy nghĩ quá nhiều, không tốt cho cơ thể, vẫn nên uống thuốc rồi đi ngủ thôi.

Màn phía sau giường đung đưa, có hai người bước ra.
Tam Vương gia giương mắt nhìn, là Hoàng hậu – người đáng ra phải bị cấm túc ở Cảnh Nhân cung và Nhị Vương gia đã treo cổ bỏ mình.
Càng già thì lại lo lắng, thà đốt quách hết những cố gắng lúc còn trẻ cho xong, trên tay dính càng nhiều máu thì lại càng phải cẩn thận.

Ông nhìn Tam Vương gia,
Thứ quyền hành này không phải trẫm không muốn giao...
Không thể hoàn toàn coi trọng bất cứ ai, lại càng không thể thể tin tưởng người bên cạnh, cho nên Hoàng đế thì phải xưng

, xưng
quả, đời này trẫm đã phụ rất nhiều người, bọn họ đã có công lớn cho Đại Chu, người ngoài chẳng biết được những trẫm lại biết rõ.
Giống như cả nhà mẹ đẻ của Hoàng hậu bị xử trảm vì để giữ vững long ý của trẫm, giống như Hoàng hậu, vì sao lại cứ nhận hết ấm ức vào mình, bởi vì trẫm thẹn vì đã sinh lòng nghĩ kỳ với bà ấy.
Trẫm sợ Nhị ca con xử lý không tốt quan hệ thần tử.
Nói đoạn ông nhìn về phía Đức phi,
Hơn nữa Ngũ đệ và Đại ca con đều sinh vào đầu tháng năm, trẫm yêu quý Đại ca con, chỉ tiếc là nó chết yểu, vậy nên Ngũ đệ con luôn được chiều chuộng hơn bọn con.
.
Nghe thì có vẻ Hoàng thượng chỉ đang tán gẫu chuyện nhà, nhưng Đức phi nương nương lại nắm chặt khăn tay.
Hoàng thượng thở dài,
Đây đều là những điều người già thường hay nói, chỉ sợ bình thường các con chẳng để ý.
Trẫm trông coi giang sơn mà tổ tiên truyền lại, từ khi bắt đầu ngồi trên long ỷ, đã biết cả đời không thể tuỳ tiện, tất cả đều phải suy nghĩ cho cả quốc gia.
Hoàng hậu nương nương bước đến bên cạnh Đức phi,
Hoàng thượng vẫn luôn đối xử tốt với bà, sao bà lại thông đồng với Tam Vương gia mưu hại Hoàng thượng chứ?

Đối tốt?
Tiếng của Đức phi cất lên,
Ta được Thái hậu nương nương chọn vào cung, Hoàng hậu nương nương phải nhớ kỹ, khi đó tình cảm của người và Hoàng thượng vẫn nồng nàn, con của người vừa mất, con của ta lại thành cái gai trong mắt Hoàng thượng, tất cả mọi người đều biết Hoàng thượng không thích Đại hoàng tử, nên hạ nhân cũng lạnh nhạt, mới khiến Đại hoàng tử mắc bệnh đau bụng khan
.
Hoàng thượng luôn
Mặt Hoàng hậu trầm như nước, Nhị Vương gia có vẻ uy nghiêm của huynh trưởng, đứng thẳng người nhìn Tam Vương gia,
Tam đệ, ta còn tưởng rằng đệ khác với Ngũ đệ, không ngờ rằng tâm tư của đệ còn thâm sâu hơn.
Ngực Tam Vương gia nóng lên, không biết sao lại đột nhiên bật cười, ngay sau đó có một thanh kiếm gác lên cổ Tam Vương gia, tiếng cười của Tam Vương gia lập tức im bắt, sắc mặt tái nhợt.
Hoàng thượng lạnh nhạt nhìn Tam Vương gia,
Con có thể đổi chỉ huy Hộ Quân doanh của trẫm, thì trẫm cũng có thể đổi chỉ huy thị vệ trong cung của con.
Nghe được lời này thì khí thế của Tam Vương gia lập tức sụp xuống.
Hoàng thượng nói:
Vì lời thật thì mất lòng.
Nhị ca con là đứa bướng bỉnh nhất, không biết cách nói năng uyển chuyển, chẳng như Ngũ đệ con hiền hoà biết cách dùng người, làm đế vương, quan trọng nhất là biết dùng người.
miệng nói đối xử tốt với Ngũ Vương gia là vì con ta, con ta đã từng được cưng chiều bao giờ đâu.
Nói rồi bà ta vừa khóc vừa cười,
Cả đời ta giả vờ hiền lương, thật ra chỉ là chuyện cười mà thôi, con trai ta cũng thành cái cớ để sủng ái người bên cạnh...
Mỗi khi tới sinh nhật của Ngũ Vương gia, mọi người đều nói cười vui vẻ, có ai bận tâm đến ta đang bệnh liệt giường không? Hoàng hậu nương nương người nói xem, Hoàng thượng đối xử tốt với ta, hay là đối xử tốt với người?
() Đau bụng khan: bệnh dịch tả với biểu hiện: đau bụng dữ dội, không ngừng nôn mửa và tiêu chảy.
Chàng cười một tiếng, khiến lòng người sợ hãi, thấp thỏm.

Những điều Thành Diễm nói là do người sắp xếp, ta đã sớm biết rồi, chỉ là vẫn còn lại chưa kịp nói với ngươi.
Bây giờ nói điều này, đơn giản là để chế giễu hắn mà thôi, Lâm Chính Thanh cười kỳ quái.
Tức giận, không cam lòng lập tức tràn ngập trong đầu hắn, hắn như muốn ném hộp chiếu thư trong tay về phía Chu Nguyên Triệt.
Hộp chiếu thư đột nhiên bị ngón tay thon dài bắt lấy, trong nụ cười nhàn nhạt của Chu Nguyên Triệt có cả sự châm chọc.
Mụ bàn tay Lâm Chỉnh Thanh nổi gân xanh, hung ác nhìn về phía Chu Nguyên Triệt, Chu Nguyên Triệt đã quay lưng về phía hắn, hắn chỉ có thể thấy được giao long đang muốn bay lên trên quan phục của Chu Nguyên Triệt mà thôi.
Không biết nghĩ đến điều gì, Chu Nguyên Triệt xoay người lại, ánh mắt như mũi tên sắc bén rơi vào trên người Lâm Chính Thanh.
Người thắng làm vua, kẻ thua làm giặc, đã thua thì phải chấp nhận, có đôi khi chỉ kém một chữ mà thôi, tất cả đều là số mệnh cả rồi.

Ta phải cảm ơn người, nếu không có ngươi, thì ta đã chẳng thể khiến nàng mở nút thắt trong lòng, giết Thành Diễm quả là biện pháp không tồi.
Lâm Chính Thanh mở to mắt, hoá ra Chu Nguyên Triệt đã sớm theo phe của Nhị Vương gia, đã sớm biết sẽ có ngày hôm nay.
Nó là người chính trực, lại chăm chỉ hiếu học, sau này đăng cơ nhất định sẽ là một Hoàng đế tốt, điểm này trẫm vẫn luôn coi trọng, chỉ là con biết vì sao trẫm không thích nó không?
Tam Vương gia lắc đầu.
() Măng đá là một dạng trầm tích hang động phát triển từ nền hang động đá vôi lên, với hình măng, nón thấp nhỏ...
Trẫm chỉ sợ đã nhìn nhầm người, sau này chẳng có mặt mũi gặp tổ tiên, thể là trẫm phân vân giữa Nhị ca và Ngũ đệ của con, trẫm vô cùng hi vọng có người mang có cả ưu điểm của Nhị ca và Ngũ đệ con, trẫm xem xét kỹ toàn bộ hoàng tử của mình, lại để lọt con.
Con dường như chẳng quan tâm chuyện gì, chỉ muốn làm một vương gia nhàn tản.
Lâm Chính Thanh dùng hết sức muốn lấy lại chiếc hộp đó, cả hai tay đều dùng để kéo mà chiếc hộp ấy vẫn không chuyển động, lại dùng sức một lần nữa, chỉ thấy trên tay chợt nhẹ bẫng, hắn ngửa đầu ngã văng ra phía sau.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Doanh Môn Phục Quý.