Chương 369: Ngoại truyện 1: phó thác (1)
-
Doanh Môn Phục Quý
- Vân Nghê
- 2451 chữ
- 2022-02-06 07:24:41
Tiểu nha hoàn dâng trà lên, mấy người ngồi trên giường trò chuyện.
Trịnh Thất tiểu thư hiếm khi cẩn thận, bưng chén tr8à uống từng hớp nhỏ.
Lâm Di sai Hổ Đào lấy bánh phù dung mới làm ra, Trịnh Thất tiểu thư chỉ nhìn thoáng qua đã cúi đ3ầu buồn rười rượi.
Nữ quyến trong phòng đều hiểu được ý của Huệ Hoà Quận chúa, Huệ Hoà Quận chúa mong Trịnh Thất tiểu thư gả vào Thôi gia sẽ sinh được con đầu là trai.
Ngay sau đó hỉ nương đến giảng về các nghi lễ hôm thành thân, đợi đến khi hỉ nương lui ra ngoài, Trịnh Thất tiểu thư nắm chặt tay Lâm Di,
Hôm đó các cô nhất định phải đến đây.
Lâm Di gật đầu đồng ý,
Được.
Lúc này Trịnh Thất tiểu thư mới thở phào.
Tưởng thị nhìn đồ nữ công được giấu trong góc, phía trên là hình uyên ương nghịch nước đó.
Đang nói gì vậy?
Rèm cửa xanh tươi khẽ động, Lâm Uyển được người đỡ, từ từ bước vào phòng.
Lâm Di đang ngồi trên phần gần cửa sổ, đi đôi giày vải lục sắc thêu hoa, trên búi tóc là đồ trang trí ngọc trai đính lông, bên cạnh cài trăm mẫu đơn năm cánh từ bảo thạch, trông vừa đoan trang lại không mất đi vẻ thanh lệ.
Đôi mắt Lâm Uyển tối sầm lại, nhớ tới dáng vẻ lúc mới vào Kinh của Lâm Di, ai có thể ngờ được kết quả như bây giờ, Khang Quận vương được tấn vị trở thành Khang Vương.
Tưởng thị ngừng một chút rồi nói:
Thật ra cha chồng cháu mừng lắm, nửa đêm còn tới từ đường dâng hương, lúc bị mẹ chồng cháu cản lại, còn nói là ra ngoài thay quần áo.
Cả người đầy mùi nến, sao có thể lừa được mẹ chồng cháu.
Nói đến đây, hạ nhân đã chuẩn bị xong xe ngựa, Lâm Di và Tưởng thị đang muốn chia nhau lên xe thì thấy một bà tử từ xa vội chạy tới báo tin.
Củng ma ma nghe xong lập tức tới trước mặt Lâm Di bẩm báo,
Nói rằng lão phu nhân không ổn rồi, mời vương phi đến nhà cũ ạ.
Tưởng thị cũng dừng bước chân, nhìn Lâm Di,
Ta đi cùng muội, nếu có chuyện gì thì cũng tiện giúp đỡ.
Lâm Di gật đầu, phần phó Củng mama,
Tới Thái y viện mời ngày tới.
Củng ma ma vội xuống bổ trí, Tưởng thị cùng Lâm Di lên xe ngựa của Khang Vương phủ.
Tiếp theo là tiếng khóc của Quách thị,
Mẹ, con dâu cũng chỉ mới tiếp nhận việc nhà từ trong tay Đại tẩu, người nhìn sổ sách mà xem, từ khi con dâu tiếp nhận thì việc gì cũng ghi rõ ràng.
Trong phòng truyền ra tiếng vỗ bàn,
Thôn trang trong nhà hằng năm đều bị hao tiền, chẳng phải chỗ tiền này là do cô tham ô?
Quách thị lập tức ngừng khóc,
Mẹ, sau khi con dâu tiếp nhận thì tình hình của thôn trang đã tốt lên nhiều, trước đây nằm trong tay Đại tẩu đều bị ít hơn một vạn, đừng nói là những thứ mà người đã dành dụm được, đã động đến gia sản của tổ tiên, con dâu cũng phải giật nảy mình, thế nhưng trong nhà xảy ra nhiều chuyện như vậy, con cũng không dám nói với mẹ.
Chu lão phu nhân cười lạnh,
Ý cô nói là nhà chúng ta đã lụn bại rồi?
Quách thị không dám nói nữa, chỉ cúi đầu dùng khăn tay lau nước mắt.
Lúc này Lâm Di và Tưởng thị mới bước vào.
Chu lão phu nhân nhìn thấy Lâm Di, bàn tay đang đặt trên vai của Toàn ca nắm chặt hơn một chút, Toàn ca mở to mắt, mơ màng nhìn đám người trong phòng, bả vai nhỏ bé bị bóp đến biến dạng.
Năm ngoái Trấn Quốc Công xin đi đánh giặc phía Tây, Chu Nguyên Quảng cũng cùng xuất chính với Trần Quốc Công, hai cha con nóng lòng lập công, chẳng ngờ được lại thua trận, Chu Nguyên Quảng tự thấy mất
mặt nên đã lâu chưa ra khỏi phủ, ngược lại thì Trần Quốc Công lại hi vọng sớm ngày đông sơn tái khởi.
Lâm Di nhìn về phía Lâm Uyển, Lâm Uyển lại có thể giữ được bình tĩnh, không vội xin nhà mẹ đẻ giúp đỡ, mà yên lặng ở bên Chu Nguyên Quảng, thỉnh thoảng lại đến chùa Tế Từ thăm Lâm Phương và Điền thị.
Hiện giờ Lâm Phương một lòng theo Phật, mỗi ngày đều muốn giảng kinh cho Điện thị, khuyên viên thị buông bỏ chấp niệm trong lòng, có lẽ từ trước đến giờ Điển thị chưa từng nghĩ đến chuyện sẽ được nghe Lâm Phương giảng kinh hết phần đời còn lại.
Ầm ĩ trong phòng Trịnh Thất tiểu thư một hồi, tiễn Lâm Uyển đi, Lâm Di và Tưởng thị ngồi một thêm một lúc cũng đứng dậy ra về.
Huệ Hoà Quận chúa tự mình tiễn Lâm Di ra tận cửa thuỳ hoa.
Lâm Di cười nói:
Nghe nói tổ tiên Thôi gia ở phủ Dương Châu, chắc hẳn sẽ không thiếu những thứ này.
Trịnh Thất tiểu thư không hiểu ý của câu nói này, ngẩng đầu nghe cẩn thận.
Tưởng thị tiếp lời:
Nghe nói ngày cưới được định ra, trong tộc đã phải vài nha hoàn tới, đều là những người có khả năng thêu thùa cực kỳ tốt, trong Kinh hiếm có ai có tay nghề như vậy.
Trước đó vài ngày cũng có nhu nhân trong Tôn Thất doanh tới Thôi gia muốn mời một người tới phủ dạy nữ hài trong phủ thêu thùa, Thôi lão phu nhân không chịu đồng ý, nói rằng phải đợi đến khi hôm sự của Tam gia Thôi gia ổn thoả mới tính.
Nói đoạn Tưởng thị nhìn về phía Trịnh Thất tiểu thư, Trịnh Thất tiểu thư vẫn chưa hiểu rõ, khiến cho Tưởng thị bật cười.
Lâm Di nén cười giải thích,
Lão phu nhân Thôi gia muốn chờ sau khi cô vào cửa chọn xong nha hoàn mới cho người ngoài mượn.
Bây giờ Trịnh Thất tiểu thư mới hiểu được, Lâm Di và Tưởng thị cười nữ công của nàng, vội đỏ mặt cầm lấy giấu dưới váy.
Trong phòng lại là một trận cười.
Huệ Hoà Quận chúa nhớ đến chuyện Chu Nguyên Kỳ được phong tước,
Nghe nói cáo phong của Trần Quốc Tướng quân sắp được ban xuống rồi.
Tưởng thị ngại ngùng cười,
Ý chỉ đã được ban, Tông Nhân phủ còn cần chuẩn bị lễ nghi.
Lúc
Nhị vương tranh loạn
, Chu Nguyên Kỳ lừa gạt Tam Vương gia và Ngũ Vương gia đưa Hoàng thượng vào cung, ban thưởng tước vị cũng chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi.
Huệ Hoà Quận chúa nhìn kỹ Tưởng thị,
Vậy trận đánh kia là đánh nhầm rồi, tính tình lão gia không tốt, việc vẫn chưa làm rõ ràng thì gậy đã đánh xuống trước, may mà cha con không sinh thù.
Lúc trước tin tức vẫn chưa được công bố, mọi người đều nghĩ Chu Nguyên Kỳ bức chết Thánh thượng, Chu Nguyên Kỳ về đến nhà đã bị cha nghiêm đánh cho một trận đau đớn, dù như vậy, Chu Nguyên Kỳ vẫn không để lộ điều gì.
Tưởng thị nhớ tới dáng vẻ cha chồng giận dữ, không nhịn nổi mà bật cười,
Cha chồng đã nói, sớm muộn gì cũng sẽ bị đánh một trận, thôi coi như vì lý do khác.
Lâm Di nghe vậy cũng cười, đến giờ lão gia vẫn không chịu cúi đầu, chẳng trách mấy năm trước hai cha con ầm ĩ một trận.
Toàn ca.
Lâm Di thấy mà không đành lòng, đưa tay về phía Toàn ca.
Toàn ca nhút nhát nhìn Lâm Di, quay đầu tìm ánh mắt của Chu lão phu nhân.
Bầu không khí trong phòng khẩn trương, Quách thị khóc sướt mướt, Chu lão phu nhân thì tức đến nỗi cả người run rẩy, Toàn ca đã sớm không chịu nổi.
Xe ngựa bắt đầu di chuyển, Tưởng thị mới hỏi Lâm Di,
Nghe nói lão phu nhân chia nhà, chia phần của Chu Nguyên Cảnh cho Toàn ca.
Chu lão phu nhân đột nhiên trở lại nhà cũ, muốn lại quản gia lần nữa, sao Quách thị lại chịu buông tay chứ.
Trước đây Chu lão phu nhân chằm chằm vào Chu Thập Cửu không quan tâm đến phía Quách thị, bây giờ trong lòng có nghi ngờ, cẩn thận điều tra cách làm việc của Quách thị, tự nhiên sẽ tìm ra được dấu vết sót lại,
Quách thị chịu thiệt, mấy hôm trước còn đến tìm ta, nhờ ta khuyên nhủ lão phu nhân.
Nghe Lâm Di nói vậy, Tưởng thị kinh ngạc nhướng mày,
Cô ta thật dám ăn nói, còn tưởng muội vẫn còn mơ màng không biết cơ.
Quách thị vẫn luôn lợi dụng nàng để kiềm chế Chu lão phu nhân và Chu đại thái thái, nàng vất vả lắm mới tiễn được Chu lão phu nhân về nhà cũ, sao có thể để Quách thị dùng lại chiêu cũ, nhưng bây giờ Chu lão phu nhân cũng chỉ là nỏ mạnh hết đà, muốn chèn ép Quách thị không phải chuyện dễ dàng.
Hai người cứ nói chuyện, rất nhanh đã đến Tôn Thất doanh, Tưởng thị và Lâm Di cùng nhau xuống xe, Thân ma ma đứng ở cổng vội nghênh đón, cung kính hành lễ với Lâm Di và Tưởng thị
Thế nào rồi?
Lâm Di vừa đi vừa hỏi Thân ma ma.
Chu lão phu nhân vốn đã tức Quách thị, muốn Quách thị đi khuất mắt bà ta ngay lập tức, mà mắt Quách thị thì đỏ hồng như là một người con hiếu thảo, tự tay đỡ Chu lão phu nhân, thấp giọng thì thầm thế nào cũng không chịu rời đi.
Chu lão phu nhân há to miệng, lại thấy ngực càng ngày càng nặng, chớp mắt đã ngất đi.
May là Thân ma ma sớm đã sai người đi mời lang trung, lang trung vào phòng bắt mạch, Lâm Di và Tưởng thị không giúp gì được nên tới phòng phía Đông chờ.
Đứa trẻ không có cha mẹ, cho dù có được chăm sóc thoả đáng thì cuối cùng cũng thiếu nơi để dựa dẫm.
Cho dù Chu Nguyễn Cảnh và Đại thái thái có thế nào thì Toàn ca vẫn chưa từng làm sai chuyện gì.
Không sao,
Lâm Di thấp giọng đáp,
Nhị thẩm con chỉ đang bàn bạc với mọi người thôi.
Từ sau khi Đương kim Hoàng thượng kể vị, ngài luôn cổ vũ người trong tổn thất vào quân, trên triều đình cũng có ngự sử khuyên can tôn thất nên sống bằng sức mình, những tổn thất nhàn tản có thể di cư đến Kinh đô thứ hai.
Hoàng thượng để cho một người khác trong dòng tộc của Khang Vương đảm nhiệm vị trí Kỵ đô uý, một nhà hai tước, điều này cực kỳ hiếm thấy trong Tôn Thất doanh.
Lâm Uyển tiến lên hành lễ, Lâm Di vội sai Hồ Đào đỡ Lâm Uyển.
Lâm Di nhìn phần bụng lộ ra của Lâm Uyển,
Cơ thể tỷ đã nặng nề, sao vẫn dám tới đây chứ.
Lâm Uyển ngại ngùng cười,
Trong nhà bị đè nén quá, chẳng bằng ra ngoài dạo một vòng.
Thân ma ma lắc đầu,
Không tốt lắm, mấy đêm liền không chợp mắt, uống thuốc cũng vô dụng, nô tỳ nhìn mà lòng đau như cắt, ngày châm cứu rồi mà cũng không thấy đỡ hơn.
Trở lại nhà cũ, Chu lão phu nhân lại càng nhớ Chu Nguyên Cảnh.
Đến trước cửa phòng của Chu lão phu nhân, nha hoàn vẫn chưa vén màn lên đã nghe được giọng khàn khàn của Chu lão phu nhân truyền ra,
Nhà chúng ta đã bao giờ gặp phải tình trạng cùng đường như vậy, trước đây lúc ta quản gia đã sai người tính rồi, nhà chúng ta trong hai mươi năm không thể sa sút như vậy, cho dù Tống Nhấn phủ không phát gì cả, thì bọn Toàn ca cũng không phải lo nghĩ gì, sao lại kho bạc lại trống rỗng như thế này chứ?
.
Lâm Di không có ý muốn vào phòng, nha hoàn cũng cúi đầu đứng đứng trước cửa theo quy củ.
Chu lão phu nhân buông Toàn ca ra, Toàn ca lập tức chạy chậm đến bên cạnh Lâm Di.
Toàn ca vừa đi, Chu lão phu nhân dường như thiếu nơi chống đỡ, bả vai sụp xuống, ngồi phịch xuống giường La Hán.
Quách thị giật mình, vội sai người đi mời ngự ý, tiến lên hầu hạ Chu lão phu nhân.
Lâm Di và Toàn ca vừa ngồi xuống, Toàn ca đã ngẩng đầu nhìn Lâm Di, Thẩm nương, Nhị thẩm nói trong nhà không đủ tiền bạc để chi tiêu, muốn bán nhà cũ có phải thật không ạ?
Đôi mắt Toàn ca sáng trong, Lâm Di bất giác nhớ tới Huy ca và Hằng ca, hai đứa bé vẫn vô lo vô nghĩ, nhất là Hằng ca, mỗi ngày đều đùa nghịch trong phủ, chơi đến mức giống như một con khỉ nhúng bùn.
Quần áo trên người dường như chỉ cần giặt một lần là hỏng, cho dù Chu Thập Cửu và nàng đã dạy dỗ thể nào, chỉ cần chớp mắt là quên, sao cũng không giống Toàn ca cẩn thận từng ly từng tý thế này.
Lâm Di và Tưởng thị hiểu ý cười, lại khiến cho Trịnh Thất tiểu thư bắt đầu ngại ngùng.
Lâm9 Di cười hỏi,
Sao rồi, mọi chuyện đều đã chuẩn bị xong chưa?
Hôn sự của Trịnh Thất tiểu thư đã được định, chỉ là Huệ Hoà Qu6ận chúa xót con gái, mãi không quyết định ngày cưới, may mà Thôi gia kiên nhẫn, vẫn cứ im lặng chờ đợi, cuối cùng Trịnh lão p5hu nhân lên tiếng thì hôn sự này mới được coi là thành.
Lâm Di và Tưởng thị tự làm khăn hỉ cho Trịnh Thất tiểu thư nhận chúc phúc, mọi người vẫn chưa kịp nói chuyện, Huệ Hoà Quận chúa tiến vào cười nói rằng:
Đổ mà hai người đưa đến là thứ tốt nhất.
Nói đoạn bà lại thỉnh thoảng nhìn về phía Trịnh Thất tiểu thư.
Hoàng thượng giữ lại tấu sớ được dâng lên, cứ như vậy tạo thành một trận phong ba trong Kinh thành.
Không ít tổn thất nghĩ trăm phương ngàn kế tìm đường lui cho mình.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.