Chương 370: Ngoại truyện 2: phó thác (2)
-
Doanh Môn Phục Quý
- Vân Nghê
- 5643 chữ
- 2022-02-06 07:24:40
Nha hoàn buông tấm màn xanh nhạt xuống, Chu lão phu nhân nhìn thẳng về phía của Lâm Di.
Đôi mắt của Chu lão phu nhân như là ngọn lửa 8cháy trong đêm tối, đến khi đã đốt cháy hết thì trở nên ảm đạm, muốn há mồm nói thì lại ho.
Thân ma ma vội bước lên vỗ ngực cho Chu 3lão phu nhân.
Lâm Di sai vợ Củng Nhị lầy lễ vật đã chuẩn bị sẵn cho Triệu tiên sinh ra.
Triệu tiên sinh thích sách viết tay của Liễu Thiêm, vừa hay cửa hàng tranh mới mua được một bộ sách mới của Liễu Thiêm, Lâm Di bèn đợi đến thời điểm thích hợp mới lấy ra.
Lâm Di hầu hạ Chu Thập Cửu thay quần áo, trường bào thêu hoa chìm màu xanh ngọc, đổi sang giao quan màu đen, nhìn giản dị, gần gũi hơn.
Dù sao cũng chỉ là một đứa bé ba tuổi, chẳng lẽ nàng còn có thể vì bạc hà mà tức giận sao? Lâm Di ôm Hằng ca bé bé mềm mềm nhận thua,
Tốt, Hằng ca là tốt nhất luôn, nhưng lần sau không được tự mình hái, phải chờ mẹ trở về hái cùng nhé.
Hằng ca nở nụ cười ngọt ngào.
Lâm Di ôm Hằng ca đến hành lang, cuối cùng cũng không đi được nữa, hai mẹ con ngồi trong định nghỉ ngơi một lúc, Tiến Nhi bên cạnh bên chuồn chuồn cỏ trêu Hằng ca, muốn để Hằng ca tự đi về viện, Hằng ca tựa đầu trên vai Lâm Di không nhúc nhích, ra sức cọ cọ Lâm Di, hai chân bé cuộn tròn, thể nào cũng không chịu xuống đất.
Tiên Nhi thò đầu, Hằng ca làm mặt quỷ với nàng ấy.
Lâm Di sai người đi điều tra là muốn để Nguyên Triệt yên lòng, có thể nói nàng không còn so đo chuyện bà làm lúc trước nữa.
Chu lão phu nhân gật đầu, mệt mỏi nhắm mắt lại, bà đã tranh giành cả cuộc đời, chẳng ngờ rằng lại rơi vào kết cục thế này, trong đầu bà bất giác hiện lên hình ảnh Chu Nguyễn Cảnh khi còn bé, dáng vẻ tròn trịa khiến cho ai gặp cũng thích, ai gặp cũng nói là có phúc khí.
Là do bà quá mức thiên vị mà bỏ bê việc dạy dỗ Nguyễn Cảnh nên mới gặp phải kết cục ngày hôm nay, nhưng nói đến sai thì không chỉ là sai, Triệu Hựu nếu có thể dành một chút tâm huyết của mình cho hai đứa con trai, nếu như có thể yêu thương chúng nhiều hơn, thì sao bà phải phẫn uất như vậy chứ.
Hẳng ca ỷ lại bên người Lâm Di,
Mẹ, không phải người muốn tắm cho Hằng ca sao? Mẹ mau đi...
mau đi thôi...
Lâm Di ngồi xổm xuống chỉnh lại vạt áo của Hằng ca,
Để vợ Củng Nhị đưa con và ca ca đi tắm nhé, mẹ muốn tới phòng bếp xem sao, một lúc nữa thì cha con về rồi.
Hằng ca nhíu mày, nụ cười trên mặt chẳng còn nữa,
Con không muốn vợ Củng Nhị, con muốn mẹ tắm cho con cơ, mẹ mới đồng ý mà.
Cho dù Lâm Di nói thế nào, Hằng ca đều lặp lại hai chữ
Con không...
con không...
Lâm Di không nhịn cười được, ôm Hằng ca,
Mẹ không bế nổi con rồi, con xuống đi bộ với mẹ nhé.
Hằng ca không chịu đồng ý, dính chặt lấy Lâm Di,
Không đâu, con không muốn đâu, con muốn mẹ ôm cơ.
Hằng ca cực kỳ bám nàng, điểm này khác với Huy ca, có đôi khi nàng muốn nghiêm khắc hơn với Hằng ca, nhưng nghĩ lại con mới lớn từng này thì chẳng quyết tâm được.
Ở trước mặt nàng thì dù là Huy ca hay Hằng ca đều rất tuỳ ý, Chu Thập Cửu cũng rất ra dáng cha nghiêm, lúc bé mặc dù Huy ca rất sợ Chu Thập Cửu, bây giờ hai cho con lại ở chung rất hoà hợp, trái lại là Hằng ca, lúc còn bị bộ tập nói rất thích ngồi trong lòng Chu Thập Cửu cười, bây giờ hai cha con gặp nhau lại có hai kỳ quái, cả hai đều có dáng vẻ kiêu căng giống nhau.
Lâm Di nói một lúc lâu, Hằng ca mới quệt mồm trèo từ trong lòng Lâm Di xuống, chậm rãi đi bên cạnh Lâm Di.
Lâm Di đứng thẳng dậy, cả tay cả chân của Hằng ca đều dùng để bám vào lòng Lâm Di, rất giống một con nhện con.
Hồ Đào giật mình vội bước lên ôm lấy Hằng ca,
Nhị gia, Nhị gia, nô tỳ đưa người đi rửa tay nào.
Đúng lúc này nhũ mẫu và hai vị ma ma cũng tới, Hằng ca ôm chặt Lâm Di, vừa tránh vừa kêu lên,
Con không muốn...
con không muốn...
Ta không mắng nó, chỉ muốn nói chuyện với nó thôi.
Nàng là mẹ của Huy ca, còn có ai để ý con nàng hơn nàng sao? Đừng nói là nàng chẳng hề hoài nghi Huy ca làm việc này, cho dù là Huy ca làm, nàng cũng sẽ không giống trống khua chiêng chất vấn con.
Điểm này nàng học được từ tiểu Tiêu thị, lúc còn nhỏ cho dù nàng và ca ca làm sai chuyện gì, tiểu Tiểu thị cũng không tức giận trước mà kiên nhẫn hỏi han.
Hằng ca đặt một thanh đường trên đất, tập trung tinh thần nhìn kiến dọn nhà.
Vốn dĩ nàng chưa nghĩ đến chuyện dạy vỡ lòng cho Huy ca, mà là Trần Hương, ma ma từng hầu hạ Chu Thập Cửu nhắc đến, Chu Thập Cửu ba tuổi đã biết chữ, lúc đó nàng mới nhớ đến Huy ca, dù sao cũng chỉ là dự thính trong lớp của Triệu tiên sinh mà thôi, không thật sự muốn mời gia sư đến nhà.
Nàng thương lượng với Huy ca, Huy ca cũng cảm thấy hứng thú với việc đọc sách.
Nàng không muốn khi Huy ca vẫn còn nhỏ như vậy đã ép buộc con.
Trở về đến vương phủ, Lâm Di mới vào đến cửa thuỳ hoa thì một bóng người bé nhỏ đã nhào vào trong lòng nàng, Lâm Di vẫn chưa kịp nhìn Hằng ca đã ngửi thấy một mùi hương quen thuộc trước.
Bạc hà.
Lâm Di lập tức nhíu mày,
Hằng ca, con lại đi hái bạc hà nữa rồi.
Một bàn tay nho nhỏ bẩn bẩn lập tức xoè ra trước mặt nàng, trong lòng bàn tay là vài lá cây đã héo,
Mẹ, con có thơm không vậy?
Một cánh tay nhỏ lập tức vòng lên cổ Lâm Di, bàn tay còn lại ra sức xoa xoa lên người Lâm Di.
Chu lão phu nhân vô cùng hài lòng, ngẩng đầu tha thiết nhìn Lâm Di,
Trong tay ta vẫn còn một phần vốn riêng, để Toàn ca dùng để thành gia không chắc đã đủ, còn phải xem nó có chịu tiến lên hay không.
Toàn ca vẫn còn nhỏ, ta không thể giao cho nó được, chỗ tiền này ta muốn nhờ cháu giữ, sau khi ta đi rồi, Toàn ca đành phải giao phó cho cháu, lỡ như nó không thể ở tại nhà cũ nữa thì xin cháu và Nguyễn Triệt hãy nể mặt của lão thái gia, nuôi nấng nó nên người.
Chu lão phu nhân đã hoàn toàn hết hi vọng với Quách thị, Lâm Di gật đầu,
Thẩm nương hãy yên tâm, cháu sẽ cố gắng hết sức nuôi dạy Toàn ca.
Bệnh tình của lão phu nhân nguy kịch chẳng phải chuyện ngày một ngày hai, lão phu nhân đã có thể tự tay giao Toàn ca cho nàng, nàng không thể quá mức chấp nhất với ân oán lúc trước được.
Dù sao thì Chu Thập Cửu cũng lớn lên trước mắt của lão thái gia và lão phu nhân, cho dù là vì ân tình này, cũng phải giúp Toàn ca, huống chi trong lòng Chu Thập Cửu không chỉ vì báo ân với Chu lão thái gia, mà vì thật lòng xem người là trưởng bối của mình.
Chu lão phu nhân thở dài, khoé mắt ươn ướt.
Thân ma ma tiễn Lâm Di, trở lại phòng thì cúi thấp người hỏi lão phu nhân,
Thuốc đã sắc xong, người uống rồi lại ngủ nhé.
Chu lão phu nhân gật đầu, nhìn về phía Thân ma ma,
Danh sách đã đưa cho Vương phi chưa?
Thân ma ma đáp,
Vương phi bảo nô tỳ ở cùng đó để kiểm kê, sao chép thành hai tờ, một tờ để ở chỗ nô tỳ, một tờ do Vương phi giữ.
Chu lão phu nhân vui mừng,
Chẳng ngờ Lâm Di khôn khéo nhưng lại là người ngay thẳng như vậy, chỗ vốn riêng này giữ trong tay nó, sau này nhất định sẽ còn nguyên giao cho Toàn ca.
Lúc lão phu nhân nói đưa đồ đạc cho Vương phi giữ, Thân ma ma cũng giật nảy mình, vậy thì chẳng phải là đưa dê vào miệng cọp sao, nhưng dựa vào tình hình hôm nay, nước đi này của lão phu nhân là đúng.
Chu lão phu nhân suy nghĩ một lúc, đột nhiên mở to mắt nhìn Thân ma ma,
Không thể dễ dàng tha cho Quách thị được, coi như là ta chịu tha, thì Chân thị chết oan cũng không đồng ý.
Thân ma ma chăm chú, khom người đáp:
Người yên tâm, nô tỳ đều dựa theo phân phó của người mà làm.
Lúc Trần Hương cười trên mặt sẽ có hai cái lúm đồng tiền, Chu lão phu nhân thấy quen mắt, thở dài một hơi, nói:
Ta nhớ ra rồi...
Trần Hương.
Trần Hương gật đầu, Chu lão phu nhân lại nhìn lão thái thái kia.
Lão thái thái run rẩy thỉnh an Chu lão phu nhân,
Lão phu nhân, lão thân là Về bà, luôn giúp người đỡ đẻ, lúc người sinh Đại lão gia có tìm lão thân, lúc đó lão thân đi Thông Châu không thể hầu hạ người.
Quách thị chỉ cần rơi vài giọt nước mắt, trước mặt người khác thì cúi đầu ẩn nấp, đã có thể diệt trừ đại hoạ.
Để có thể nhận ra bộ mặt thật của Quách thị, nàng phải cảm ơn Lâm Uyển.
Tính tình của Lâm Uyển cũng giống thế, chẳng qua thủ đoạn của Quách thị ngoan độc hơn nhiều so với Lâm Uyển.
bây giờ xem ra...
không có cơ hội này rồi.
Toàn ca sợ hãi, cẩn thận nhìn về phía Lâm Di, sau đó lại quay đầu nhìn Chu lão phu nhân trên giường.
Chu lão phu nhân giữ chặt cánh tay của Toàn ca,
Vốn dĩ ta nghĩ rằng dành dụm nhiều tiền bạc ở phía thúc phụ cháu, sau này cháu trưởng thành thì sẽ lập môn hộ cho cháu, vừa nãy cháy nghe được lời của Nhị thẩm cháu, đừng nói là để dành cho sau này, sợ rằng trước mắt cũng chẳng chống nổi nữa.
Lâm Di đứng dậy đón Chu Thập Cửu,
Sớm vậy đã hạ triều rồi sao.
Lý Thượng thư muốn tìm gia sư cho con trai, hỏi chuyện của Huy ca với ta, bọn ta đã hẹn cùng nhau đi gặp Triệu tiên sinh.
Chỉ có khi nói chuyện với mẹ thì tiếng của cha mới có thể nhẹ nhàng như vậy, Huy ca nhìn Hằng ca, muốn để đệ đệ hiểu được điều này.
Lâm Di cười đáp:
Phải chuẩn bị lễ vật thể nào vậy? Triệu tiên sinh không phải người dễ mời, người tới nhà xin học không ít, mà Triệu tiên sinh cũng chỉ nhận hai ba học sinh.
Đệ tử nổi bật trong Kinh không thiếu, Huy ca lại không giống với hậu bối trong những môn đệ thư hương kia, hai ba tuổi đã bắt đầu học vỡ lòng, nhưng cha mẹ thì luôn muốn con cái mình tốt hơn,
Thật ra Triệu tiên sinh dạy ở nhà, Huy ca đến học cũng tốt.
Không nhất thiết phải độc chiếm tiên sinh tốt như thế.
Tính cách Triệu tiên sinh cổ quái, lúc triều đình mới xây dựng thư viện muốn mời hắn làm tiến sĩ, hắn cũng không chịu.
Lâm Di ngẩng đầu lên, cố ý kinh ngạc,
Hẳng ca, sao con lại đến đây? Mẹ đang nói chuyện với ca ca của con, con chờ một lúc nữa hãy đến.
Đuổi bé đi và vì muốn răn dạy ca ca.
Hằng ca nhíu mày,
Là con giấu những lễ vật kia đi, ngay trong sơn động ở hậu hoa viên.
Huy ca bên cạnh cũng tranh nói,
Không phải do đệ đệ, là con, là con...
Lâm Di không nhìn Hằng ca, nhìn kỹ Huy ca,
Sao lại là con? Con không muốn đọc sách với Triều tiên sinh sao?
Huy ca dùng sức lắc đầu,
Con muốn...
con muốn...
Bây giờ người đến xin học ngày càng nhiều, Triệu tiên sinh liền có ý muốn ra làm quan, như vậy thì nếu muốn tới thư viện học, phải được Triệu tiên sinh đồng ý.
Lâm Di cười,
Lý Thượng thư cũng nghĩ đến điều này nên mới vội cùng Vương gia đến Triệu gia.
Nghe cha mẹ nói chuyện, Hằng ca kéo tay Huy ca,
Nói ca ca kìa, ca ca thích Triệu tiên sinh kia sao?
Mẹ đã từng nói, Triệu tiên sinh là người giỏi nhất.
Huy ca gật đầu.
Bà ta mỉa mai,
Ruộng đất này cháu đừng nghĩ đến nữa, cho dù thật sự phải bán nhà, thì Nhị thẩm cháu cũng tự có cách để mà tiêu tiền, chuyện của cha mẹ cháu...
Bây giờ cháu vẫn còn nhỏ, ta sẽ không nói với cháu, sau này cháu hỏi Vương phi cẩn thận, Vương phi sẽ không lựa cháu.
Lâm Di giật mình, chẳng nghĩ rằng Chu lão phu nhân lại nói như vậy với Toàn ca.
Toàn ca ngoan ngoãn gật đầu.
Lâm Di đáp:
Đại thái thái đã sai người đặt bàn thờ Phật trong phòng, nghĩa là đã lùi lại một bước, sao lại đột nhiên xảy ra xung đột với Đại lão gia chứ.
Chu lão phu nhân cười quái dị,
Khi đó ta chỉ cần điều tra cẩn thận, thì nói không chừng Nguyễn Cảnh đã chẳng rơi vào kết cục như vậy, ta thật sự xin lỗi Nguyễn Cảnh, xin lỗi Chân thị...
Đây là lần đầu tiên nàng và Chu lão phu nhân bình tĩnh nói chuyện như vậy.
Chu lão phu nhân khoát tay với Thân ma ma, Thân ma ma vội ra ngoài, một lát sau thì dẫn Toàn ca vào.
Thân ma ma đứng ở bên lau nước mắt, lão phu nhân một lòng đối phó với Vương gia và 5Vương phi, chẳng ngờ lại bị Nhị thái thái tính toán.
Cháu biết được từ khi nào?
Lão phu nhân nhìn Lâm Di.
Quách thị đối phó với nhũ mẫu của Chu Nguyễn Quý bằng cách lợi dụng Chu lão phu nhân và Chu Thập Cửu, từ khi đó nàng đã biết rằng Quách thị không hề đơn giản.
Lâm Di mỉm cười, khuyên Quách thị,
Nhị tẩu phải bàn bạc với thẩm nương cho tốt, thẩm nương đang giận lắm đấy.
Quách thị thoáng kinh ngạc.
Lâm Di và Tưởng thị cùng lên xe ngựa, lúc này Tưởng thị mới hỏi,
Nói sao thế? Có phải muốn giao phó Toàn ca cho cô hay không?
Lâm Di gật đầu.
Tưởng thị nghiêng đầu nhìn sang,
Cô có đồng ý không?
Lâm Di đón ánh mắt của Tưởng thị,
Toàn ca đã hiểu chuyện, có thể tự mình chọn ở lại nhà cũ hay là đi cũng chúng ta tới vương phủ.
Tưởng thị cười nhìn Lâm Di,
Ta biết ngay cô sẽ làm vậy, nếu là người khác thì chỉ hận không tìm được cơ hội để đối phó với lão phu nhân.
Đối phó với lão phu nhân chứ không phải là với Toàn ca, sau khi sinh con, nàng đặc biệt mềm lòng với trẻ con, Toàn ca cũng chẳng phải là một đứa bé tuỳ hứng, chỉ cần nàng đối xử thật lòng, chắc hẳn bọn họ có thể chung sống hoà hợp.
con không...
Lâm Di bất đắc dĩ nhìn về phía Huy ca bên cạnh.
Huy ca không nhịn được mà nói giúp cho đệ đệ,
Mẹ đồng ý với đệ đệ đi mà!
Hằng ca không chớp mắt, bướng bỉnh nhìn Lâm Di, Lâm Di xụ mặt mà Hằng ca cũng không chịu cúi đầu.
Đứa bé mới lớn thế này mà đã như vậy, sau này ai có thể quản được cơ chứ, Lâm Di nói khẽ:
Hằng ca, con phải học ca ca con, con nhìn ca ca hiểu chuyện thế mà.
Đều đã chuẩn bị xong, chỉ chờ vợ Củng Nhị lấy lễ vật đến.
Qua một lúc lâu vợ Củng Nhị mới vội vội vàng vàng vào phòng.
Không thấy bọc lễ vật đầu, Lâm Di nhìn về phía Vợ Củng Nhị,
Sao vậy?
Vợ Củng Nhị gấp gáp, mặt trắng như giấy,
Sách muốn tặng cho Triệu tiên sinh không thấy đâu nữa, trước đó còn để ở trong phòng xép phía Tây, nô tỳ muốn mang bồn cây cảnh và bọc sách đến, vậy mà chớp mắt lại không tìm thấy nữa.
Hồ Đào cũng dẫn mấy nha hoàn vào,
Đều đã tìm khắp rồi, trong phòng không có ạ.
.
Nhưng một đứa trẻ mới bốn tuổi thì lấy những thứ kia làm gì chứ? Lâm Di nhớ tới vẻ mặt kỳ quái của Hằng ca lúc nghe chuyện muốn đến chỗ Triệu tiên sinh.
Lâm Di phân phó Củng ma ma,
Gọi Thế tử gia đến đây.
Củng ma ma chần chờ,
Hay là hỏi lại hạ nhân trong phòng, hỏi rõ ràng rồi lại tính tiếp.
Lỡ như đổ oan cho Thể tử gia thì sao.
Từ trước đến nay Củng ma ma đều thích Huy ca, sợ nàng nghi ngờ Huy ca vô căn cứ.
Thẩm nương,
Lâm Di nhìn Chu lão phu nhân không còn chút sức lực nào nằm trên giường, người còn nhớ nhũ mẫu của Vương gia lúc nhỏ không?
Chu lão phu nhân cố mở to mắt, gật đầu rồi lại chậm rãi lắc đầu, đã nhiều năm trôi qua như vậy, không biết gặp lại còn có thể nhận ra nữa không.
Lâm Di nhìn về phía Củng ma ma, Củng ma ma gật đầu bước ra ngoài, ước chừng một chén trà sau, một người phụ nữ có mái tóc hoa râm đỡ một lão thái thái đã qua sáu mươi, người gầy như que củi tiến vào.
Chu lão phu nhân híp mắt nhìn sang, cẩn thận phân biệt, người phụ nữ mập mạp kia thỉnh an Chu lão phu nhân,
Lão phu nhân, người còn nhớ nô tỳ hay không? Nô tỳ là Trần Hương, lúc Vương gia còn bé là do nô tỳ trông.
Lâm Di từ phòng của lão phu nhân ra, đang nói tình hình của lão phu nhân với Tưởng thị thì Quách thị đỏ mắt đi tới,
Người nói xem bây giờ phải làm thế nào mới tốt đây, mẹ không chịu tin ta, Vương phi cũng biết tình hình trong nhà ta, nếu trưởng bối trong Tôn Thất doanh tới nhà, Vương phi phải nói giúp ta.
Đây là muốn khuyên nàng thời khắc mấu chốt hãy bỏ đá xuống giếng, hung hăng đá cho lão phu nhân một cái.
Quách thị lau khoé mắt,
Ta đã kiệt sức để chống đỡ cái nhà này,nuôi dạy mấy đứa bé, nội tình trước khi quản gia đều ở đó, cho dù muốn thay đổi thì cũng cần phải có thời gian.
Lời nói này một câu hai nghĩa, chẳng những đẩy Đại thái thái Chân thị ra phía trước, lại còn để nhắc nhở nàng, Toàn ca đang ở trong nhà cũ, nói không chừng Toàn ca còn phải do nàng ta nuôi dưỡng nữa.
Quách thị dùng Toàn ca để uy hiếp nàng như vậy nàng chẳng biết nên khóc hay cười nữa, dù cho không nhắc đến điều này, thì nàng cũng sẽ chẳng vì muốn đùn đẩy Toàn ca mà chung kẻ thù với Quách thị.
Bảo mọi người lui xuống hết đi!
Lâm Di phân phó Hồ Đào, sắc mặt của tiểu nha đầu trong viện đều khó coi, không cần phải doạ bọn họ như vậy.
Vợ Củng Nhị hơi ngạc nhiên, mặc dù Hổ Đào không quá rõ ràng, nhưng vẫn hiểu ý của Lâm Di, vội sai bảo người Lộng Ảnh, Lộng Nguyệt bên cạnh ra ngoài an bài.
Lâm Di ngồi xuống phản ở gần cửa sổ, bưng chén trà lên uống, hai món đồ đều là để tặng cho Triệu tiên sinh, người không muốn để Triệu tiên sinh đến làm gia sư là ai? Người có thể lấy đồ ngay dưới mắt mọi người mà chẳng ai đề phòng là ai? Cứ bình tĩnh suy nghĩ như vậy, người có thể làm việc này chẳng nhẽ là...
con muốn đi cùng mẹ cơ.
Đứa bé mới ba tuổi mặc dù không quá nặng nhưng cựa quậy như vậy thì nàng cũng không chịu nổi, Lâm Di nhỏ giọng nói với Hằng ca,
Được rồi, được rồi, mẹ bế con về nhé.
Hằng ca lập tức cười,
Sau khi về mẹ dùng bạc hà tắm cho con được không ạ?
Hoá ra là vì vậy, hôm qua Huy ca về trong tộc học thì bị nổi rôm, nàng mới sai người dùng bạc hà tắm rửa cho Huy ca.
Lâm Di nhìn về phía nhũ mẫu bên cạnh,
Lát nữa dùng bạc hà tắm rửa cho Nhị gia.
Nhũ mẫu vâng dạ, nhưng sắc mặt hơi mất tự nhiên.
Sao vậy?
Lâm Di hỏi.
Chu lão phu nhân nghe được lời này, khẽ thở ra, cuối cùng cũng nở nụ cười, nắm chặt tay Toàn ca,
Đừng khóc, đừng khóc...
Bà ta vừa nói vậy thì Toàn ca đã oà khóc.
Bầu không khí trong phòng cực kỳ ngột ngạt, Thân ma ma cũng đứng ở bên gạt nước mắt.
Lâm Di kéo Toàn ca đến bên nhẹ giọng an ủi, Toàn ca dần nín khóc, lúc này Thân ma ma mới dẫn Toàn ca ra ngoài.
Khang Vương gia là do chính tay lão thân bể ra khỏi phòng, lão thân nhớ rõ, năm đó Khang Vương gia sinh ra đã yếu ớt, lão thân còn nhắc nhở lão Quận vương gia, phải tìm ngự y trong Thái y viện tới chữa trị.
Lão Quận vương gia sốt ruột lắm, đây là con nối dõi duy nhất của Quận vương phủ, không thể qua loa được, lão Quận vương phi cũng vì quá lo lắng cho Khang Vương gia nên mới để lại chứng bệnh sau sinh, mặc dù lão thân đã từng đỡ đẻ nhiều lần, nhưng mỗi lần đều nhớ rõ, huống chi lại là hầu hạ chủ tử ở Tôn Thất doanh.
Trần Hương bên cạnh cũng nói:
Sau khi đỡ đẻ Khang Vương gia không lâu, cả nhà Vệ bà chuyển về phủ Trạch Châu, nếu không phải vì năm ngoái Vệ bà vào Kinh gặp lại con lớn, thì nô tỳ cũng sẽ không gặp được Vệ
Con không, con không, con không học ca ca đâu.
Đứa bé này, Lâm Di còn muốn tiếp tục dạy dỗ Hằng ca.
Ngày mai mời gia sư đến dạy quy củ cho chúng.
Lâm Di nghe thấy tiếng của Chu Thập Cửu, quay đầu nhìn.
Quan phục màu hải đường làm nổi bật vẻ uy nghiêm của chàng, đặc biệt là trước mặt bọn nhỏ, Chu Thập Cửu hiếm khi nở nụ cười.
Nhũ mẫu và mấy bà tử đều nghiêm mặt, cuối cùng vẫn là ma ma bên cạnh mở miệng,
Nhị gia tới phòng của người, hái loại bạc hà mới của người.
Bạc hà trong phòng nàng là loại mà thuyền buôn mới tặng cho Trương Ngụy, Nhân tiên sinh cố ý giữ lại hai chậu cho nàng, nghe nói có hương thơm của táo, chẳng trách mùi trên người Hẳng ca làm nàng cảm thấy quen thuộc.
Mẹ ơi, bạc hà mọc nhiều lắm, con giúp mẹ hái nè, Hằng ca có tốt hay không ạ?
Tháng trước Chu Thập Cửu mang về một gốc hoa lan, hái một đoá mọc đẹp cài lên đầu nàng, Hằng ca thấy vậy cũng đi hái hoa lan, khiến cho chậu lan trở nên thảm đến chẳng nỡ nhìn.
Đã có kinh nghiệm từ đó, nàng không cần nhìn cũng biết được mấy chậu bạc hà kia đã thành bộ dạng gì.
Toàn ca nhìn thấy dáng vẻ của Chu lão phu nhân thì đôi mắt lập tức đỏ lên, sợ đến mức đạp cả vào chân.
Chu lão phu nhân vươn tay sờ đỉnh đầu của Toàn ca, thở dài,
Ta cho rằng...
có thể chứng kiến Toàn ca lớn lên...
vào phòng.
Vậy thì là ai? Lâm Di suy nghĩ một chút,
Hôm nay có những ai tới đây?
Hồ Đào còn chưa nghĩ ra ai tới đây thì Lâm Di lại hỏi,
Hằng ca có đến chơi hay không?
Nhị gia? Hồ Đào và vợ Củng Nhị nhìn nhau gật đầu, Vương phi tới Trịnh gia thì Nhị gia có tới chơi.
Không biết lấy con rệp từ đầu doạ cho bọn tiểu nha hoà trốn đông trốn tây.
Tính cách của Thế tử gia và Nhị gia hoàn toàn khác nhau, một người thì trầm tĩnh, một người lại quá hoạt bát.
Củng ma ma hiểu ra,
Người nói...
là Thể tử gia...
hôm nay Vương phi ra ngoài, Thể tử không...
Gia quy của vương phủ rất nghiêm, đến giờ vẫn chưa từng xảy ra sự việc như vậy, Hổ Đào cũng là nha đầu cẩn thận, luôn quản thúc tốt mấy tiểu nha đầu khác.
Trong phủ chưa đến mức xảy ra chuyện trộm cắp, Lâm Di nghiệm mặt hỏi,
Có phải để quên ở đâu không, tìm lại cẩn thận xem.
Vợ Củng Nhị gật đầu, Hồ Đào cũng lui xuống tìm một lát sau lại đến hành lễ,
Vẫn không thấy, thư phòng cũng đã tìm rồi ạ, hôm nay không có sách nào được trả về cả.
Vậy thì lạ thật, chẳng lẽ tự nó có thể biết mất hay sao? Mọi người đang tìm kiếm khắp nơi thì hạ nhân trong cửa đến bẩm báo,
Lý Thượng thư đến rồi ạ.
Không thể để cho Lý Thượng thư chờ lâu được, Lâm Di hỏi Vợ Củng Nhị,
Bộ nghiên bút kia đã chuẩn bị xong chưa?
Vợ Củng Nhị vội gật đầu,
Chuẩn bị xong rồi ạ.
Vậy thì đưa lễ vật này đi trước.
Bộ nghiên bút kia cũng là do nàng mất công chọn ra, Triệu tiên sinh hẳn sẽ thích, Lâm Di phân phó Hồ Đào,
Còn cả hộp mực tàu tứ quân tử kia nữa, lấy tới đây đi.
Một lát sau Hổ Đào quay lại, lo sợ bất an nhìn Lâm Di,
Hộp mực kia cũng không thấy ạ.
Không phải mất một thứ, chẳng lẽ có trộm vào nhà sao? Củng ma ma nghe tin thì vội chạy tới, vẻ mặt cảnh giác,
Nô tỳ thấy vẫn nên gọi quản sự ở tiền viện đến, rà soát lại trong phủ, nếu là do hạ nhân không tuân thủ phép tắc thì là chuyện nhỏ, nhưng nếu có trộm thì không thể để như vậy được.
Nói đến kẻ trộm, Lâm Di và Chu Thập Cửu nhìn nhau, nếu thật sự có kẻ xấu, có thể trộm đồ trong phòng của Chu Thập Cửu thì sẽ không chỉ trộm mỗi hộp mực tàu và tàng thư.
Một lúc sau, Tiên Nhi tới thưa:
Vương phi gọi Thể tử gia đi rồi ạ.
Hằng ca hồi hồn,
Chuyện gì thế?
Tiên Nhi lắc đầu,
Không biết ạ, có lẽ là có liên quan đến lễ vật tặng cho Triệu tiên sinh.
Hằng ca lập tức phun cọng cỏ trong miệng ra, đứng dậy chạy đến viện của mẹ, Tiên Nhi và mấy nha đầu vội chạy theo sau.
Mới đến cửa viện, Hằng ca đã nghe được giọng nói nghiêm nghị của mẹ,
Nói với mẹ sao con lại muốn như thế?
Hằng ca ngẩng mặt lập tức đẩy cửa bước vào.
Đến rồi.
bà.
Đầu tiên Chu lão phu nhân hơi giật mình, dần dần cảm xúc bình ổn lại, lông mày đang nhíu cũng từ từ giãn ra.
Trần Hương và Vệ bà cáo lui ra ngoài, Chu lão phu nhân nhìn về phía Lâm Di,
Cháu có lòng.
Điều bà vẫn luôn không buông xuôi được là luôn hoài nghi liệu Nguyên Triệt có phải do Triệu Hựu và người phụ nữ bên ngoài sinh ra không, bây giờ Trần Hương và Vệ bà nói rõ bên giường bà, bà cũng có thể yên lòng nhắm mắt.
Một lúc lâu sau thì hơi thở của Chu lão phu nhân mới bình ổn lại, nhưng bà ta cũng chẳng còn nhiều sức, chỉ hơi hé mắt9, mãi mới có thể run rẩy thở dài,
Chẳng ngờ rằng...
nhiều năm như vậy...
ta thể mà nhìn nhầm người.
Cuối cùng bà ta muốn g6iao phó Toàn ca cho người có thể dựa dẫm cả đời.
Chu Thập Cửu nghi ngờ, một hồi lâu sau mỉm cười,
Tối nay ta sẽ không về quá muộn, chuẩn bị đồ ăn, không chừng Lý Thượng thư sẽ tới cửa làm khách.
Bên phía Triệu tiên sinh sẽ không giữ bọn họ ở lại ăn cơm.
Lâm Di gật đầu, tiễn Chu Thập Cửu ra ngoài.
Đợi khi Lâm Di trở về, Củng ma ma cẩn thận thương lượng đối sách,
Nếu không muốn gióng trống khua chiêng, vậy thì lặng lẽ điều tra, nô tỳ nhất định có thể tra rõ ràng.
Vương gia và Vương phi không để người lục soát phủ đơn giản là sợ ầm ĩ làm trò cười cho người khác, đặc biệt là chuyện trong phòng chính, kẻ bị hoài nghi đầu tiên là người bên cạnh Vương phi.
Tiểu nha hoàn trong phòng biết được tình hình thì nhìn lẫn nhau, ai cũng e ngại, quản sự muốn tra kỹ trong nội viện, tự nhiên sẽ tra xét cả đồ đạc của bọn họ, kẻ không trộm đồ không có nghĩa là sẽ không trở thành kẻ chết thay, đặc biệt là mấy tiểu nha hoàn mới vào phủ.
Qua cổng tròn, Huy ca cũng chạy tới cùng nhũ mẫu, nhìn thấy Lâm Di thì vui vẻ kéo tay Lâm Di, Hằng ca vốn đang đi đoàng hoàng lập tức xoay người ôm lấy Lâm Di chiếm vị trí của Huy ca, Huy ca tự động dừng lại nhìn đệ đệ.
Hằng ca nghịch ngợm cười, Huy ca thì cực kỳ ngoan ngoãn khiêm nhường, tính cách của hai đứa bé khác hẳn nhau, Lâm Di buông một tay Hằng ca ra, một tay khác nắm chặt tay Huy ca.
Hằng ca không vui bĩu bĩu môi, nhìn chằm chằm Huy ca, Huy ca nhất thời mềm lòng buông tay Lâm Di ra, ngoan ngoãn đứng ở bên.
Hằng ca kinh ngạc nhìn Huy ca,
Ca ca muốn tới thư viện đọc sách sao? Vậy thì đệ làm sao giờ?
Huy ca không hiểu lắm, muốn mời tiên sinh đến vương phủ làm gia sư có quan hệ gì với việc đến thư viện chứ.
Ca, nếu như huynh không thích có thể không học, không phải ca ca thích bắn cung sao? Sao không đợi mấy năm nữa rồi tìm sư phụ dạy võ công đến, học với Triều tiên sinh kia có gì hay chứ.
Huy ca cau mày suy nghĩ,
Mẹ nói muốn học võ thì phải đợi vài năm nữa, ông ngoại liền bảo có thể tìm tiên sinh đến dạy ta đọc sách trước.
Bản thân huynh thì sao, huynh muốn thể nào?
Hằng ca ngẩng đầu hỏi ca ca.
Huy ca hơi kinh ngạc, từ trước đến giờ bé chưa bao giờ nghĩ đến việc này, Huy ca cực kỳ nghiêm túc nhìn đệ đệ,
Như vậy thì không đúng, chúng ta phải nghe lời trưởng bối nói, giờ đệ còn nhỏ, sau này sẽ hiểu rõ.
Lâm Di ngẩng đầu nhìn Củng ma ma,
Có phải Huy ca không muốn đọc sách không?
Nhũ mẫu bên người Huy ca là do Củng ma ma tìm, bình thường hay nói chuyện với Củng ma ma, nếu như có chuyện gì của Huy ca mà Lâm Di không biết được thì Củng ma ma cũng có thể biết phong phanh.
Củng ma ma ngây người chốc lát,
Không thể nào, Thể tử gia là người hiếu học, nếu không thì người đã chẳng tìm tiên sinh dạy vỡ lòng cho Thể tử gia sớm như vậy.
con muốn đọc sách với Triều tiên sinh.
Rõ ràng là muốn học bắn cung, lại nói rằng muốn đọc sách, Hằng ca chạy tới ngăn ở giữa mẹ và ca ca, một tay kéo mẹ,
Mẹ tới đây, con cho người xem cái này.
Lâm Di cũng muốn biết rốt cuộc Hằng ca nghĩ gì, dẫn Huy ca đến viện của Hằng ca.
Trên mặt đất có một thanh đường, có kiến lởn vởn phía trên.
Mẹ, người không thấy ca ca giống những con kiến này sao? Bởi vì một thanh đường mà không đi chỗ khác được, chỉ có thể bị buộc chặt ở đây.
Lâm Di không khỏi kinh ngạc.
Ca ca vẫn luôn muốn học cha, thật ra ca ca chỉ có hứng thú với việc bắn cung thôi, vì sao lại phải miễn cưỡng học văn chứ, Triệu tiên sinh tuy rằng tốt, nhưng không nhất định là tốt với ca ca,
Hẳng ca nháy mắt,
Chuyện của ca ca có thể để huynh ấy quyết định được không ạ?
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.