Chương 371: Ngoại truyện 3: nhân duyên


Lâm Di nhíu mày,
Sao tỷ lại ngốc như thế? Vì đứa bé tỷ phải thoải mái tinh thần, tĩnh dưỡng thân thể chứ.


Châu Lang Hu8yên lắc đầu, đôi mắt bỗng nhiên đỏ lên,
Đứa bé có cha thì tốt...
nàng giảng cho trẫm...
câu chuyện thả diều...
ta nên ở lại trong nhà.
Tay của Châu Lang Huyên bỗng nhiên run rẩy, nước mắt lập tức chảy xuống.

Tiện nội như ngày hôm nay đều là lỗi tại ta, nhà mẹ nàng bị vạch tội không nơi nương tựa, ta lại chẳng thể khuyên nàng bớt buồn, bây giờ nàng ấy mang thai, chẳng biết lớn nhỏ có thể bình an hay không, kể cả có tiền đồ tốt hơn thì ta cũng không cần tranh, chỉ mong mẹ con nàng ấy bình an, mong trời cao có thể chiếu cố, đây là phúc khí lớn nhất của ta rồi.
() Tiện nội: Khiêm xưng vợ mình Lâm Di chợt thấy mu bàn tay âm ấm, nước mắt của Châu Lang Huyên rơi lên trên.
ta đi xem xem.

Đã đến lúc này rồi, tỷ còn muốn có sức sao,
Lâm Di ngừng một chút,
Có chuyện gì thì một lúc nữa tỷ hỏi Nhị gia là được, cần gì phải chạy tới nghe chứ.
Trọng Hiên nào chịu nói những chuyện này với nàng ấy, trái tim của Châu Lang Huyên như bị bóp chặt, dường như thở cũng không xong,
Các người đều gạt ta, còn nói là muốn để ta giải sầu.
Lâm Di không khuyên được, đành phải đỡ Châu Lang Huyên dậy thay quần áo, chậm rãi đến thư phòng ở tiền viện.
Hai người đứng ở ngoài cửa, chỉ nghe thấy trong phòng truyền ra tiếng của Chu Nguyên Triệt,
Ngươi định làm thế nào đây?
Sau đó là giọng khàn khàn của Trọng Hiên,
Ngày mai ta sẽ dâng tấu xin từ chức, bây giờ phu nhân bệnh, ta...
Từ Tề gia ra, Lâm Di bước chậm rãi bên cạnh Chu Nguyên Triệt, đột nhiên bàn tay ấm áp, được Chu Nguyên Triệt nắm chặt.
Nụ cười của Chu Nguyên Triệt cực kỳ sâu xa,
Nhân tiên sinh có bắt mạch cho nàng hay không?
Lâm Di khẽ giật mình, không hiểu rõ lắm.
Con diều Ta vẫn nhớ sự việc năm đó, nhắm mắt cẩn thận nhớ lại, làn gió, chim chóc cây cối, từng gương mặt năm đó vẫn rõ ràng như vậy.
Chính là năm đó đã thay đổi toàn bộ vận mệnh của ta và người Thương gia.
Từ xưa đến nay quân vương là người muốn gì được nấy, rốt cuộc chuyện gì mới có thể ai oán như vậy, trong lòng ta cũng muốn biết, huống chi ai chẳng muốn nhìn xem Hoàng đến trên long ỷ có dáng vẻ thể nào chứ.
Ta đi đến rừng trúc, cẩn thận nhìn ra ngoài.
dám già mồm át lẽ phải...
Hoàng hậu, nói lại những lời kia một lần nữa cho Trâm nghe được không?

Có lẽ từ khi đó, trong đầu ta đã không thể quên được vị thiên tử đầy chí khí, nhưng lại không thể không chịu ấm ức để cầu toàn, cho nên ta mới nói cho ngài đạo lý khi thả diều.

Hoàng hậu.
Giọng nói trên giường run rẩy.
Châu Lang Huyên ngẩng đầu nhìn Lâm Di,
Trái lại là muội...
có còn hận 5ta không?
Lâm Di vươn tay nắm chặt tay Châu Lang Huyên,
Đã bao nhiêu năm rồi, sao tỷ vẫn còn nhớ mãi không quên chứ, nếu ta vẫn hận tỷ thì hôm nay sẽ chẳng đến đây.
Châu Lang Huyên ho khan,
Đều tại tạo hoá trêu ngươi, sai một ly đi một dặm.
Không bước chân ra khỏi nhà bao nhiêu năm nay, nỗi lòng của Châu Lạng Huyên vẫn dừng ở tại thời điểm ấy.
Sinh mệnh kết thúc sẽ mang tất cả của ngươi đi, ngươi càng nắm giữ nhiều thì sẽ càng cảm nhận được nhiều đau khổ, ngay trước mắt cái chết, chẳng có ai kiên cường cho được.
Nhẹ giọng trấn an, khiến cho thiên tử bình tĩnh lại, ngài ấy cố chấp kéo ngón tay của ta, dường như chỉ có ta mới có thể chỉ đường cho ngài.
Nhìn hai người trong phòng vừa mừng vừa lo, Lâm Di nói:
Không còn sớm nữa, chúng ta cũng nên hồi phủ,
Nàng lấy phương thuốc từ trong tay Hồ Đào,
Đây là thuốc mà Nhân tiên sinh mới điều chế, tỷ uống vào nhất định có thể thuận lợi sinh con.

Châu Lang Huyên nhìn phương thuốc gật đầu, Tể Trọng Hiên cũng vô cùng cảm kích, vái tạ Chu Nguyên Triệt và Lâm Di, tinh thần đều đặt ở trên người Châu Lạng Huyên, tự mình đỡ nàng ấy vào phòng trong nghỉ ngơi.
lúc đó trẫm cảm thấy...
nữ tử này...
Trẫm sẽ bồi tội với phụ huynh của nàng.
Người sắp chết luôn nghĩ tới chuyện mình hối hận, sau đó muốn dùng sự sám hối để đổi lấy sự yên lòng.
Ta không nói gì, ngài vươn tay nắm chặt tay ta,
Trẫm luôn nhớ lần đầu tiên nhìn thấy Hoàng hậu...

Con gái của quan Thuận Thiên phủ Thường thị.
Ta nghe thấy nội thị gọi tên ta, vội nhận chậu hoa lan từ tay hạ nhân bước vào cửa cung.
Đây là khoảng thời gian mà khuê tú trong Kinh thành chờ đợi tuyển phi tần, ta cũng theo lệnh triệu tập vào cung, nhìn khuê tú đi lại, ta không khỏi mừng thầm, người muốn vào cung làm phi tần nhiều không kể xiết, người có dung mạo như ta thì chẳng qua chỉ đi ngang qua sân khấu mà thôi, đến cả mẹ ta cũng đã sớm dự liệu được kết quả, lúc tiễn ta ra xe ngựa còn dặn đi dặn lại,
Chịu đựng mấy ngày rồi về là xong rồi.

Ta thật sự muốn cảm thán rằng, hiểu con không ai bằng mẹ.

Sao Thường tiểu thư lại mang theo bồn hoa lan?
Nghe được tiếng nội thị hỏi, ta hành lễ,
Đây là Giải Bội do tiểu nữ tự tay trồng, mấy ngày nữa chính là thời kỳ ra hoa.
Giải Bội là loại hoa lan hiếm có.
Ta tiến tới nhìn, thấy dáng vẻ tiều tụy trên mặt ngài, thái y viện đã hết cách, đại nạn của ngài ấy đã đến, người mà ta bầu bạn cả một đời đã sắp ra đi rồi.

Đến bên kia...
Cách đó không xa truyền đến tiếng nói chuyện, trong lòng ta căng thẳng, hốt hoảng nhìn về Dung Hi, muốn mau chóng rời khỏi đó.

Bay cao thì cũng có tác dụng gì chứ, cuối cùng cũng chẳng thắng được dây thừng đang trói buộc nó.
Tiếng nói ấy giống như khát vọng đầy cõi lòng nhưng lại phải thất vọng, ta thường nghe thấy từ miệng ca ca, nhưng ca ca ta là công tử phong lưu nổi danh ở Kinh thành, những lời ấy chỉ nói để cho cha ta nghe mà thôi, chờ lúc cha rời khỏi, trong nháy mắt huynh ấy lại cười đùa hớn hở.
Ngài hao tâm phí sức, cuối cùng thành con diều đứt dây tự do tự tại bay lượn trong trời đất riêng của ngài, mà Thương gia lại trở thành sợi dây bị cắt đứt rơi trên mặt đất, ngã sấu vào bùn lầy.
Sau khi biết tin phụ huynh chết, ta lại nhớ tới thời khắc ta được chọn làm Hoàng hậu, tiếp chỉ rồi trở lại phòng, trơ mắt nhìn hoa lan trên bàn bỗng nhiên rơi xuống, ta không hề biết rằng, trong thời khắc ấy, cuộc đời ta đã héo tàn.
Các tiểu thư trong cung, có người đến nói chuyện cùng với Hoàng Thái hậu, có người đến ngự hoa viên thả diều, ngâm thơ, vẽ tranh thi triển tài năng, chỉ có ta thành thật nhất, thỉnh thoảng mới xuất cung đến nơi
hẻo lánh trong vườn hoa hóng mát.

Hoàng thượng ngài nhìn kìa, diều bay cao quá.

Ta nâng váy lên giường, đưa tay ôm lấy Hoàng đế.
Nhẹ nhàng vỗ lưng ngài,
Đừng sợ, đừng sợ...
Ngài ấy không dùng cái uy của thiên tử bác bỏ ta, ngài ấy quả thực vô cùng sợ hãi.
Nội thị dường như hiểu lời này của ta thành đây là đồ vật mà ta dùng để hối lộ, ông ta nhìn hoa lan nở nụ cười.
Ta ôm chặt hoa lan hơn,
Ta sợ không nhìn thấy hoa nở nên mới mang vào cung.
Mặt của nội thị lập tức cứng ngắc, ông ta phất tay để cung nhân bên cạnh dẫn ta bước vào cửa cung.
Trà mi nở hoa, cả đời ta bị ép buộc cùng lời thề gắn bó trọn đời với thiên tử.
Hoàng đế run rẩy, ngài đang sợ, sợ rằng cứ thế mà nhắm mắt, sợ phải rời đi chốn phồn hoa thịnh thể của ngài ấy.

Tiểu thư thích hoa cỏ như vậy sao?


Bởi vì chúng thật nhất, người thật tâm đối đãi với chúng, chúng sẽ lớn thật tốt.
Dung Hi cũng bị ta nói đến mức động lòng, mắt nhìn những cành cây mới nhú,
Dường như đúng là như vậy.
Đôi khi ta lén nghĩ rằng, đôi chủ bộc này đúng là không cứu nổi nữa.
Ta mỉm cười,
Gió càng lớn, sợi dây thừng càng căng thì dây thừng càng dễ đứt.
Chính là lời nói này, khiến ngài ấy chú ý tới ta, cũng nhận định rằng ta là một nữ tử ham mê quyền lực.
Bất giác, ta tiến cung, làm Hoàng hậu.
Khoảng cách giữa hai vợ chồng họ chỉ là lời nói này mà thôi.
Lâm Di vươn tay đẩy cửa ra, Tề Trọng Hiến kinh ngạc nhìn Châu Lang Huyên đứng ở cửa,
Nàng ra ngoài làm gì, sao lại làm vậy chứ.
Tề Trọng Hiên vội vàng bước lên, đỡ lấy Châu Lang Huyên.

Khang Vương gia tới rồi, đã đến tiền viện nói chuyện với lão gia.
Hạ nhân đến bẩm báo.
Châu Lang Huyên ngẩng đầu nhìn Lâm Di, ánh mắt Lâm Di phức tạp, dường như có lời gì đó khó nói.

Thường tiểu thư, người ở đây ạ.
Ta nhìn căn phòng nửa mới nửa cũ, ở góc phía Tây của cung, một phòng nhỏ không đáng chú ý, trong phòng chỉ có mùi của bụi đất, ta bưng hoa vào cửa, đặt hoa lan ở phía đầu giường, cành lá xanh tươi của Giải Bội dường như tăng thêm cảnh sắc cho toàn bộ căn phòng.

Dựa vào đức hạnh, dung mạo của tiểu thư thì chỉ cần tốn một chút công phu là nhất định sẽ được tuyển chọn.
Cung nữ Dung Hi nói như vậy, thoáng vẻ chờ đợi, dường như Dung Hi cho rằng đã hầu hạ đúng chủ tử, sau này sẽ có được tiền đồ tốt, nàng ấy không hề biết rằng, vị trước mắt nàng ấy đã sớm ôm tâm tư ăn uống miễn phí, cọ xát vài ngày rồi bay khỏi hoàng cung.
thật thông minh...
thật to gan...
Như con diều đứt dây, sớm muộn gì cũng phải rơi xuống đất.

Kiếp sau...

Ta cảm thấy như thế này rất tốt.
Ta vừa loay hoay với hoa cỏ trong viện vừa nói.
Hạ nhân khác trong phòng nhìn thấy bộ dạng này của ta đã mất hết lòng tin, chỉ có nha đầu Dung Hi này vẫn không rời không bỏ theo sát ta.
Tốt hơn so với việc ở cùng ta...
ta là người 3không may mắn, nếu như chẳng phải do ta thì Tề gia đã không bị liên lụy, Trọng Hiên cũng sẽ không phải chịu ấm ức, luôn không đ9ược triều đình trọng dụng.
Bao nhiêu năm dùi mài kinh sử cứ như thế mà uổng phí, nếu nàng ấy chết, Trọng Hiến có thể tái giá, 6sẽ có thể thay đổi tình trạng hiện nay.
So với những tiểu thư khác đang khẩn trương và tò mò, ta có vẻ quá mức bình tĩnh, ngẩng đầu nhìn bốn phương trời, nơi này mang lại cho ta cảm giác bị đè nén, ngột ngạt, ta không thích nơi này, đợi kỳ tuyển tứ kết thúc, ta sẽ lập tức lao ra khỏi đây, dù là ở trong khuê phòng thì đó cũng là thế giới nhỏ của riêng ta.
Mà nơi này thì chưa từng thuộc về ai cả.
Chu Nguyên Triệt mỉm cười, nụ cười trong trẻo xa vời,
Nàng cũng nên sinh cho ta một đứa con gái.
Lâm Di nhìn xung quanh, sợ bị người khác nghe thấy, ngẩng đầu nhìn vào mắt của Chu Nguyên Triệt, đã thành thần bao nhiêu năm rồi, mà hễ đối mặt như vậy nàng vẫn cứ đỏ mặt.
Nụ cười ưu nhã như đám mây xa tận chân trời, chẳng thể chạm tới được kia sẽ mãi mãi ở lại bên cạnh nàng.
Chẳng lẽ Trọng Hiên xảy ra chuyện gì, Châu Lang Huyên lập tức căng thẳng, nhất định là đã xảy ra chuyện, nếu không thì vợ chồng Khang Vương sẽ không đến đây lúc này.
Châu Lang Huyên giãy giụa ngồi dậy,
Ta...
Châu Lang Huyên đã khóc không thành tiếng.
Lâm Di nhìn về phía Chu Nguyên Triệt, Chu Nguyên Triệt đặt tấu sớ trong tay lên bàn,
Ta mời Lại bộ sắp xếp xem sao, đợi sau khi vợ người sinh xong thì người dẫn cả nhà rời Kinh nhậm lại chức tri phủ đi thôi!
Châu Lang Huyện khó tin mở to mắt, không ngờ triều đình cuối cùng cũng trọng dụng lão gia.
Thiên tử trẻ tuổi ngồi trên bậc thang, cái bóng kéo dài.
Sau khi nhìn thấy, ta muốn dẫn Dung Hi rời đi, lại bị nội thị trông thấy,
Ai ở đó?
Vốn dĩ là tình cờ gặp nhau, nhưng từ đó lại giống như hai sợi dây thừng bằng bông giao nhau, cứ thế mà vướng mắc.
Trầm vẫn muốn tìm Hoàng hậu...
Ta quay đầu nhìn về phía bên ngoài cửa sổ, loáng thoáng nhìn thấy con diều bỗng nhiên rơi trên đất.

Ta mỉm cười, Hoàng thượng ngài có biết không, ta không rời không bỏ như vậy là muốn thực hiện lời hứa của ta đối với ngài, ta tin thế gian này có luân hồi, sợ rằng kiếp này thiếu nợ thì kiếp sau phải trả lại toàn bộ.

Điều ta sợ chính là kiếp sau vẫn gặp lại ngài.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Doanh Môn Phục Quý.