Chương 1215+1216: Tin tức sơ bộ


Số từ: 2967
Nhóm dịch: Sói già
Nguồn: Vipvandan.vn
Hiện tại hắn đã nắm giữ mệnh môn của đối phương, phối hợp hay không phối hợp, toàn bộ đều nhìn xem lựa chọn của đối phương thế nào.
Lâm Minh cũng biết, hôm nay nếu như hắn không biểu lộ thái độ, chỉ sợ rất khó khiến cho người ta mở miệng, hắn lập tức nhìn về phái Vi Kiệt.
- Vi thiếu gia, Lâm mỗ ở trong này cũng chỉ làm chút sinh ý nhỏ, ngươi muốn nghe tin tức gì, nếu như Lâm mỗ biết rõ tuyệt đối không dấu diếm. Chỉ cầu ...
Nói xong, Lâm Minh nhìn về phía Giang Trần. Hiển nhiên hắn muốn người thần bí gọi là Trinh tiên sinh này giúp hắn nhìn xem rốt cuộc hắn bị bệnh gì.
Vi Kiệt khẽ cười một tiếng:
- Kỳ thực cũng không phải chuyện đặc biệt lớn gì. Lâm huynh có nghe nói qua Vạn Tượng Cương Vực hay không?
- Vạn Tượng Cương Vực?
Lâm Minh nao nao, gật đầu một cách vô thức, nói:
- Biết rõ, trong khoảng thời gian này không phải bọn họ bị Bất Diệt Thiên Đô diệt sao?
- Đúng vậy, ta nghe nói Lưu Ly vương thành chúng ta có người đi Vạn Tượng Cương Vực thu một đám nô lệ. Ta muốn biết nhóm nô lệ này là nhà nào thu.
Lâm Minh khẽ giật mình, có chút hồ nghi nhìn qua Vi Kiệt, lại nhìn qua Trinh tiên sinh kia. Trong lòng không khỏi cảm thấy có chút kỳ dị. Vi gia này tại sao lại cảm thấy hứng thú như vậy với Vạn Tượng Cương Vực?
Vi Kiệt cười nhạt một tiếng:
- Lâm lão bản, ngươi đừng suy nghĩ lung tung. Vi mỗ chỉ nghe nói Đan Kiền Cung trong Vạn Tượng Cương Vực là tông môn đan đạo. Bên trong có thiên tài đan đạo, vô cùng hiếm thấy. Hơn nữa trên người bọn họ có ít thứ mà ta muốn. Lâm lão bản cũng biết, những năm này Vi Kiệt ta luôn phiền muộn về chuyện Đan Vương...
Vi gia không có Đan Vương khách khanh, chuyện này mỗi một người trong Lưu Ly vương thành đều biết. Nguyên nhân mà một Đan Vương khách khanh trong Vi gia khi đó chết, người Lưu Ly vương thành cũng biết.
Cho nên Vi Kiệt vừa mới nói vậy, Lâm Minh đã tin bảy tám phần.
- Chỉ có chuyện này thôi sao?
Lâm Minh nháy mắt nhìn qua Giang Trần.
Giang Trần cười nhạt một tiếng:
- Chỉ cần tình báo của ngươi hữu dụng, ta có thể trị bệnh cho ngươi. Không phải là trị phần ngọn mà là trị tận gốc.
- Có thể trị tận gốc?
Trong mắt Lâm Minh bắn ra tinh quang.
- Vậy thì phải xem tin tức của Lâm lão bản có đáng giá với tin tức này hay không mà thôi.
Giang Trần cũng không phủ nhận.
Loại người làm ăn như Lâm Minh một khi mệnh môn bị Giang Trần nắm lấy, muốn hắn không phối hợp cũng khó khăn.
Hắn nở nụ cười đắng chát, nói với Vi Kiệt:
- Vi thiếu gia, đoạn thời gian trước quả thực có người từ Vạn Tượng Cương Vực mua một đám nô lệ trở về. Đám nô lệ kia chính là người Đan Kiền Cung, chỉ là ...
- Lâm huynh, có lời gì huynh cứ việc nói thẳng.
Vi Kiệt nói.
- Người làm việc này cũng là lão bản trong Ngư Long quảng trường, nhưng mà người ta bài danh top mười trong Lưu Ly vương thành. So với kẻ làm ăn nhỏ như ta mà nói, cấp bậc chênh lệch quá xa.
- Là nhà nào?
Vi Kiệt truy vấn.
- Vạn Khôi các.
- Vạn Khôi các?
Vi Kiệt sững sờ.
- Vâng, Vạn Khôi các, sau lưng bọn họ là Ti Khấu thế gia.
Lâm Minh dứt khoát nói ra, cũng không che dấu gì.
- Ti Khấu thế gia?
Sắc mặt Vi Kiệt thoáng cái trở nên cực kỳ khó coi, Ti Khấu thế gia này là một trong số tử địch không nhiều của Vi gia trong Lưu Ly vương thành.
Lâm Minh cười khổ một tiếng:
- Vi thiếu gia, những lời này dừng ở đây thôi. Hy vọng tới lúc đó ngươi đừng bán Lâm mỗ a. Một chút gia sản này của Lâm mỗ, sao có thể chịu được Vạn Khôi các chèn ép a.
Vi Kiệt nghiêm túc nói:
- Lâm huynh yên tâm, Vi mỗ không phải là loại người bán đứng bằng hữu.
Lâm Minh khoát tay, tin tức này cũng không coi là tin tức cơ mật gì, ở trong vòng luẩn quẩn này, cơ hồ tất cả lão bản đều biết được.
Ánh mắt lại mang theo vài phần cầu khẩn nhìn về phía Giang Trần.
Giang Trần cười cười:
- Lâm lão bản, bệnh trạng này của ngươi không phải là bệnh, không phải độc, mà có thể là tà khí.
- Đó là gì?
Lâm Minh phiền muộn cực kỳ.
- Ngươi bình thường ở nơi nào?
Giang Trần cười hỏi:
- Nếu như ta đoán không sai, ngươi ban đêm khi nghỉ ngơi có lẽ có sủng vật ở bên người.
- Ngươi... Làm sao ngươi biết?
Lâm lão bản khiếp sợ.
- Ta còn biết, sủng vật mà ngươi nuôi hẳn là một loại sủng vật giống như mèo, nhưng kỳ thực không phải là mèo, mà là một loại biến chủng của mèo.
- Ồ? Ta vẫn cho rằng là mèo, vậy con mèo này có vấn đề gì sao? Thế nhưng mà ta cũng mang cho những Đan Vương kia xem qua nó, bọn họ cũng không có nói nó có vấn đề gì a.
- Đó là bọn họ vô tri.
Giang Trần cười nhạt một tiếng:
- Bản thân con mèo này quả thực không có vấn đề gì, ngươi để cho bất luận một Đan Vương nào tới xem cũng không thể nhìn ra vấn đề gì. Bản thân con mèo cũng không có vấn đề.
- Vậy thì... Rốt cuộc tình huống là thế nào?
Lâm Minh run rẩy môi, tâm tình cực kỳ kích động, hắn có cảm giác, bệnh trạng đã làm hắn khó chịu nhiều năm hôm nay rốt cuộc cũng có hy vọng được trị khỏi.
- Nói toạc ra kỳ thực cũng không đáng một đồng. Ngươi trở về, đem con mèo này làm thịt đi, sau đó theo đơn thuốc mà ta kê cho ngươi, phục dụng một tháng, khi đó không sai biệt lắm sẽ khỏi.
- Chỉ như vậy?
Thanh âm của Lâm Minh phát run.
- Ta lừa ngươi làm gì?
Giang Trần cười nhạt một tiếng nói:
- Cầm giấy bút tới đây.
Lâm Minh tự mình đi chuẩn bị giấy bút, cung kính để trước mặt Giang Trần. Giang Trần cũng nghiêm túc ghi chép một phen.
- Đây chính là đơn thuốc, ngươi đi mua linh dược, ném vào cùng một chỗ rồi sắc thuốc. Không cần bất luận kỹ xảo gì, nuốt vào là được.
Lâm Minh vô thức tiếp nhận đơn thuốc, còn có cảm giác khó có thể tin được. Tất cả chuyện này quả thực giống như là mơ vậy.
Nếu như không phải Giang Trần một câu nói toạc ra bệnh trạng cùng với thói quen hàng ngày của hắn, nhất định hắn sẽ cảm thấy người này là lừa đảo, tùy ý trêu đùa hắn.
Thế nhưng mà trực giác nói cho hắn biết, lần này có lẽ không sai.
Đối phương nói như vậy, loại thần thái kia, căn bản không phải là gạt người. Thậm chí từ trong mắt đối phương hắn còn nhìn ra một loại cảm xúc khác, đó chính là người ta căn bản không thèm lừa gạt hắn.
Trong lúc nhất thời, tâm tình Lâm Minh kích động, trong lòng có vô số cảm xúc ngổn ngang, chỉ cảm thấy ác mộng vài năm đối với hắn rốt cuộc cũng chấm dứt.
- Đi lấy thuốc đi, cáo từ.
Giang Trần nhìn ra Lâm MInh hiện tại đang kích động, nhưng mà loại kích động này với tư cách là Đan Dược sư, kiếp trước hắn đã nhìn qua quá nhiều.
Lần trước cứu sống Vi Kiệt, những thủ hạ kia của Vi Kiệt, khi đó chẳng phải cũng có biểu hiện như vậy hay sao?
Lâm Minh nắm tay Vi Kiệt nói:
- Vi Thiếu gia, lần này Lâm Minh ta thiếu nợ một nhân tình của ngươi. Về sau ngươi có chuyện gì, cho dù tới tìm Lâm mỗ, chỉ cần Lâm mỗ ta có thể xuất lực, nhất định sẽ không chối từ.
Hắn không dám nắm tay Giang Trần, bởi vì hắn cảm thấy, Trinh Thì thần bí này có chút thâm bất khả trắc. Hắn không dám tùy tiện bắt tay người này.
Vi Kiệt tiêu sái cười nói:
- Lâm huynh, nói quá lời rồi. Vi mỗ gần đây thích kết giao bằng hữu. nếu như Lâm huynh cảm thấy Vi mỗ đáng giá kết giao, về sau chúng ta nên lui tới nhiều hơn.
- Được, được.
Lâm Minh kích động vô cùng.
Vi Kiệt vỗ bả vai hắn:
- Lâm huynh cũng là người có vận khí tốt. Vị Trinh huynh này có thiên phú đan đạo thâm tàng bất lộ, bình thường rất ít ra tay, một khi ra tay không bao giờ thất thủ.
- Đúng, đúng.
Lâm Minh cảm thấy lời này vô cùng đúng, bệnh trạng của hắn bao nhiêu Đan Vương từng xem qua, đều bó tay chịu chết. Vị Trinh đại nhân này chỉ tùy ý xem qua vài lần, đã đem bệnh trạng của hắn nói ra rõ ràng. Đây tuyệt đối là chuyện mà người bình thường không thể làm được.
Người so với người tức chết người.
So với vị Trinh đại nhân này mà nói, những Đan Vương kia quả thực chính là hàng kém chất lượng, chỉ có hư danh.
Một đường cung kính tiễn đưa Giang Trần và Vi Kiệt ra của, Lâm Minh quả thực có xúc động muốn khóc lóc một hồi. Những bệnh trạng này đã tra tấn hắn quá lâu.
Cầm trong tay đơn thuốc, quả thực so với trăm vạn Thánh linh thạch còn quan trọng hơn.
- Giang huynh, bệnh trạng kia của hắn rốt cuộc là gì?
Đi ra khỏi cửa hàng của Lâm Minh, Vi Kiệt vẫn không nhịn được mà lên tiếng hỏi, hắn cũng vô cùng tò mò.
- Chuyện này cũng không phải là chuyện gì quan trọng, mèo mà hắn nuôi không phải là mèo bình thường. Mà chính là U Minh miêu thú, loại mèo này nửa đêm khẽ kêu, trong vòng hai thời thần sẽ đưa tới rất nhiều âm sát khí. Mà Lâm lão bản này lại bị âm sát khí gây thương tích. Âm sát khí này ban ngày nhìn không ra, trong đêm sẽ lại nhiều lần xuất hiện, tra tấn hắn. Bệnh trạng của hắn kỳ thực đã vô cùng nghiêm trọng, trên mặt cũng xuất hiện thi ban.
- Thi ban?
Vi Kiệt nghe vậy toàn thân phát lạnh:
- Người còn sống sờ sờ làm sao có thể xuất hiện thi ban?
- Âm sát khí này tới từ nơi âm u, chứa đựng u minh thi khí. Lâm lão bản này mặc dù là người sống, kỳ thực cũng đã là hoạt tử nhân. Nếu không phải ta xuất hiện, không tới ba năm hắn sẽ chết không phải nghi ngờ.
- Nghiêm trọng như vậy sao?
Vi Kiệt hoảng sợ nói.
- So với Cửu Tiếu Kim phật tán thì âm sát khí này tính là gì cơ chứ.
Giang Trần cười nhạt một tiếng:
- U Minh âm sát khí này tốt xấu gì cũng có thể sống được mười năm, tám năm. Cửu Tiếu kim phật tán, một khi phát tác, sau chín nụ cười, sẽ tắc thở. Ta cảm thấy người đối phó với ngươi vẫn ác hơn.
Vẻ mặt Vi Kiệt ngưng trọng, than nhẹ một tiếng:
- Giang huynh, vốn những chuyện nhà này không muốn nói với huynh. Nhưng mà Giang huynh lại đối xử chân thành với ta như vậy, Vi mỗ cũng không dám giấu diếm...
Giang Trần khoát tay nói:
- Việc này sau khi trở về chúng ta sẽ nói tiếp, trước tiên đi Vạn Khôi các.
Vi Kiệt cười khổ:
- Giang huynh, việc này cần phải bàn bạc kỹ hơn. Vạn Khôi các kia thì dễ nói chuyện, thế nhưng mà Vạn Khôi các lại do Ti Khấu thế gia đứng sau mà nói, vậy thì không dễ.
- Ồ? Ti Khấu thế gia kia rất cường đại sao?
- Cường đại thì không cường đại, không sai biệt lắm với Vi gia ta là bao. Đều là thế gia Cửu cấp. Địa vị ở Lưu Ly vương thành không tệ. Ta nói không dễ là không phải bọn họ cường đại, mà là bọn họ là kẻ thù truyền kiếp của Vi gia chúng ta, quan hệ vô cùng kịch liệt.
Vi Kiệt cũng biết những chuyện này có dấu diếm cũng không được.
Việc lần này quả thực xảo hợp vô cùng, hết lần này tới lần khác không ngờ lại là Ti Khấu thế gia. Vi Kiệt nói xong những lời này, có chút khó nhịn nhìn qua Giang Trần, hiển nhiên hắn cũng cảm thấy vô cùng áy náy.
Giang Trần cân nhắc một lát, gật gật đầu, nói:
- Đã như vậy, Vi thiếu gia ngươi về trước đi, một mình ta đi tới đó.
Vi Kiệt lắc đầu:
- Ngươi đi cùng ta, hiện tại cả người Ngư Long quảng trường đã biết. Cho dù ngươi có đi một mình, người Vạn Khôi các cũng sẽ không cho ngươi đẹp mặt.
Giang Trần nghĩ lại cũng hiểu được Vi Kiệt nói có chút đúng.
- Đã như vậy, trước tiên rời khỏi nơi này đã. Tìm một nơi ta đổi một thân trang phục rồi lại tới.
Hai người rời khỏi Ngưu Long quảng trường.
Rất nhanh đã có tin tức đưa tới Vạn Khôi các, đưa tới chỗ của Ti Khấu thế gia.
- Nam thiếu, vừa rồi Vi Kiệt của Vi gia đã tới, hiện tại đã đi.
- Ồ? Hắn tới nơi này làm gì?
Một người trẻ tuổi mặc áo bào màu bạc được gọi là Nam thiếu hiếu kỳ hỏi.
- Thuộc hạ không biết, hắn dạo chung quanh nơi buôn bán nô lệ một vòng, đi vào trong cửa hàng của Lâm Minh ngồi một lát rồi sau đó mới đi.
- Đi, kêu Lâm Minh tới đây.
Nam thiếu khoát tay nói.
Rất nhanh Lâm Minh đã bị gọi tới.
- Nam thiếu.
Lâm Minh không kiêu ngạo không siểm nịnh nói, thái độ đối với Nam thiếu này so với thái độ chiêu đãi, đón tiếp Vi Kiệt lúc đầu cu xng không khác là bao.
- Lâm lão bản, vừa rồi Vi Kiệt của Vi gia đi tới cửa hàng của ngươi đúng không?
Nam thiếu thản nhiên nói.
Nam thiếu này là người Ti Khấu thế gia, gọi là Ti Khấu Nam.
Lâm MInh biết rõ việc này tránh không được tia mắt trong Ngư Long quảng trường, cũng không có phủ nhận:
- Đúng, Vi thiếu gia đi cùng một người khác, đi vào trong tiểu điếm, ngồi một lát rồi mới đi.
- Hắn đi vào trong làm gì vậy?
Ngữ khí của Ti Khấu Nam lạnh nhạt, giống như thẩm vấn phạm nhân, có cảm giác như cao cao tại thượng.
Lâm Minh nghe nói như vậy, trong lòng kỳ thực cũng không cảm thấy cao hứng bao nhiêu. Lâm Minh hắn có thể đặt chân ở Ngư Long quảng trường cũng không phải không có một chút căn cơ nào.
Hắn không sợ Vi Kiệt, tự nhiên cũng không sợ Ti Khấu Nam này.
Nhìn thấy Ti Khấu Nam này vô lễ như vậy, bộ dáng cao cao tại thượng giống như kẻ bề trên, trong lòng của hắn tự nhiên cảm thấy không vui. Nhưng mà người làm ăn có lòng dạ rất sâu, lại không có biểu hiện ra ngoài.
- Hắn đi tới chỗ ta, dường như muốn mua mấy nô lệ, nhưng mà giá cả không phù hợp, cho nên hắn liền rời đi.
Lâm Minh tùy tiện lấy một lý do.
Loại nời này Tư Khấu Nam cũng khó phân biệt được thật giả.
- Chỉ có như vậy? Không có việc gì khác?
Ti Khấu Nam lạnh lùng hỏi.
Lâm Minh lắc đầu nói:
- Lâm mỗ và Vi gia cũng không có giao tình gì. Chẳng lẽ Nam thiếu còn cảm thấy có chuyện gì khác hay sao?
Ngữ khí của Lâm Minh không kiêu ngạo không siểm nịnh, lại không ăn nói khép nép một chút nào.
Ti Khấu Nam lại hỏi mấy vấn đề, chỉ là không hỏi ra được thứ gì. Hắn phất tay:
- Lâm lão bản, có một ít sinh ý không thể làm với một số người, ví dụ như Vi gia này. Ta nói như vậy ngươi hiểu rồi chứ?
Lâm Minh cười cười, không nói gì mà quay đầu rời đi.
Ti Khấu Nam nhìn thấy Lâm Minh rời đi, nói với thuộc hạ bên dưới:
- Phái thêm tai mắt, nhìn chằm chằm vào. Chỉ cần người Vi gia tiến vào thì phải nhanh chóng báo cho ta.
...
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Độc Tôn Tam Giới.