Chương 1216: Luật lệ buồn nôn
-
Độc Tôn Tam Giới
- Lê Thiên
- 2618 chữ
- 2020-05-09 03:55:12
Số từ: 2610
Nhóm dịch: Sói già
Nguồn: Vipvandan.vn
Ra khỏi Ngư Long quảng trường, Giang Trần để cho Vi Kiệt về trước, hắn vọt tới một chỗ tốt, trong vòng mấy hô hấp đã đổi một trang phục khác.
Khi hắn đang định trở lại Ngư Long quảng trường, bỗng nhiên sau lưng truyền đến một đạo thanh âm:
- Vị bằng hữu kia, xin dừng bước.
Thân ảnh Giang Trần nhoáng lên một cái, ánh mắt tràn ngập vẻ cảnh giác. Người nọ lại cười khanh khách một tiếng:
- Giang công tử, đừng vội.
Sau lưng, Hoàng Nhi cô nương duyên dáng yêu kiều, giống như một đóa hoa sen xinh đẹp, thánh khiết trong gió.
- Hoàng Nhi cô nương, nàng tới rồi sao?
Giang Trần đột nhiên nhìn thấy Hoàng Nhi, trong lòng đại hỉ. Trải qua thời gian dài ở chung. Hai người đã quen với cảm giác ở bên cạnh nhau.
Mấy ngày nay tách ra, Giang Trần cũng có cảm giác buồn bực vô cớ.
Bỗng nhiên nhìn thấy Hoàng Nhi trở về, tâm tình hơi có chút thất lạc của Giang Trần thoáng cái trở nên phấn chấn.
Hắn cũng nhìn ra được, Hoàng Nhi không có cố ý ăn mặc, thế nhưng cho dù là tùy ý ăn mặc, thế nhưng lại tạo thành hiệu quả không thể tưởng tượng nổi trên người Hoàng Nhi.
- Giang công tử, ta theo ký hiệu của công tử mà tới đây, công tử có tin tức của Câu Ngọc tỷ tỷ chưa?
Giang Trần thu hồi ánh mắt từ trên người Hoàng Nhi, khẽ gật đầu:
- Có chút tin tức, hiện tại còn chưa xác định rõ được. Ta đang chuẩn bị đi xem.
Hoàng Nhi nghe vậy khẽ nhíu mày:
- Đã như vậy việc này không nên chậm trễ, chúng ta mau đi xem.
- Đúng vậy.
Hoàng Nhi đang muốn nhấc chân lên, bỗng nhiên nghĩ tới cái gì đó mà cười hì hì nói:
- Ta vẫn nên đổi trang phục một chút.
Nói xong tay kéo qua mặt một cái, khuôn mặt lập tức biến đổi giống như dưới tay nàng có một tấm mặt nạ, đem dung nhan tuyệt mỹ của nàng che lại.
Giang Trần cười cười, hắn biết rõ Hoàng Nhi làm như vậy là vì muốn ngăn chặn phiền toái.
Ngư Long quảng trường là một địa phương ngư long hỗn tạp, nếu như Hoàng Nhi dùng diện mạo thật xuất hiện, không biết sẽ tạo thành bao nhiêu phiền toái.
Hoàng Nhi làm như vậy hiển nhiên cũng không muốn gây thêm phiền toái cho hắn.
Hai người nhanh chóng tới Ngư Long quảng trường, vì ngăn ngừa hiềm nghi, hai người dạo quanh nơi buôn bán nô lệ một vòng, lúc này mới đi tới Vạn Khôi các kia.
Vạn Khôi các là một cửa hàng lớn buôn bán nô lệ, quả thực khác với những cửa hàng nhỏ khác trong khu buôn bán nô lệ này.
Hai người vừa mới đi vào lập tức có cảm giác hào hoa xa xỉ. So với những cửa hàng bên ngoài mà nói, hai người hoài nghi liệu có phải mình đi nhầm nơi hay không?
Bên trong cửa hàng này không nhìn thấy bất luận tên nô lệ gì. So với bên ngoài mà nói quả thực cách biệt một trời một vực.
Thấy có khách nhân vào trong, tiểu nhị lập tức tiến lên đón.
- Nhị vị khách quý, các vị muốn xem hàng gì?
Trước khi Giang Trần tiến vào đây kỳ thực cũng đã chuẩn bị tâm lý. Loại cửa hàng này, ngươi càng nơm nớp lo sợ, người ta càng không coi ngươi vào đâu.
Nhất định phải biểu hiện bình tĩnh một chút, khiến cho đối phương không nhìn thấy sâu cạn của ngươi. Khi đó người ta mới có thể coi trọng ngươi.
- Các ngươi có những loại mặt hàng gì?
Giang Trần đi dạo một vòng, đặt mông lên trên một cái ghế gần đó.
- Khách quý, ngài muốn xem hàng cấp độ gì?
Tiểu nhị không phải là loại người có tật xấu mắt cao hơn đầu, gặp phải khách nhân có khí độ bất phàm như thế này hắn cũng không dám lãnh đạm.
- Cấp độ đương nhiên càng cao càng tốt.
Giang Trần cười nhạt một tiếng:
- Tốt nhất là có thể nhìn qua hàng trước.
- Xem hàng đương nhiên là không thành vấn đề, nhưng mà trong bổn điếm có luật. Muốn xem hàng, trước tiên phải giao tiền đặt cọc.
Tên tiểu nhị kia cười nói.
- Tiền không thành vấn đề.
Giang Trần tùy ý khoát tay.
- Hắc hắc, khách quý hiểu lầm rồi. Tệ điếm chưa bao giờ hoài nghi quý khách có tiền hay không. Hàng loạt sinh ý trong tiểu điếm nhiều khi không thu linh thạch.
- Không thu linh thạch?
Giang Trần nhướng mày, trong người hắn là linh thạch nhiều nhất. Khi diệt địch trong Anh Khấp cốc không càn quét được bao nhiêu thứ tốt, bởi vì những tu sĩ kia lúc chấp hành nhiệm vụ, trên người căn bản không mang theo thứ gì tốt. Chỉ có loại vật thường dùng như linh thạch, trên người mới có không ít.
Nếu nói tới linh thạch, hiện tại hắn là siêu cấp phú hào.
- Đúng vậy, không phải tiểu điếm kiêu ngạo, thế nhưng sinh ý ở trong Lưu Ly vương thành cũng là số một số hai. Hàng hóa đặc thù, đều dùng phương thức đặc thù giao dịch. Nếu như không để cho tiểu điếm cảm thấy hứng thú, hàng tốt của bổn điếm, tuyệt đối sẽ không bán ra.
Giang Trần nghe vậy khẽ chau mày, không ngờ chỉ buôn bán mà cũng có nhiều chú ý như vậy.
- Trước tiên xem hàng đã.
Hoàng Nhi bên cạnh bỗng nhiên mở miệng, tiện tay ném ra một vật.
Tên tiểu nhị kia nhìn vật trong lòng bàn tay mình, cái cằm thiếu chút nữa rớt xuống, đây... đây không ngờ lại là một khỏa linh tủy.
Linh tủy cũng là linh thạch, nhưng là tinh hoa trong đám linh thạch.
Tinh hoa linh lực ẩn chứa trong một khỏa linh tủy thậm chí còn hơn một vạn khỏa, thậm chí hơn mười vạn khỏa linh thạch.
Nhưng mà cho dù mười vạn khỏa linh thạch cũng khó đổi được một khỏa linh tủy. Công dụng của thứ linh tủy này so với linh thạch còn rộng hơn.
Khắc trận pháp, luyện chế đan dược, chế tác phù lục.
Những cường giả kia, linh bày trước mặt bọn họ, có lẽ ngay cả mí mắt bọn họ cũng không nhảy lên một cái. Nhiều khi, tài phú đối với siêu cấp cường giả mà nói, ý nghĩa đã không lớn.
Thế nhưng mà thứ như linh tủy này, một khi xuất hiện, cho dù là siêu cấp cường giả thì tim cũng đập thình thịch.
Đây là chỗ tốt của linh tủy.
Cho dù là một khỏa linh tủy cũng có sức thuyết phục hơn so với mười vạn linh thạch.
Ngươi có mười vạn linh thạch, ở trong thế giới võ đạo có khả năng ngươi vẫn là người nghèo. Thế nhưng chỉ cần ngươi có một khỏa linh tủy, vậy thì tuyệt đối là người giàu có.
Linh tủy tuyệt đối không phải là thứ mà người bình thường có thể có được.
Quả nhiên, một khỏa linh tủy xuất hiện, lập tức khiến cho hai mắt tên tiểu nhị kia sáng ngời.
Sau khi nhìn thấy linh tủy, tiểu nhị lập tức cười làm lành:
- Khách quý, xin chờ một chút.
Rất nhanh, có một người trung niên cách ăn mặc tôn quý, trên mặt còn có một bộ râu cá trê sải bước đi tới, vẻ mặt vui vẻ:
- Khách quý đến thăm, thất lễ, thất lễ a.
- Chúng ta nên gọi chưởng quầy là gì?
Giang Trần lạnh nhạt cười hỏi.
- Kẻ hèn này họ Lý, khách quý cứ gọi ta là Lý chưởng quý.
Người trung niên này sắc mặt vui vẻ, cực kỳ nhiệt tình.
- Lý chưởng quỹ, ta nghe nói Vạn Khôi các của các ngươi là cự đầu trong ngành buôn bán nô lệ. Hôm nay mộ danh mà tới đây. Hy vọng Lý chưởng quỹ đừng làm cho chúng ta thất vọng.
Lý chưởng quỹ khoan thai cười nói:
- Không có, nhị vị có yêu cầu gì cứ việc nói với kẻ hèn này là được.
Giang Trần cũng không hấp tấp, đầu ngón tay nhẹ nhàng gõ mặt bàn với tiết tấu khoan tai. Mặt thì khẽ mỉm cười.
- Lý chưởng quỹ, chúng ta gần đây cần một nhóm nhân thủ, tốt nhất là có thiên phú đan đạo không tệ. Không biết trong Vạn Khôi các có thể cung cấp bao nhiêu hàng như vậy?
- Khách quý muốn bao nhiêu thì có bấy nhiêu.
- Ồ? Có hào khí như vậy hay sao?
Giang Trần cười nói:
- Đã như vậy cho ta xem hàng trước một chút.
Lý chưởng quỹ gật đầu:
- Lập tức sắp xếp, mời nhị vị khách quý.
Lý chưởng quỹ nghiêm túc mang theo Giang Trần và Hoàng Nhi đi về đằng sau. Đi khỏi phòng khách, đằng sau càng đi càng rộng mở, không ngờ lại có động thiên khác. Sự to lớn vượt quá tưởng tượng của Giang Trần.
Rất nhanh đã đi tới một khối đất trống đằng sau. Lý chưởng quỹ nói:
- Khách quý chờ một chút, chúng ta sẽ mang hàng hóa đi ra.
Không bao lâu sau liền có hơn một ngàn tên nô lệ không ngừng bị mang ra.
Nhưng mà khi nhìn thấy những nô lệ được mang ra, Giang Trần sửng sốt. Trên mặt những nô lệ này có dán phù lục phong ấn, đem khí tức trên người bọn họ phong ấn chặt chẽ. Căn bản không nhìn rõ mặt, cũng không điều tra ra được thần thức chấn động của bọn họ.
Từ phía xa xa nhìn vào, mỗi người cơ hồ đều giống nhau.
Giang Trần cùng Hoàng Nhi liếc nhìn nhau, đều im lặng.
- Lý chưởng quỹ, như vậy ngươi bảo ta kiểm hàng thế nào đây?
Giang Trần cực kỳ phiền muộn:
- Nhìn không thấy mặt, cũng không nhìn ra tu vi cấp độ của bọn họ.
Lý chưởng quỹ cười nói:
- Khách quý, đây là quy củ của chúng ta. Trước khi bọn họ bị bán ra, thần thức không cảm giác được toàn bộ phong ấn, cũng không thể lộ ra diện mạo. Ngươi muốn kiểm hàng chỉ có thể nhìn qua giới thiệu đơn giản về hàng hóa. Mỗi một nô lệ đều có giới thiệu tu vi, cùng với đặc điểm, năng khiếu ... Chi tiết như vậy có lẽ không sai, nếu như sau khi nhận hàng, phát hiện ra không giống như giới thiệu, chúng ta sẽ tiếp nhận hàng vô điều kiện. Yên tâm đi, Vạn Khôi các buôn bán tuyệt đối không làm xằng làm bậy.
trong lòng Giang Trần thầm chửi con mẹ nó, chỉ xem giới thiệu đơn giản, vậy cũng có thể gọi là kiểm hàng sao?
Nếu như không phải cố gắng khắc chế, cơ hồ hắn muốn nắm Lý chưởng quỹ này đánh một trận. Đây đâu thể gọi là xem hàng?
- Khách quý, thế nào? Xem xét hay là ...
Lý chưởng quỹ nào biết rằng hiện tại trong lòng Giang Trần đang tức giận không thôi. Hắn vẫn dùng vẻ mặt ân cần hỏi han.
- Lý chưởng quỹ, ngũ giác bọn họ bị phong ấn, chúng ta nói gì bọn chúng cũng không nghe được đúng không?
Khi Giang Trần nói chuyện, lại không có cải biến tiếng nói, cố ý dùng thanh âm khi hắn còn ở Đan Kiền Cung nói chuyện.
Đã không nhìn ra diện mạo của những người này, điều tra không được thần thức chấn động của bọn họ, vậy thì ta chủ động lộ ra thanh âm, nếu như có người quen, nghe được thanh âm của ta có lẽ sẽ tỏ vẻ gì đó chứ?
Kết quả làm cho Giang Trần rất là thất vọng, những nô lệ kia quả thực giống như con rối, căn bản không có bất kỳ phản ứng nào, chỉ đứng thẳng ở đó, giống như một cái xác không hồn.
- Ha ha, bọn họ không nghe được, nhìn không được, cảm nhận không được. Giống như một cỗ khôi lỗi, trước khi phong ấn được cởi bỏ, tuyệt đối nhìn không ra.
Lý chưởng quỹ cười nói.
- Lý chưởng quỹ à, ta là người tính tình quái dị, coi như là nô lệ cũng phải nhìn qua tướng mạo. Ngươi đem mặt nạ trên mặt bọn chúng vạch ra, ta chỉ khẽ liếc một c ái mà thôi. Thế nào?
Lý chưởng quỹ tươi cười, thế nhưng lại lắc đầu nói:
- Khách quý, chuyện này cũng không được. Đây đều là luật lệ của chúng ta, tuyệt đối không thể phá.
- Luật lệ là thứ chết, người là thứ sống.
Giang Trần tiếp tục cổ động.
Lý chưởng quỹ cũng cười nói:
- Khách quý, việc khác đều dễ nói, việc này nhất định không được. Nếu như ta phá lệ cho ngươi lần này, sau đó lão bản sẽ trực tiếp tiêu diệt ta. Khách quý muốn làm sinh ý, chung quy sẽ không muốn để cho kẻ hèn này vì thế mà mất mạng đó chứ?
Lý chưởng quý nói như vậy khiến cho Giang Trần phiền muộn không thôi.
Đợi một lát hắn lại hỏi:
- Lý chưởng quỹ, ta nghe nói gần đây các ngươi nhận được một đám hàng mới, chất lượng vô cùng tốt, không biết ngươi có thể mang nhóm hàng mới này ra xem hay không?
Lý chưởng quỹ sững sờ:
- Chúng ta gần đây có rất nhiều hàng mới, không biết ngươi đang muốn nói tới đám hàng nào?
Giang Trần rất muốn nói tới đám người Vạn Tượng Cương Vực, nhưng hắn biết rõ, lời này tuyệt đối không thể nói ra, một khi nói ra sẽ triệt để lộ ra ngoài ánh sáng.
- Có mấy đám? Đều mang ra nhìn đi. Dù sao nhu cầu của ta lần này vô cùng lớn.
Giang Trần nghe nói người Đan Kiền Cung bị bán cũng không ít, ít nhất có hơn mười người, nhiều khả năng mấy trăm cũng có.
Lý chưởng quỹ cười cười:
- Kỳ thực tất cả hàng mới đều ở bên trong này. Hiệu suất mua bán của chúng ta rất cao. Hàng mới hôm nay nói không chừng qua mười ngày nửa tháng lại đổi một đám hàng mới khác. Những thứ này đều là từ trong vòng hai tháng trở lại đây.
- Ồ? Ngươi xác định đều ở bên trong này?
Giang Trần lại hỏi.
- Đều ở bên trong, trừ phi có một ít người đặc biệt xuất chúng, hàng hóa cao cấp, những hàng hóa cao cấp kia đều dùng để đấu giá. Sẽ không xấu hiện ở nơi này.
- Còn có hàng cao cấp? Ta có thể nhìn qua hay không?
Lý chưởng quỹ cười khổ nói:
- Chỉ có ở trong hội đấu giá mới có thể nhìn thấy, quyền hạn của kẻ hèn này cũng không đủ.