Chương 1238+1239: Giang Trần xuất kích
-
Độc Tôn Tam Giới
- Lê Thiên
- 3024 chữ
- 2020-05-09 03:55:19
Số từ: 3016
Nhóm dịch: Sói già
Nguồn: Vipvandan.vn
Hơn nữa nếu như Giang Trần dùng Quỷ Đan lưu luyện chế Huyền Long đan bảy vân mà nói, nếu như dùng tài liệu quý, so với Huyền Long đan dùng tài liệu thông thường luyện chế ra còn tốt hơn nhiều.
Thứ Quỷ Đan lưu truy cầu là tài liệu quý, cũng không phải vô duyên vô cớ mà không giống người thường. Truy cầu tài liệu quý cũng là vì truy cầu cấp độ của thành phẩm.
Cùng một loại đan dược, thành phẩm càng thấp, tự nhiên ưu thế sẽ nhỏ đi.
Đây mới là thứ Quỷ Đan lưu chính thống theo đuổi lớn nhất. Mà một ít đan sư vì sự mới lạ cũng ưa thích dán lên người mình cái nhãn hiệu Quỷ Đan lưu, kỳ thực cũng không phải là chính thống.
Trừ đna dược độ kiếp này ra, Giang Trần còn định luyện chế một ít đan dược tị độc, các loại cấp độ đều có. Đan dược tị độc tuyệt đối là đan dược dễ bán nhất.
Đan dược tị độc của Quỷ Đan lưu, phương diện thàn phẩm có thể sẽ bị cắt giảm đi rất nhiều. Như vậy lúc định giá cũng có ưu thế rất lớn, cạnh tranh với đan dược đồng cấp sẽ càng có ưu thế hơn một ít.
Trừ hai loại đan dược độ kiếp và tị độc ra, Giang Trần còn định luyện chế một ít đan dược kích phát tiềm lực của võ giả. Loại đan dược kích phát tiềm lực bản thân này là trong khoảng thời gian ngắn đem sức chiến đấu khuếch trương lên rất nhiều. Nói trắng ra là một loại đan dược khiến cho thực lực tăng vọt.
Loại đan dược này nhìn như không phải chủ lưu, kỳ thực cũng có sức tiêu thụ vô cùng tốt. Ở Lưu Ly vương thành loại đan dược này rất ít, hơn nữa rất quý, cửa hàng làm loại đan dược này đã ít còn càng thêm ít.
Hiển nhiên không có cạnh trang quá lớn.
Trừ thứ này ra, còn có một lĩnh vực vô cùng trọng yếu khác, cũng là thứ mà hiện tại Lưu Ly vương thành khan hiếm nhất. Chính là loại đan dược trú nhan.
Bởi vì tu sĩ trong Lưu Ly vương thành, nam nhiều nữ ít, thậm chí có thể nói như thế này "Lưu Ly vương thành là thế lực mà nam nhân thống trị".
Tuy rằng nữ tu rất nhiều, nhưng không có quyền khống chế.
Thế nhưng mà cũng không đồng nghĩa với việc loại đan dược trú nhan sẽ không có thị trường tiêu thụ.
Giang Trần còn chưa quên lúc ở Thiên Quế vương quốc, một khỏa Tứ Quý Thường Thanh đan dẫn tới phản ứng dây chuyền điên cuồng cỡ nào. Tứ Quý Thường Thanh đan kia vẫn chỉ là loại đan dược giúp bảo vệ vài thập niên thanh xuân. Hiện tại nếu như hắn có thể xuất ra loại đan dược tranh thủ mấy trăm năm, thậm chí là ngàn năm, loại đan dược trú nhan nóng bỏng như vậy, muốn không tiêu thụ cũng khó.
Kể từ đó, Giang Trần vùi đầu vào trong công tác chuẩn bị trước khi khai trương.
Một ngày nọ Vi Kiệt bỗng nhiên tới chơi, mang tới tin tức mới nhất.
- Giang huynh, vội vã tới quấy rầy huynh như vậy thực sự là ngại quá. Gia phụ đã cùng nói qua với Trác lão và Phong lão. Nhị lão này đối với gia tộc vô cùng trung tâm, không có vấn đề gì. Nhưng mà nhị lão này dường như cũng nhận được chỗ tốt gì đó của Vi Thiên Thông. Mà tất cả chuyện này dường như có quan hệ với tên Đan dược sư bên cạnh Vi Thiên Thông kia.
Tin tức mà Vi Kiệt mang tới lại không khiến cho Giang Trần quá mức ngoài ý muốn.
Ngẫm lại Đan dược sự bên cạnh Vi Thiên Thông kia hẳn là một Đan Vương ẩn dấu thực lực. Ngay cả loại vật như Cửu Tiếu Kim Phật tán cũng có thể lluyejen chế ra, loại Đan Vương này yểm trợ cho Vi Thiên Tiếu, muốn chơi hai tộc lão kia, quả thực rất có nắm chắc.
Cười cười, Giang Trần nói:
- Để ta suy đoán một chút nhé, có lẽ đệ tử dòng chính của mỗi tộc lão hoặc là trên bản thân tộc lão đều có bệnh trạng gì đó, hoặc là độc gì đó mà tên Đan Dược sư này có thể hỗ trợ giải trừ đúng không?
Vi Kiệt cả kinh nói:
- Làm sao huynh biếT?
Giang Trần cười nhạt một tiếng:
- Loại thủ đoạn giả vờ ra ân này cũng không phải rất mới lạ gì cả. Đan dược kia nhìn qua cũng biết không phải là người lương thiện, ta đoán tất cả chuyện này đều là hành động của Vi Thiên Thông. Thậm chí tên Đan Dược sư này cũng có thể là kẻ nằm vùng mà thế lực đối đầu phái tới Vi gia.
Vi Kiệt nghe những lời này cả buổi không nói nên lời. Loại khả năng này quả thực nghe qua rợn cả người, cẩn thận nghĩ lại, quả thực cũng có khả năng có chuyện như vậy.
Vi Thiên Thông bất quá chỉ là một người lần trước tranh đoạt chức gia chủ thất bại, chỉ có quyền lên tiếng, không thể nào danh chính ngôn thuận ngồi lên chức vị gia chủ.
Thế nhưng mà tên Đan Dược sư này lại không có dấu hiệu đầu nhập vào Vi Thiên Tiếu mà lại lựa chọn đi theo Vi Thiên Thông.
Điểm này người ngoài cuộc như Giang Trần chỉ cần dụng tâm suy nghĩ một chút là lập tức cảm thấy việc này không thực tế. Cho dù Vi Thiên Thông có dã tâm, thậm chí có hy vọng cướp đi vị trí gia chủ của Vi Thiên Tiếu, nhưng cũng không phải là lý do mà một Đan Vương nhất quyết đi theo hắn.
Giang Trần dùng đầu ngón chân cũng có thể nghĩ ra được, ở trên việc này nhất định có bóng dáng của thế lực khác quấy phá sau lưng.
Thậm chí Giang Trần còn hoài nghi, hai vấn đề mà tộc lão kia gặp phải rất có thể là do một tay tên Đan Dược sư kia bày ra.
- Vi thiếu gia, cụ thể hai vị tộc lão gặp chuyện gì? Ngươi có biết không?
Muốn đúng bệnh hốt thuốc thì phải tìm hiểu tình huống rõ ràng.
Vi Kiệt vội nói:
- Vốn Trác lão và Phong lão đều không có ý định nói, thế nhưng trải qua phụ thân ta lần nữa khuyên bảo. Nhị lão mới nói cho phụ thân ta biết. Trác lão có một cháu ruột, khi là Thánh Cảnh tam trọng gặp phải bình cảnh, đột phá tới Địa Thánh Cảnh nắm chắc không lớn. Dường như tên Đan Dược sư kia có thể giúp cháu ruột của Trác lão giải quyết vấn đề này, có thể khiến cho cháu ruột Trác lão khi đột phá Địa Thánh Cảnh, tỷ lệ có thể tăng lên hai ba thành.
- Về phần Phong lão, hình như là một truyền nhân dòng chính của hắn lúc ra ngoài lịch lãm, rèn luyện nhiễm một loại độc gì đó, uy hiếp tới khí hải...
- Tên Đan Dược sư kia cũng biết giải, đúng không?
Giang Trần cười nhạt nói:
- KHông cần suy nghĩ nữa, độc này nhất định là tên Đan Dược sư kia giở trò quỷ. Đem ngươi đầu độc cho tàn phế, sau đó sẽ cứu chữa cho ngươi. Loại thủ đoạn này quả thực vô cùng dễ nhận thấy.
Vi Kiệt nhíu mày:
- Gian huynh, huynh nói thật sao?
- Chuyện Trác lão ta không rõ ràng, thế nhưng mà truyền nhân dòng chính của Phong lão, việc trúng độc này ta chắc chắn là tên Đan Dược sư kia giở trò quỷ. Giống như lúc ngươi trúng Cửu Tiếu Kim phật tán vậy.
Vi Kiệt cực kỳ phiền muộn, mắng to:
- Cũng không biết Vi Thiên Thông mời đâu một đan sư tà ác như vậy? Lại đến gây tai họa cho Vi gia chúng ta.
- Hơn phân nửa là thế lực đối địch có mưu đồ với Vi gia các ngươi. Vi Thiên Thông làm như vậy là dẫn sói vào nhà.
Tuy rằng Giang Trần không muốn nhúng tay vào trong phân tranh của Vi gia, thế nhưng mà thế cục đã như vậy, nếu như hắn không ra tay, phụ tử Vi Thiên Tiếu bị người ta lật ngược, đây là chuyện cơ hồ có thể đoán trước được.
Trong gia tộc có bốn vị tộc lão, có ba người đều đứng ở phía Vi THiên THông. Bên phía Vi Thiên Tiếu chỉ có một mình thân thúc thúc hắn.
Ngẫm lại, Giang Trần nói tiếp:
- Vi thiếu gia, chúng ta đi tới chỗ Trác lão kia trước.
- Phong lão kia thì sao?
Vi Kiệt hiếu kỳ nói.
- Chuyện Phong lão nói sau. Trước tiên nắm chắc Trác lão. Ít nhất có thể tạo thành cục diện ba ba cho phụ thân ngươi, sau đó đứng ở thế bất bại.
Giang Trần cân nhắc một phen, cảm thấy nắm chắc khi thuyết phục Trác lão còn lơn hơn so với khi thuyết phục Phong lão.
Chỉ cần một trong hai nhị lão này được kéo trở về bên này, Vi Thiên Tiếu có thể đoạt lại quyền chủ động. Nếu như cả nhị lão đều có thể kéo về phía Vi Thiên Tiếu, vậy thì không còn gì hơn.
...
- Ngươi nói gì? Kiệt thiếu gia tới chơi?
Trong trưởng lão viện của Vi gia, Trác lão nhận được tin từ đệ tử gác cổng báo lại, giọng nói có chút ngạc nhiên.
Trác lão với tư cách là tộc lão trong gia tộc, địa vị ở trong Vi gia cũng cao cao tại thượng. Ngay cả gia chủ Vi Thiên Tiếu cũng phải cho hắn ta vài phần mặt mũi.
Mà Vi Kiệt là nhi tử của Vi Thiên Tiếu, chênh lệch mấy bối phận với Trác lão, căn bản chưa có quan hệ một chút nào.
Lúc này Vi Kiệt tới chơi là có ý gì?
Chẳng lẽ Vi Thiên Tiếu tới khuyên bảo không thành, lại phái Vi Kiệt tới lấy lòng.
Trác lão cũng không phải quyết tâm đứng về phía VI Thiên Thông, mà là tình thế bắt buộc. Đứa cháu ruột mà hắn yêu nhất, cũng là đứa cháu ruột được nhất gặp vấn đề trên phương diện võ đạo. Mà vấn đề này chỉ có đan sư bên cạnh Vi Thiên Thông có thể giải quyết được mà thôi.
Trác lão đối với Vi Thiên Thông không có hảo cảm gì, nhưng vì bất đắc dĩ, bởi vì có việc phải cầu ngươi ta.
Nhưng mà Vi Kiệt đã tới thăm, tự nhiên Trác lão không có bất kỳ lý do nào để cự tuyệt.
- Chất tôn Vi Kiệt bái kiến Trác lão.
Vi Kiệt sau khi đi vào cửa cung kính làm lễ vãn bối đối với Trác lão.
Ánh mắt Trác lão có chút phức tạp, trong lòng mang theo vài phần đề phòng.
Hắn rất lo lắng là Vi Kiệt này tới lấy lòng, không phải Trác lão ghét bỏ phụ tử Vi Thiên Tiếu, mà là hắn thật sự không biết nên cự tuyệt thế nào.
Dùng sự trung thành của Trác lão với gia tộc, muốn hắn đứng ở phía Vi Thiên THông, lấy lòng Vương Đình đại phiệt, kỳ thực đã trái với ước nguyện ban đầu của Trác lão.
Thế nhưng mà vì tiền đồ của cháu ruột, Trác lão không thể không lựa chọn như vậy.
Hôm nay nhìn thấy phụ tử Vi Thiên Tiếu trước sau tới thăm, trong lòng Trác lão ít nhiều vẫn có cảm giác bứt rứt.
- Kiệt nhi, ngươi rất ít khi tới chỗ của lão phu. Hôm nay lại tới, chẳng lẽ là vâng mệnh phụ thân ngươi?
Trác lão nói rất mịt mờ, ý tứ trong câu nói là, phụ thân ngươi đã tới qua, nếu như ngươi có ý định giống như phụ thân ngươi vậy thì không cần phải mở miệng làm gì cả.
Vi Kiệt cười cười lắc đầu nói:
- Con nghe nói Mặc tộc đệ luyện công gặp phải bình cảnh cho nên vô cùng quan tâm, cố ý đến coi một chút. Không khéo con lại có một bằng hữu đan sư, thập phần am hiểu đạo này. Hôm nay con nhờ vả mãi mới mời được hắn tới đây, vội vàng mời hắn tới xem tình huống của Mặc tộc đệ như thế nào.
Mặc tộc đệ kia kỳ thực chính là cháu trai Vi Mặc đích tôn của Trác lão, coi như là người cùng thế hệ với Vi Kiệt, tuổi tác nhỏ hơn Vi Kiệt một hai tuổi, cho nên Vi Kiệt gọi là Mặc tộc đệ.
Trác lão nghe vậy nao nao, nhìn qua Giang Trần. Thấy tuổi tác người này dường như cũng không lớn, lại là bằng hữu Vi Kiệt, trong lòng cũng không quá coi trọng.
Kết giao bằng hữu với Vi Kiệt, cho dù phương diện đan dược có chút thiên phú, thế nhưng có lẽ cũng không đạt được tới cảnh giới đại thành. Vấn đề của Mặc nhi không phải đan sư bình thường có thể giải quyết.
Cho dù là Đan Vương sơ giai bình thường cũng chưa chắc đã được.
Vi Kiệt nhìn thấy vẻ mặt Trác lão như vậy, cười nói:
- Trác lão đề phòng vãn bối sao? Vãn bối cũng có thể hiểu được. Nhưng mà đã là tộc huynh tộc đệ trong tộc, vãn bối muốn làm chút chuyện cho Mặc tộc đệ, có lẽ không tới mức Trác lão phản đối đó chứ? CHuyện này nếu không thành, chẳng lẽ vãn bối còn có thể bắt cóc Trác lão hay sao?
Trác lão có chút xấu hổ, hắn cũng biết hắn dựa về phía Vi Thiên Thông là có chút ích kỷ, thậm chí là hoàn toàn trái với ý định ban đầu của hắn.
Nghe Vi Kiệt nói như vậy, càng thêm xấu hổ, hắn cười khổ nói:
- Nếu như vậy xin chờ một chút, lão phu bảo người gọi Mặc nhi ra.
Một lát sau, Vi Mặc được hạ nhân thông báo, trực tiếp đi ra ngoài.
- Kiệt ca? Huynh tới thăm ta sao?
Vi Mặc xưa nay có chút quan hệ với Vi Kiệt, tuy rằng giữa người trẻ tuổi trong gi a tộc có chút quan hệ cạnh tranh, thế nhưng quan hệ giữa Vi Mặc và VI Kiệt lại không tệ.
- Mặc đệ, ta vừa nghe nói đệ luyện công tới bình chướng, cho nên mời một thiên tài đan đạo tới giúp đệ chuẩn đoán bệnh một chút. Vị Chân huynh này tuy rằng tên tuổi không vang dội, thế nhưng là người có thực học.
Vi Mặc nghe vậy ngoài việc cảm thấy ngoài ý muốn ra cũng có chút cảm động:
- Như vậy ta phải đa tạ Kiệt ca rồi. Gia gia đệ vì chuyện của đệ mà trong khoảng thời gian này chạy đi chạy lại. Nhìn thấy mỗi ngày gia gia đều buồn bực không vui, trong lòng tiểu đệ cũng khó chịu vô cùng.
Những lời này của Vi Mặc tuy rằng là vô tâm, thế nhưng Vi Kiệt lại nghe ra một tầng ý tứ khác. Trác lão tuy rằng dựa về phía Vi Thiên Thông, thế nhưng đây vốn cũng không phải là ý của hắn. Bằng không mà nói, tại sao hắn lại buồn bực không vui? Hiển nhiên chỉ có làm trái với lựa chọn trong tâm mình thì trong nội tâm mới khó chịu, mặt mày ủ dột.
Giang Trần từ sau khi Vi Mặc này đi ra chỉ nhìn Vi Mặc mỉm cười không nói gì.
- Chân huynh, tại hạ gọi là Vi Mặc.
Vi Mặc ôm quyền chào hỏi Giang Trần.
Giang Trần mỉm cười gật đầu:
- Mặc thiếu tuổi còn trẻ mà đã là Thánh Cảnh tam trọng, nội tình Vi gia quả nhiên không kém. Chỉ là tại hạ suy đoán, tuổi tác của Mặc thiếu gia có lẽ đã tới tuổi thành hôn, vì sao còn chưa có thành thân mà độc thân cho tới bây giờ?
Những lời nói không đầu không đuôi này của Giang Trần khiến cho tất cả mọi người không hiểu thấu.
Trác lão càng âm thầm lắc đầu, nghĩ thầm người mà Vi Kiệt mời là người nơi nào a, mới mở miệng mà đã nói như vậy, không hiểu nổi, khiến cho người ta quả thực không nhìn ra hắn ta muốn nói gì.
Vi Kiệt cũng kinh ngạc, nhưng mà hắn hiểu rõ Giang Trần, biết rõ Giang Trần không phải là người ăn nói lung tung, hắn lập tức mở miệng, hiếu kỳ hỏi:
- Chân huynh, dường như ta còn chưa nói với huynh chuyện hôn sự của Mặc tộc đệ đúng không? Làm sao huynh biết đệ ấy còn chưa thành hôn?
Giang Trần cười mà không nói, trong lòng âm thầm cười lớn, chuyện này còn phải nói sao? Vẻ mặt của Mặc tộc đệ ngươi hiện tại tràn ngập xuân ý, đâu nào có giống như người đã thành thân?
- Trác lão, thứ cho ta nói thẳng. Chỉ vì việc nhỏ này mà Trác lão liền coi đại sự của gia tộc như trò đùa, nghiêng về phía Vi Thiên Thông. Trợ trụ ngang ngược hay sao?
Giang Trần đột nhiên chuyển lời, ánh mắt sắc bén nhìn về phía Trác lão nói.