Chương 1240+1241: Trác lão bái phục


Số từ: 2978
Nhóm dịch: Sói già
Nguồn: Vipvandan.vn
Trác lão dầu gì cũng là cường giả Hoàng cảnh, nhưng đột nhiên bị một câu sắc bén giống như dao ném qua, trong thời gian ngắn kinh ngạc tới mức không thể nói nên lời.
Việc này hiển nhiên là một vết dơ trong lòng Trác lão.
Giang Trần cũng không đợi Trác lão trả lời mà cười nói:
- Nếu như ta có thể giúp Mặc thiếu giải quyết vấn đề này, Trác lão định thế nào?
Trác lão nghe vậy giật mình, sắc mặt kinh hãi:
- Ngươi... Ngươi có thể giải quyết được?
- Cũng không phải là chuyện lớn gì, chỉ là bị người ta có ý lợi dụng một chút mới đem vấn đề nói lớn lên. Kỳ thực nói trắng ra chỉ là một ít việc nhỏ.
Giang Trần cười nhạt một tiếng, như đã tính trước.
Phần tự tin kia khiến cho không ai có thể hoài nghi được hắn.
Vẻ tự tin trên mặt của Giang Trần, phần khí chất thong dong kia cho dù là Trác lão kiến thức rộng rãi cũng không nhìn ra bất luận sơ hở gì.
Hơn nữa ở trong mắt Giang Trần Trác lão còn không nhìn thấy chỉ đơn thuần là tự tin và thong dong, càng nhìn hắn càng cảm thấy một loại cảm xúc chân thành trong mắt của Giang Trần.
So với Giang Trần, Trác lão càng không thích tên Đan Dược sư bên cạnh Vi Thiên Thông, tên kia tuy rằng rất ít nói, thế nhưng trong mắt chung quy lại có vẻ xảo trá và âm hiểm.
Loại cảm giác này trái ngược với hạo nhiên chính khí, là loại cảm giác mà Trác lão không thích. Nếu như không phải có việc cầu người, vốn hắn cũng không muốn qua lại cùng với những người này.
Tâm tư Vi Kiệt rất là linh hoạt, giờ phút này nhìn thấy Trác lão có chút dao động, hắn biết rõ nên thừa cơ xông lên, hắn lập tức hỏi:
- Trác lão, có một số việc có lẽ lão nhân gia người còn không biết. Lần trước vãn bối đi ra ngoài từng bị phản đồ trong gia tộc ám toán, trúng độc của Cửu Tiếu Kim Phật tán, đan sư các nơi không có ai có thể trị. Cuối cùng vẫn là Chân huynh đem vãn bối cứu lại từ nơi cận kề cái chết. Người hạ độc với vãn bối chính là vị Đan Dược sư bên cạnh Vi Thiên Thông kia.
- Cái gì?
Chuyện bí mật bực này tự nhiên Trác lão không thể biết được. Cho nên hắn vô cùng giật mình, vẻ mặt kinh ngạc:
- Kiệt nhi, chuyện này có thật không?
Vi Kiệt cũng nghiêm túc nói:
- Nếu như có nói sai, vãn bối nguyện bị thiên địa phán quyết đánh chết.
Lời thề thiên địa vừa mới xuất ra, Trác lão làm sao có thể không tin? Trong lúc nhất thời Trác lão trợn mắt há hốc mồm, hắn biết rõ Vi Thiên Thông muốn soán vị, thế nhưng hắn tuyệt đối không ngờ tới Vi Thiên Thông lại trực tiếp ra tay với tộc nhân.
Đấu tranh cho gia tộc là một chuyện thường tình, mọi người bằng vào thủ đoạn, bổn sự của mình thì không sao. Nhưng mà trực tiếp dùng độc giết người, đối phó với tộc nhân của mình, như vậy đã vượt qua điểm mấu chốt. Đây là chuyện mà vô luận thế nào Trác lão cũng không thể chấp nhận.
Trong lúc nhất thời bờ môi Trác lão run run, hiển nhiên đã bị tin tức này làm cho kinh ngạc tới ngây người. Lão nhân gia hiện tại đang nghĩ trong lòng, nếu như Vi Thiên Thông ác độc như vậy, nếu như để cho tên này nắm quyền gia t ộc, thật sự có thể mang Vi gia tới huy hoàng? Thực sự có khiến cho những người khác sống yên ổn hay sao?
Lúc này Giang Trần bỗng nhiên mở miệng nói:
- Xem ra Trác lão quả thực đã mơ mơ màng màng, bị người ta gạt. Người cảm thấy hắn có khả năng giúp đỡ giải quyết vấn đề của Mặc thiếu, cho nên người thiếu nợ nhân tình của hắn, cho nên không thể không đứng ở phía hắn hay sao? Nhưng người không biết, chuyện này căn bản là do chính Vi Thiên Thông bày ra.
Lời vừa nói ra, Trác lão triệt để ngây người:
- Mời chỉ giáo cho.
Giang Trần cười nhạt một tiếng:
- Thiên phú Võ đạo của Mặc thiếu siêu tuyệt, nội tình Vi gia lại tốt, đột phá Thánh Cảnh tứ trọng vốn phải nắm chắc trong lòng bàn tay, tại sao bỗng nhiên xảy ra vấn đề?
- Vì cái gì?
Theo khẩu khí của Giang Trần, Trác lão cũng sửng sốt. Thiên phú của Vi Mặc ở trong Vi gia tuyệt đối là tồn tại top ba. Theo đạo lý mà nói, không đến mức ở cửa Địa Thánh Cảnh tồn tại bình chướng trí mạng a.
- Rất đơn giản, bởi vì Mặc thiếu bị tên đan sư tà ác kia âm một cái.
Giang Trần thản nhiên nói.
Chỉ là Trác lão hiện tại lại vô cùng rung động, hắn nói:
- Không có khả năng, việc Kiệt nhi bị hạ độc lão phu không biết. Thế nhưng mà Mặc nhi của nhà ta tuyệt đối không có trúng độc, điểm này lão phu vẫn có nắm chắc.
Trác lão đối với chuyện của Vi Kiệt không nghi ngờ một chút nào, nhưng mà đối với lời này của Giang Trần lại có chút không tin, cảm thấy đối phương đang nói chuyện giật gân.
Giang Trần cười cười:
- Trác lão, ta không nói Mặc thiếu trúng độc a?
- Vậy thì là gì?
Trác lão sững sờ.
- Công pháp Mặc thiếu tu luyện là chí cương chí dương. Vốn dương khí trong cơ thể đã quá nặng, mà người nọ bất quá chỉ tùy ý dùng một loại dược vật kích thích khí chí cương chí dương trong người Mặc thiếu, nói trắng ra, loại vật này căn bản không phải là độc, đâu có thể tra ra? Vốn trong người Mặc thiếu đã quá thừa Dương khí, lại không có thành hôn, cho nên một lần nữa dùng đồ vật kích thích dương khí, người thử nói xem tình huống sẽ thế nào? Mặc thiếu, có phải mỗi ngày ngươi đều cảm thấy toàn thân khô nóng, tâm ma khó trừ đúng không? Ngay cả tập trung tinh thần cũng khó, đúng không?
Vi Mặc thẹn đỏ mặt, thế nhưng lại gật gật đầu không nói gì.
Trong lòng Giang Trần kỳ thực đang cười trộm, bởi vì loại bệnh trạng của Vi Mặt hoàn toàn chính là vấn đề mà nam tử trẻ tuổi thường gặp nhất, đó là chưa thỏa mãn được dục vọng.
Loại chuyện này đối với người bình thường mà nói không phải là chuyện lớn gì. Thế nhưng đối với Vi Mặc bản thân đang tu luyện công pháp chí cương chí dương mà nói, lại như đổ thêm dầu vào lửa.
Giống như khi Giang Trần hội chuẩn cho tọa kỵ của lão gia tử Diệp Trọng Lâu, vấn đề của đầu Phượng Giao Ngũ dực thú kia kỳ thực cũng không sai biệt lắm với Vi Mặc.
Chỉ là đó chỉ là vấn đề sinh lý bình thường của Phượng Giao Ngũ dực thú, mà Vi Mặc thì vấn đề sinh lý bình thường đã bị người ta ác ý phóng đại lên.
Mà thế giới võ đạo rất nhiều võ giả đều có một loại nhầm lẫn, cảm thấy chuyện nam nữ sẽ làm ảnh hưởng tới khí thuần dương trong cơ thể, sẽ hao tổn tinh nguyên.
Kỳ thực loại quan niệm này chưa chắc đã sai, nhưng cái gọi là khí thuần dương kia thực ra chỉ nhằm vào những người có thân thể Tiên Thiên thuần dương mà thôi.
Mà võ giả Thiên Thiên thuần dương trong ức vạn dặm mới có lấy một người.
Võ giả bình thường cho dù tu luyện công pháp chí dương chí cương, cũng không phải nhất định phải tránh việc nam nữ.
Loại người như Vi Mặc càng không quan trọng.
Võ đạo tu luyện tới cảnh giới cuối cùng thì đại đạo càng đơn giản, thuận theo tự nhiên.
Tuổi tác của bản thân Vi Mặc không lớn, lại tu luyện công pháp chí cương chí dương, khí huyết so với đại đa số thanh niên còn tràn đầy, cho nên nhu cầu sinh lý vốn cũng rất vượng.
Lại bị người ta ác ý âm cho một lần, vốn nhu cầu chỉ giống như một chén nước thoáng cái nhu cầu biến thành một thùng nước, không xảy ra vấn đề mới là lạ.
Kể từ đó đừng nói là đột phá Địa Thánh Cảnh, nếu như kéo dài, ngay cả đan điền của Vi Mặc cũng có thể bị sụp đổ.
Sắc mặt Trác lão âm trầm bất định, nhìn thấy Giang Trần một câu nói toạc ra bệnh trạng của Vi Mặc, trong lúc nhất thời hắn mâu thuẫn cực kỳ. Trong lòng đã chờ đợi, hy vọng người này có thể giải quyết được vấn đề của Vi Mặc, lại lo lắng đối phương nói lung tung, làm ảnh hưởng tới tiền đồ của Vi Mặc.
Nếu như có lựa chọn, tuyệt đối Trác lão sẽ nguyện ý đứng về phía Vi Thiên Tiếu, dù sao Vi Thiên Tiếu mới là chính thống của Vi gia.
Đi theo Vi Thiên Thông, đầu tiên là trái với lương tâm. Thứ hai là Vi Thiên Thông cũng không phải llaf chính thống. Thứ ba căn cứ vào quan sát của bản thân Trác lão, Vi Thiên Thông có tâm thuật bất chính, cũng không phải người nắm quyền tốt nhất của Vi gia.
- Chân huynh, vấn đề của Mặc đệ có biện pháp giải quyết hay không?
Vi Kiệt hỏi.
- Vấn đề của Mặc thiếu không quan trọng lắm, chỉ sợ Trác lão không tín nhiệm tại hạ, mà nguyện ý để cho người ta dắt mũi dẫn đi a. Ta có thể làm gì được chứ?
Giang Trần cười cười.
Ánh mắt Vi Kiệt mang theo thâm ý nhìn qua Trác lão.
Vi Mặc lại nói:
- Gia gia, tôn nhi biết rõ, gia gia người vì tôn nhi mà làm chuyện này đã trái với lương tâm của người. Con tin tưởng bằng hữu mà Kiệt ca mời tới đây.
Tác lão nhìn đám người trẻ tuổi trước mặt, trong lúc nhất thời khuôn mặt hồng lên, cảm thấy nóng bỏng, thậm chí còn không dám nhìn ánh mắt của Vi Kiệt.
- Gia gia, đại sự của gia tộc có lẽ tôn nhi vốn không nên lắm miệng. Ngũ thúc Vi Thông Thiên là người thế nào con cũng không biết. Thế nhưng nhi tử Vi Tú của ngũ thúc con đã từng tiếp xúc qua với hắn. Người này tuyệt đối không phải là người lương thiện. Nếu như gia gia người muốn lựa chọn giữa gia chủ và ngũ thúc, tôn nhi kiên quyết lựa chọn gia chủ.
Vi Mặc nghiêm túc tỏ thái độ.
Giang Trần cười to.
- Tốt, chỉ bằng lời này của Mặc thiếu, mặc kệ Trác lão có quyết định gì, ta sẽ giúp Mặc thiếu lần này.
Trác lão nghe vậy, trong mắt đột nhiên hiện lên vẻ kiên định, nói:
- Kiệt nhi, Chân đan sư, nếu như vấn đề của Mặc nhi có thể giải quyết được, cho dù lão phu tan xương nát thịt cũng nguyện ý ủng hộ gia chủ, giúp đỡ Vi gia.
Lão nhân này rốt cuộc cũng tỏ thái độ.
- Tốt.
Giang Trần vỗ tay cười:
- Nếu như vậy một ít nan đề của Mặc thiếu cứ giao cho tại hạ. Trong vòng một tháng bảo đảm Mặc thiếu thuận lợi đột phá.
- Cái gì?
Trác lão và Vi Mặc đều giật mình.
Cho dù là phía Vi Thiên Thông cũng không có nói lời như vậy, chỉ nói là tận lực giảm bớt sự nguy hiểm khi Vi Mặc độ phá Địa Thánh Cảnh mà thôi, chỉ tăng lên vài phần nắm chắc.
Mà vị Chân đan sư mà Vi Kiệt mời tới này lại dám cam đoan như vậy, lại dám nói ra thời gian giải quyết xong chuyện. Trong một tháng, bảo đảm đột phá?
Lời này nghe như thế nào cũng giống như bốc phét.
Giang Trần biết rõ lời nói của mình quá mức khoa trương, thế nhưng hắn chỉ cười nhạt một tiếng:
- Mặc thiếu nên biết tiềm lực võ đạo của mình ra sao. Kỳ thực mọi sự Mặc thiếu đã chuẩn bị, chỉ là lại bị người ta ác ý âm một cái khiến cho thân thể xuất hiện chút biến cố. Trong thần thức xuất hiện t âm ma. Những vấn đề này đều xử lý dược. Ta chỉ mở đường cho Mặc thiếu, chỉ cần cho Mặc thiếu một hai viên thuốc là thuốc tới bệnh trừ.
- Đơn giản như vậy thôi sao?
Trác lão giật mình.
- Vốn cũng không phải là chuyện lớn gì.
Giang Trần khoát khoát tay, nhìn chằm chằm vào Vi Mặc.
- Nhưng mà trong khaorng thời gian này Mặc thiếu phải tránh xa Vi Thiên Thông, nhất là đan sư tà ác kia. Dương khí trong cơ thể ngươi bị kích thích quá độ là do công lao của hắn.
- Nói như vậy đây là chuyện do một tay bọn họ bày ra?
Sắc mặt Vi Mặc phát lạnh.
- Ta không dám cam đoan mười phần là có chuyện như vậy, thế nhưng nắm chắc chín thành vẫn phải có.
Giang Trần lại nói với Trác lalxo:
- Trác lão, trong khoảng thời gian này người nên chiếu cố người quý phủ một chút. Mặc dù Mặc thiếu không có việc gì, đối phương muốn nắm chắc người, chung quy cũng sẽ ra tay với những người khác.
Mặc dù Trác lão có chút bán tin bán nghi, thế nhưng ở sâu trong lòng đã tin tới sáu bảy thành.
Nếu như giữa Vi Thiên Tiếu và Vi Thiên Thông, Trác lão tuyệt đối sẽ tin tưởng Vi Thiên Tiếu. Năng lực của Vi Thiên Tiếu có lẽ không đến mức xuất chúng, nhưng phách lực lại có, tuyệt đối không phải là loại người âm hiểm. Tuyệt đối không làm ra những chuyện như vậy.
- Như vậy làm phiền Chân đan sư. Vẫn là câu nói kia, chỉ cần Mặc nhi khôi phục, lão phu tuyệt đối đứng về phía gia chủ, vĩnh viễn không lay động.
Trác lão cũng kiên định tỏ thái độ.
Vi Kiệt thở dài:
- Vấn đề của Mặc đệ chắc chắn sẽ được giải quyết, chỉ là bên Phong lão lại chưa hay biết gì. Chỉ tiếc bị Vi Thiên Thông bán đi còn giúp hắn kiếm tiền, lại còn cảm thấy mang ơn hắn, bị hắn lợi dụng.
Trác lão sững sờ nói:
- Ngươi nói bên Phong lão ...
Vi Kiệt thở dài nói:
- Tính cách của Phong lão vô cùng quật cường, vãn bối còn chưa đi bái phỏng. Nhưng mà căn cứ theo phân tích của Chân đan sư, hơn phân nửa là do đan sư tà ác bên cạnh Vi Thiên Thông giở trò quỷ. Vi gia ta nhiều năm như vậy chưa từng xuất hiện những chuyện này. Mấy tháng gần đây hậu bối trong gia tộc lại liên tục gặp chuyện không may, nào có chuyện trùng hợp như vậy.
Lời này giống như một câu làm thức tỉnh người trong mộng, khiến cho biểu hiện trên mặt Trác lão thoáng cái biến hóa thêm vài phần.
Rồi đột nhiên ánh mắt Trác lão vô cùng thâm thúy nhìn qua Giang Trần nói:
- Chân đan sư, ngươi có mấy thành nắm chắc giải quyết vấn đề của Mặc nhi?
- Vấn đế của Mặc thiếu tại hạ có mười thành nắm chắc, nếu có sơ xuất Trác lão cứ việc lấy đầu.
Ánh mắt của Giang Trần tràn ngập vẻ chân thành và kiên định.
Vi Kiệt cũng hát đệm:
- Chân huynh đã nói có mười thành nắm chắc, nếu có sơ xuất vãn bối cũng tình nguyện chịu chung số phận. Trác lão muốn đánh muốn giét, Vi Kiệt tuyệt đối không có một câu oán hận.
Trác lão nhìn thấy hai người bọn họ đều thành tâm thành ý như vậy cũng thở dài nói:
- Tốt, tốt. Vi Kiệt, phụ thân ngươi quả thực đã sinh ra một đứa con tốt. DÙng người thì không nghi ngờ người, nghi ngờ thì không dùng người. Lão phu sẽ điên cùng các ngươi một lần. Đi, bên Phong lão, lão phu sẽ mang hai người đi qua nói với hắn một tiếng.
Hiển nhiên cảm xúc của Trác lão đã bị người trẻ tuổi làm lây, đột nhiên trong lòng cũng sinh ra một hồi xúc động, điên cuồng.
Nói cho cùng Trác lão cũng không nguyện ý Vi gia bị Vi Thiên Thông nắm giữ, càng không muốn địa vị Vi gia thay đổi, đi đầu nhập vào trong Vương Đình đại phiệt kia.
Loại chuyện này dù sao cũng làm nhục danh vọng của Vi gia, sẽ bị coi là phản đồ của Bàn Long đại phiệt, càng sẽ trở thành trò cười cho giới quý tộc của Lưu Ly vương thành.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Độc Tôn Tam Giới.