Chương 1309+1310: Chúng tinh ủng nguyệt


Số từ: 2974
Nhóm dịch: Sói già
Nguồn: Vipvandan.vn
Những người cuồng nhiệt của Quỷ đan lưu ở nơi này rất nhiều, cả đám đều bộc lộ mong muốn, điên cuồng xông tới. Bầu không khí ở hiện trường thoáng cái trở nên cực kỳ náo nhiệt.
Giang Trần thấy tình hình này khoát tay cười cười.
Những phần tử cuồng nhiệt với Quỷ đan lưu hiện tại lại kính Giang Trần như thần minh, cả đám yên tĩnh lại.
- Chư vị, sắc trời hôm nay không còn sớm, Thái Uyên các ta còn phải bắt đầu làm nghi thức khai trương. Chung quy vẫn cần phải hoàn thành trước. Bắt đầu từ ngày mai, ta sẽ tới Thái Uyên các giảng bài, giảng ba ngày. Nếu như chư vị có hứng thú cũng có thể tới nghe một chút.
Nghe thấy Giang Trần nói như vậy, tiếng hoan hô như sấm vang vọng.
Phụ tử Vi gia cũng âm thầm vui mừng, nhìn thấy bầu không khí cuồng nhiệt như vậy, trong lòng bọn họ tràn ngập cảm xúc ngổn ngang.
Thái Uyên các lần này khai trương, tuy rằng có bất ngờ xảy ra. Thế nhưng tuyệt đối không có nghi thức khai trương nào thành công như hiện tại.
Có Vương Đình đại phiệt làm trò hề miễn phí, lần này Thái Uyên các khai trương tất sẽ trở thành chủ đề nóng nhất trong Lưu Ly vương thành đoạn thời gian sắp tới.
Hiệu quả khai trương như vậy, còn thứ gì có thể so sánh được với nó chứ.
Ngay từ đầu bọn họ hợp tác với Giang Trần, hoặc ít hoặc nhiều có tính chất đánh bạc. Hiện tại xem ra, lần đánh bạc này của bọn họ không những là thành công, mà là thành công vô song.
Rất nhiều người mặc dù không có thiệp mời, thế nhưng vẫn không chịu rời đi, đứng ở cửa ra vào của Thái Uyên các.
Mà những người được mời, đều không chút do dự tiến vào Thái Uyên các.
Trước đó bọn họ tiến vào Thái Uyên lâu là bởi vì tình thế bắt buộc. Mà giờ phút này, tất cả mọi người đều ngạc nhiên về Đan Vương thần kỳ của Vi gia, đều có ý nghĩ muốn kết giao.
Mặc dù không có ý nghĩ này, cũng không muốn bởi vậy mà đắc tội với Vi gia. Huống chi hiện tại còn có một Cơ Tam công tử, thời điểm này nếu như từ chối không đi vào, chẳng phải là không cho Cơ Tam công tử mặt mũi sao?
Đắc tội với Cơ Tam công tử, hiển nhiên là hành động không khôn ngoan.
- Chân Đan Vương, lần này Cơ mỗ nhất định phải uống một chén với ngươi. Nhìn thấy bộ dáng tức giận của Vương Đằng kia, thật sự quá thống khoái. Ha ha...
Cơ Tam công tử thân mật vỗ vỗ bả vai Giang Trần, lôi kéo tay Giang Trần đi vào bên trong.
Trong lúc nhất thời phụ tử Vi gia lại trở thành đối tượng ngoài rìa. Cơ Tam công tử và Giang Trần lại trở thành nhân vật chính.
Nhất là Giang Trần, khách mời tới cơ hồ mỗi người đều muốn lên tiếng làm quen với hắn, tự giới thiệu một phen.
Cũng may, trí nhớ của Giang Trần khá tốt, tuy rằng khách mời khoảng chừng một hai ngàn người, thế nhưng mỗi một người chỉ cần giới thiệu thoáng một cái là hắn có thể lập tức nhớ kỹ.
Kiếp trước Giang Trần đã chứng kiến qua vô số tràng diện còn lớn hơn thế này rất nhiều. Cho nên loại tràng diện như này đối với hắn mà nói, tự nhiên không cần phải luống cuống tay chân, thậm chí còn vô cùng thành thạo.
Cảnh này cũng khiến cho phụ tử Vi gia âm thầm giật mình.
Bọn họ cũng biết Giang Trần tới từ địa phương nhỏ bé như Vạn Tượng Cương Vực. Còn tưởng rằng Giang Trần ở trong trường hợp này còn có chút rụt rè, e ngjai.
Thế nhưng lại không nghĩ rằng Giang Trần xử lý vô cùng hoàn mỹ, không kiêu ngạo, không siểm nịnh, cũng không làm cho khách nhân cảm thấy hắn khó tiếp cận. Cũng không cho người ta sinh ra cảm giác phù phiếm.
Loài thủ đoạn nhẹ nhàng giao tiếp như vậy ngay cả phụ tử Vi gia cũng khó có thể làm được.
Trong lúc nhất thời bầu không khí vô cùng hài hòa.
Mấy Đan Vương trọng tài, tăng thêm Cơ Tam công tử cùng với Giang Trần, Vi Thiên Tiếu, cùng với một ít đệ tử đại phiệt cùng ngồi một chỗ.
Ngay cả phụ tử Vi gia cũng chỉ có thể ở một bên hầu hạ.
Trong bữa tiệc, Dục Đan Vương cùng Giang Trần trao đổi rất nhiều tâm đắc đan đạo, Giang Trần có hỏi có đáp, trao đổi với Dục Đan Vương không ngờ lại không có chút cố hết sức nào.
Cảnh này cũng khiến cho những đại năng đan đạo có mặt ở nơi này giật mình không nhỏ.
- Vi gia chủ, Vi gia các ngươi lần này thực sự nhận được bảo vật rồi.
Dục Đan Vương cười khổ nói:
- Ngay cả lão phu cũng sinh lòng yêu tài, muốn đào góc tường a.
Phụ tử Vi gia đều rụt rè cười, không có tiếp lời.
Ngược lại Cơ Tam công tử mượn rượu cười nói:
- Không được, không được. Vi gia nhiều năm qua trên phương diện đan dược nửa chết nửa sống. Khó có lúc chuyển mình như vậy, Dục Đan Vương ngươi cũng không thể đào góc tường nhà người khác như vậy a.
Dục Đan Vương cười cười:
- Tam công tử nói không được, lão phu nào dám động thủ? Chân Đan Vương, dùng thực lực chân thật của ngươi, có lẽ không thấp như Đan Vương nhị cấp a.
Giang Trần cười nói:
- Ta đối với mấy cái danh hiệu này cũng không quá để ý. Lão sư lúc trước dạy bảo ta cũng nói là không cần để ý quá mức tới hư danh thế tục. Tuy rằng ta cũng không đặc biệt để ý, thế nhưng cũng có chút khó chịu. Bằng không mà nói cũng không ở lại trong thế tục, hồng trần lăn lộn, đã sớm tìm địa phương vắng vẻ tu luyện chứng đạo nha.
Tất cả mọi người cười to.
Dục Đan Vương thở dài nói:
- Lệnh sư nhất định là cao nhân thế ngoại, bằng không tại sao lại có thể dạy dỗ ra đệ tử thiên tài như vậy.
Cái gọi là lão sư vẫn luôn là tấm lá chắn không có thực Giang Trần mang ra, lúc này nghe Dục Đan Vương nói tới, hắn cũng thuận thế theo mà gật đầu thở dài:
- Chỉ tiếc lão nhân gia chỉ truyền đan đạo cho ta mười năm. Nếu như có thể học kỹ xảo của người trăm năm là tốt nhất.
Mười năm cũng đã kinh khủng như vậy, nếu như trăm năm thì quả thực không biết sẽ tới đẳng cấp nào.
Tên Đan Vương Quỷ đan lưu kia gọi là Lữ Phong Tử, Đan Vương bát cấp, người ta gọi hắn là Lữ Phong Đan Vương, giờ phút này hắn vò đầu bứt tai, mặt mũi tràn ngập vẻ tha thiết, nói:
- Chân Đan Vương, không biết có thể liên lạc với lệnh sư được không?
Giang Trần cười nói:
- Lữ Phong Đan Vương có gì chỉ giáo?
- Ta cũng muốn bái lão nhân gia người làm sư phụ a. Dù học ba năm, năm năm cũng tốt. Ba năm năm năm không được, thì dăm ba tháng cũng tốt.
Lữ Phong Tử tuyệt đối là phần tử tử trung với Quỷ đan lưu.
Từ khi phát hiện Giang Trần la đại biểu của Quỷ đan lưu, thân thể của hắn có chút đứng ngồi không yên.
Tất cả mọi người cười to, Lữ Phong Tử nghiêm túc, trong lòng tràn ngập chờ mong nhìn qua Giang Trần. Hiển nhiên cũng không phải hắn tùy tiện nói chơi.
Giang Trần có chút áy náy nói:
- Lữ Phong Đan Vương, ta đã lâu không nhìn thấy lão nhân gia người. Hiện tại người ở phương nào ta cũng không rõ ràng.
Cơ Tam công tử bỗng nhiên mở miệng hỏi:
- Lão nhân gia có để lại phương thức liên lạc cho ngươi không?
Giang Trần nhìn thấy ánh mắt của Cơ Tam công tử nhiệt tình như vậy, không khỏi cười nói:
- Cơ Tam công tử, chẳng lẽ cũng tìm lão sư ta học nghệ?
Cơ Tam công tử cười hắc hắc:
- Một chút tư chất đan đạo của ta, lệnh sư cũng không nhìn trúng a. Cho dù xếp hàng cũng không tới lượt Cơ mỗ.
Hắn cuốn lấy vấn đề này là bởi vì một mực nhớ tới Tùng Hạc đan. Bởi vì trước đó Giang Trần từng nói qua, lão sư hắn biết luyện chế Tùng Hạc đan.
Cơ Tam công tử luôn ghi nhớ chuyện này.
Giang Trần nhìn thấy ánh mắt mọi người đều tràn ngập vẻ hiếu kỳ, cũng biết vị lão sư mà hắn tùy tiện bịa đặt đã trở thành đối tượng tôn sùng trong lòng mọi người.
Thế nhưng chuyện cho tới nước này, coi như là kiên trì cũng phải tiếp tục nói dối tiếp.
- Phương thức liên lạc thì có. Chỉ là ta chưa dùng qua. Lão nhân gia người từng cảnh cáo qua ta, không tới thời điểm nguy cấp, không nên liên lạc với người. Hơn nữa lão nhân gia còn nói, ta chỉ có thể liên hệ với người một lần. Nếu như cơ hội lần này dùng xong, về sau sẽ không tìm được người nữa. Cho nên phương thức liên lạc này ta một mực không dùng qua. Cũng không dám dùng. Giữ lại cơ hội lần này ít nhất còn có thể tưởng niệm.
Lời nói này vô cùng chân thật, khiến cho không ai có thể hoài nghi.
Lữ Phong Tử nghe xong lời này, có chút ủ rũ:
- Nếu như vậy lão Lữ ta không có cơ hội gì đúng không?
Giang Trần cười nói:
- Thế giới võ đạo tựa như Thiên đạo. Chung quy đều có một đường cơ hội. Tiếp, chư vị, uống rượu tiếp.
Mọi người nâng chén.
Trải qua trận chiến ngày hôm nay, dù ai cũng không thể nào xem nhẹ Giang Trần. Ai cũng không dám khinh thị sự tồn tại của hắn. Huống chi hắn còn có lão sư cường đại, thần bí như vậy.
Chiếu theo suy nghĩ này, lão sư hắn tuyệt đối không phải là cấp bậc Đan Vương. ít nhất cũng là đan đạo Đại Đế, nói không chừng so với phong hào Đại đế còn mạnh hơn nữa.
Dục Đan Vương là Đan Vương lâu năm, đã sống hơn ngàn năm, cũng cực kỳ thấm thía nói:
- Thần Uyên đại lục phong phú vô cùng. Nhân loại trong tất cả các vực của chúng ta chỉ sợ cũng chưa tới một phần mười bản đồ của THần Uyên đại lục. Lão sư của Chân Đan Vương như thế, chỉ sợ là siêu cấp cường giả lánh đời. Ít nhất cũng là phong hào Đại Đế, thậm chí còn có thể là loại cường giả còn lợi hại hơn phong hào Đại đế.
Phong hào Đại Đế đã là nhân vật cao cấp nhất trên bát vực.
Bảy người cường đại nhất trong Lưu Ly vương thành cũng chính là bảy đại đế, đều là phong hào Đại Đế.
So với phong hào Đại đế còn mạnh hơn nữa? Vậy thì có chút khoa trương a.
Thần Uyên đại lục, thực sự có cường giả cường đại như vậy sao?
Người ở đây đều là người có danh vọng trong Lưu Ly vương thành, nói tới chủ đề này, mọi người đều im lặng.
- Dục Đan Vương, phong hào Đại Đế không phải là tồn tại cao cấp nhất trên Thần Uyên đại lục sao?
Một gã Đan Vương hiếu kỳ hỏi.
Dục Đan Vương cười khổ:
- Những cách nói này lão phu cũng không được biết. Nhưng mà lão phu từng nghe người ta nói tới. Thần Uyên đại lục này, phong hào Đại đế còn chưa phải là cực hạn.
- Bên trên phong hào Đại Đế còn có cái gì? Lên tiếp chính là đột phá thiên đạo, đạt được thiên đạo tán thành.
- Đó là cường giả Thiên Vị. Nghe nói thời đại thượng cổ, cường giả Thiên Vị có rất nhiều. CƠ hồ rất nhiều thế lực lớn đều có không ít cường giả Thiên Vị.
Mọi người ngươi một câu ta một câu, đều nhao nhao lên tiếng nghị luận.
Dục Đan Vương cười tủm tỉm nhìn qua Giang Trần:
- Chân Đan Vương, lệnh sư có từng đề cập qua với ngươi những chuyện này không?
Trong mắt Dục Đan Vương, lão sư của Chân Đan Vương này ngay cả Trân Lung Thiên Cương đan cục cũng biết, nhất định sẽ không phải là người bình thường.
Rất có thể là cường giả Thiên Vị lánh đời trong truyền thuyết.
Cơ hồ tất cả ánh mắt đều nhìn về phía Giang Trần, hiển nhiên đối với đề tài này mọi người đều hiếu kỳ vô cùng.
Giang Trần sờ sờ chóp mũi, cười khổ nói:
- Chư vị, mọi người đừng quên, lão nhân gia nhà ta cũng chỉ dạy ta mười năm mà thôi. Những chuyện này lúc đầu ta còn nhỏ tuổi, cũng không quá quan tâm. Chỉ là người cũng có nói tới, Thần Uyên đại lục rất lớn, khó có thể tưởng tượng được. Rất nhiều cường giả lánh đời, cũng cực kỳ thần bí. Về phần lão nhân gia người có tu vi gì, khi đó ta cũng không hiểu.
Những lời hàm hàm hồ hồ ucra hắn cũng không có cách nói cố định, làm cho mọi người không nhìn ra được thật giả.
Dục Đan Vương lại nói:
- Không nói tới chuyện đó, đan đạo của lệnh sư tuyệt đối là tồn tại mà đám Đan Vương như chúng ta đều ngưỡng mộ. Chân Đan Vương khi phân giải đan dược của chúng ta, nếu đổi lại là bất luận một ai trong chúng ta, chỉ sợ đều không làm được nhẹ nhàng như vậy.
Lữ Phong Đan Vương cũng gật đầu nói:
- Quả thực, cho dù ta đi lên, so với Vinh Đan Vương kia chỉ hơn một chút. Nhưng cũng không mạnh hơn quá nhiều. Chân Đan Vương, rốt cuộc ngươi làm thế nào mà được như vậy?
Giang Trần thấy mọi người hỏi vậy, trong lòng cũng cười khổ.
Lúc trước hắn đã áp chế phát huy của mình, nhưng mà vẫn khiến cho trong lòng mọi người bạo động.
Hắn đành nói:
- Ta đi theo lão sư học tập đan đạo mười năm, cơ hồ mỗi ngày đều coi đan phương. Các loại đan phương, mười năm đó, lão nhân gia người ít nhất cũng đem mười vạn đan phương tới cho ta. Những đan dược mà các ngươi đưa tới, đại bộ phận ta đều học tập qua.
Lời vừa nói ra, toàn trường một mảnh xôn xao.
Thế giới đan đạo, đại bộ phận đan sư tuy rằng đều có truyền thừa. THế nhưng truyền thừa giữa những đan sư, đều vô cùng thận trọng.
Các loại đan phương tuyệt đối sẽ không truyền bá tràn lan.
Cho dù là Đan Vương, đan phương trong đầu tuy rằng nhớ rõ không ít. Thế nhưng chính thức có thể hoàn toàn nắm giữ cũng không vượt qua một vạn.
Hơn nữa đại đa số đều là loại đan phương mà mọi người đều biết.
Chính thức là đan phương độc nhất vô nhị của riêng bản thân, tuyệt đối sẽ không vượt qua một trăm cái.
Thế nhưng mà Chân Đan Vương này mới mở miệng là mười vạn, chuyện này nghe qua quả thực rợn cả người.
Giang Trần nhìn thấy biểu lộ ngạc nhiên của mọi người như vậy, liền biết rõ con số của mình quá dọa người. Trên thực tế đan phương trong đầu hắn, Chư Thiên vị diện, kể cả những vị diện thế tục bên dưới, có thời gian trăm vạn năm, đan phương mà hắn nhớ rõ tuyệt đối không kém hơn trăm vạn.
Kỳ thực hắn đã nói rất ít. Thế nhưng một câu này vẫn khiến cho toàn trường im ắng.
Hiển nhiên mọi người đều bị chấn trụ.
Mười vạn đan phương, đó là khái niệm gì a? Đây quả thực chính là một bảo khố đan phương. Coi như là bảo khố đan phương cũng chưa thể có trữ lượng lớn như vậy.
Giờ phút này Giang Trần cũng có chút hối hận, cười khổ nói:
- Mọi người cũng đừng nhìn ta như vậy. Kỳ thực lão nhân gia người nói cho ta biết. Ta đọc thuộc lòng những đan phương này, đại đa số đều là mặt hàng thông thường. Để cho ta thuộc chỉ là vì muốn làm cho ta nắm vững trụ cột đan dược. Những đan phương kia tuyệt đại đa số đều không có ý nghĩa thực tế gì.
Cho dù hắn toàn lực giải thích, mọi người cũng không có vì vậy mà thu hồi vẻ kinh hãi.
Ngược lại cả đám cười khổ lắc đầu, trong lòng đủ loại cảm xúc tràn lan.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Độc Tôn Tam Giới.