Chương 1311+1312: Ta muốn bái ngươi làm sư phụ
-
Độc Tôn Tam Giới
- Lê Thiên
- 2977 chữ
- 2020-05-09 03:55:36
Số từ: 2969
Nhóm dịch: Sói già
Nguồn: Vipvandan.vn
Quả thực lời này của Giang Trần khiến cho trong lòng mọi người cảm khái vạn lần. Có người hâm mộ, có người đố kỵ, thậm chí còn có người trong lòng không khỏi sinh ra một ít tư tâm đen tối.
Người so với người giận điên người.
Chân Đan Vương này nhìn qua tuổi tác chắc có lẽ không vượt qua trăm tuổi, thế nhưng mà hắn ta đã có tạo hóa lớn như vậy, không ngờ lại được đại năng đan đạo ưu ái như thế.
Có thể thoáng cái truyền thụ mười vạn đan phương, loại đại năng đan đạo này tuyệt đối không phải là Đan Vương bình thường.
Đan Vương cửu cấp? Chỉ sợ ngay cả tư cách bái người ta làm sư phụ cũng không có.
Mà phụ tử Vi gia lại có cảm giác bị hạnh phúc vay quanh. Bọn họ biết rõ Giang Trần lợi hại, thế nhưng không ngờ rằng khi còn nhỏ Giang Trần lại có tạo hóa kinh người như vậy.
Trước kia Giang Trần từng nói qua với bọn họ, khi còn bé từng được dị nhân truyền thụ qua đan đạo.
Phụ tử Vi gia đối với chuyện này cũng tin tưởng không chút nghi ngờ. Nếu như không có dị nhân đan đạo truyền thụ kỹ xảo, Giang Trần chỉ có xuất thân từ Vạn Tượng Cương Vực, cũng không có khả năng có thủ đoạn đan đạo nghịch thiên như vậy.
Hiện tại bọn họ mới chính thức ý thức được, kỳ ngộ khi còn nhỏ Giang Trần đạt được lớn lao, kinh khủng tới cỡ nào.
Dục Đan Vương khẽ than, nhìn phụ tử Vi gia:
- Vi gia chủ, lão phu cũng không nhịn được mà phải lên tiếng chúc mừng ngươi.
Cơ Tam công tử cười nói:
- Vi gia lần này quả thực nhặt được bảo vật rồi.
Lữ Phong Đan Vương càng thêm kích động, không ngừng rót rượu, uống, hiển nhiên so với bất kỳ ai hắn còn kích động hơn nhiều.
- Lão sư Chân Đan Vương nhất định là tuyệt đại tông sư của Quỷ đan lưu.
Lữ Phong Đan Vương một mặt uống rượu, một mặc cảm thán.
Tất cả mọi người gật đầu, đối với phán đoán của Lữ Phong Đan Vương vô cùng tán thành.
Trong bữa tiệc, Giang Trần lại nói tới một ít điển cố đan đạo, khiến cho đám Đan Vương này cảm thán không thôi.
Thịnh hội này trải qua mấy thời thần, rốt cuộc mới chậm rãi rán đi.
Những Đan Vương này khi rời khỏi cũng lưu lại cho Giang Trần phương thức liên lạc. Liên tục dặn dò với Giang Trần, có thời gian nhất định phải đi tới chỗ bọn họ ngồi một chút.
Giang Trần khách khí nhận lời, tiễn từng người đi ra ngoiaf.
Những khách nhân nhìn thấy đám Đan Vương rời khỏi, tự nhiên cũng không tiện ở lại quá lâu, cũng nhanh chóng cáo từ.
Về phần đan dược, những đan dược đẩy ra ngày hôm nay đã sớm bán ra hết không còn một khỏa nào.
Rất nhiều khách mới sau thịnh hội muốn đi mua đan dược của Thái uyên các, thế nhưng lại phát hiện ra không còn hàng.
Mọi người đều biết đây là đan dược Quỷ đan lưu, đều muốn mua về nghiên cứu qua một chút. Huống chi mọi người đều nhìn qua Giang Trần luyện chế tận mắt.
Càng có một ít người mang theo tâm lý may mắn, muốn thông qua một lần quan sát, tự nghiên cứu ra phương thức luyện chế.
Nếu như nghiên cứu ra được, vậy thì sẽ thành đồ vật của bản thân mình, về sau sẽ phát đạt.
Đương nhiên những tâm tư này Giang Trần ít nhiều cũng biết một ít. Chỉ là Giang Trần lại hiểu rõ, cho dù những Đan Vương kia cũng không có khả năng học trộm được.
Nếu như thủ đoạn của Quỷ đan lưu dễ dàng học được như vậy, vậy thì không còn được gọi là Quỷ đan lưu nữa.
Lại nói, trong quá trình Giang Trần luyện chế cũng làm một ít thủ đoạn che dấu tai mắt mọi người, há có thể dễ dàng để cho người ta đánh cắp như vậy.
Sau khi khách mời dần dần rời đi, Giang Trần đi ra ngoài cửa lại phát hiện ra ngoài cửa Thái Uyên các ít nhất còn có vài trăm người, cả đám đều không chịu rời đi.
Nhìn thấy Giang Trần, những người này đều điên cuồng kêu lên.
- Chân Đan Vương, muốn giảng bài sao?
- Đúng vậy, Chân Đan Vương, hiện tại ít người, không bằng hôm nay giảng đan đạo một chút đi.
- Chân Đan Vương, Thái Uyên các còn thu tiểu nhị hay không?
- Chân Đan Vương, ta muốn bái ngươi làm sư phụ, mong ngươi thu nhận.
- Ta cũng muốn bái sư, Chân Đan Vương, ta còn rất trẻ, tư chất rất tốt. Ngươi không cần phải lo lắng ...
Những n g ười này hiển nhiên đều là tín đồ tử trung với Quỷ đan lưu. Ở chỗ này không chịu rời đi, tâm tư đều giống nhau, muốn bái hắn làm sư phu.
Phụ tử Vi gia thấy tình cảnh này cũng im lặng.
Bọn họ thực sự cao hứng, nhưng trong lòng ít nhiều vẫn có chút chua xót.
Nhiều năm như vậy, Vi gia ở giới đan dược không có ai đoái hoài, cơ hồ bị người ta quên đi sự tồn tại. Hôm nay trong vòng một ngày lại coi như hết ngày bĩ cực, tới ngày thái lai.
Nhiều người như vậy ở cửa vào Thái Uyên các mãi không chịu rời đi.
Mà tất cả chuyện này đều là tin mừng mà Giang Trần mang tới.
Giang Trần nhìn thấy biểu hiện mọi người nhiệt tình như vậy, hắn cười cười nói:
- Chư vị, sắc trời ngày hôm nay cũng không còn sớm. Thái Uyên các còn rất nhiều sự vụ phải xử lý. Hiện tại có giảng bài cũng không kịp. Giờ Thìn ngày mai mọi người lại tới a.
- Chúng ta không đi. Cho dù đợi tới ngày mai, chúng ta cũng sẽ đợi ở nơi này.
- Đúng, chúng ta muốn cho Chân Đan Vương nhìn thấy thành ý của chúng ta. Đừng nói là đợi cả đêm. Cho dù là đợi ba năm ta cũng tuyệt đối không rời đi.
- Đúng, ta đã lập chí, vô luận thế nào cũng phải tiến vào Thái Uyên các. Dù là một học đồ nho nhỏ cũng được. Chỉ cần mỗi ngày có thể nhìn thấy Chân Đan Vương ta đã cảm thấy mỹ mãn rồi.
Những người này vẫn còn coi như là văn minh, cũng không bắt buộc Giang Trần phải giảng bài cho bọn họ. Bằng không mà nói, quả thực đã làm khó Giang Trần.
Dù sao người ta cũng chỉ muốn nghe hắn giảng bài, cũng là cổ vũ cho Thái Uyên các.
Bỗng nhiên ánh mắt hắn nhìn về phía đối diện, trong lòng Giang Trần có chút chủ ý:
- Các ngươi có thể chờ tới bây giờ Chân mỗ vô cùng cảm động. Cửa hàng đối diện hiện tại cũng là của Thái Uyên các chúng ta. Chúng ta sẽ xử lý qua một chút. Đến lúc đó quả thực cũng sẽ chiêu mộ một đám người mới. Nếu như chư vị thực sự có hứng thú, đến lúc đó có thể tới tham dự. Nhưng mà có một ít lời khó nghe ta phải nói trước. Có thể tiến vào trong cửa hàng của chúng ta hay không thì phải xem thực học. Chúng ta nhận người cũng phải có tiêu chuẩn của mình.
Mọi người nghe vậy đều vui mừng quá đỗi.
- Quá tốt, Chân Đan Vương, xin hãy tin tưởng chúng ta. Chúng ta nhất định sẽ trở thành truyền nhân kiệt xuất nhất của Quỷ đan lưu.
- Quỷ đan lưu vạn tuế.
Giang Trần nhìn thấy cảnh tượng cuồng nhiệt như vậy cũng cười khổ. Hắn lựa chọn Quỷ đan lưu lúc trước chỉ là nhiệt huyết dâng trào, thế nhưng lại không ngờ rằng Quỷ đan lưu ở Lưu Ly vương thành lại có nhiều thành phần tử trung như vậy.
Đây là chuyện ngoài dự liệu của hắn.
Hắn khoát tay với đám người này, Giang Trần đi về phía Thái Uyên các.
Trở lại Thái Uyên các, bên trong bỗng nhiên gặp phải một người, rõ ràng chính là Lữ Phong Đan Vương kia. Người này rón ra rón rén kéo tay Giang Trần, bộ dáng giống như một lão ngoan đồng.
- Chân Đan Vương, có thể dừng bước nói chuyện được không?
Giang Trần nhìn thấy ánh mắt ngập ngừng của hắn, lại có bộ dáng lén la lén lút. Chỉ là nhìn thế nào cũng không nhìn thấy ác ý.
Nhất thời Giang Trần không suy đoán ra được dụng ý của đối phương. Hắn cũng không tiện đắc tội với một Đan Vương bát cấp như vậy. Hắn chỉ có thể đi theo đối phương, đi tới một nơi ít người.
Lữ Phong Đan Vương vò đầu bứt tai, bờ môi giật giật, giống như không biết nên nói gì.
- Lữ Phong Đan Vương, có chuyện gì ngươi cứ nói thẳng ra đi.
Giang Trần cười nói:
- Nếu như là chuyện đan dược, ngươi vừa ý đan dược gì, ta sẽ đưa cho ngươi mấy khỏa cũng không sao.
Lữ Phong Đan Vương nhanh chóng lắc đầu nói:
- Ta không muốn đan dược.
- Vậy thì là gì?
Giang Trần có chút hồ nghi hỏi.
Lữ Phong Đan Vương vỗ mạnh đầu một cái, trong mắt tràn ngập quyết tâm, nói ra một câu kinh người:
- Chân Đan Vương, ta muốn bái ngươi làm sư phụ.
Lời này vừa nói ra, Giang Trần cảm thấy trong đầu như đầy sao, cơ hồ hắn cho rằng tai mình đã nghe nhầm. Bái sư sao?
Một lão đầu sống gần ngàn năm, râu tóc bạc trắng lại muốn bái hắn làm sư phụ?
Lữ Phong Đan Vương này tuy rằng không có già bằng Dục Đan Vương, nhưng tuyệt đối cũng là một Đan Vương có uy tín, sống không kém một ngàn năm.
Thu một đồ đệ râu tóc bạc trắng, việc này nghĩ thế nào Giang Trần cũng cảm thấy vô cùng khôi hài.
Nhìn bộ dáng của Lữ Phong Đan Vương, dường như không giống nói đùa.
Lão nhân này mặc dù vò đầu bứt tai, thế nhưng biểu lộ lại vô cùng chân thành.
- Chân Đan Vương, mục đích nhận ngươi làm sư phụ không có ý nào khác. Lão lữ ta luôn là người khiêm tốn hiếu học. Ta vẫn là phần tử tử trung của Quỷ đan lưu. Mong ngươi thu lão già không nên thân ta làm đồ đệ a.
Giang Trần vội nói:
- Ngươi đừng nói như vậy, luận bàn đao đạo sao lại có thể nói vậy. Không thể bái sư được. Ngươi làm như vậy chẳng lẽ muốn làm ta tổn thọ hay sao?
Lữ Phong Đan Vương nghe xong gấp gáp nói:
- Có gì là giảm thọ cươ chứ? Tay ngươi mạnh hơn ta, kỹ năng đan đạo cao minh hơn ta. Ta bái ngươi làm sư phụ không phải là việc kinh thiên địa nghĩa sao? Chẳng lẽ bái sư phải xem tuổi tác?
Lão nhân này lý luận kinh người.
Giang Trần không muốn thu đồ đệ, cũng không phải là vấn đề tuổi tác. Mà hắn căn bản không biết lai lịch của Lữ Phong Đan Vương này thế nào.
Cho dù tính cách của lão nhân này giống như lão ngoan đồng, mang theo một ít ngây thơ, hẳn là người si mê đan đạo. Thế nhưng không thể nào không hiểu đối nhân xử thế như vậy.
Thế nhưng mà, dù vậy Giang Trần cũng không muốn tiếp nhận một đồ đệ mà hắn không rõ lai lịch.
Giang Trần thích hiểu rõ hơn.
- Lữ Phong Đan Vương, Chân mỗ còn chưa dừng chân ở Lưu Ly vương thành, thu lão nhân gia ngươi làm đồ đệ, chỉ sợ sẽ thành trò cười cho Lưu Ly vương thành. Hơn nữa dùng địa vị của ngươi, bái ta làm sư phụ, đối với danh dự của ngươi cũng cực kỳ bất lợi. Mong lão nhân gia ngươi thu hồi tâm tư.
Ria mép Lữ Phong Đan Vương vểnh lên, nói:
- Bằng vào những lời nói vừa rồi cra ngươi, hư danh thì tính là thứ gì? Lão Lữ ta từ trước tới nay không ngại những thứ này. Chân Đan Vương, có phải ngươi sợ lão Lữ ta sẽ bất trung với ngươi hay không? Sợ lão Lữ ta hại ngươi sao? yên tâm đi, một ngày làm sư phụ, cả đời làm sư phụ. Nếu như lão Lữ ta bán đứng sư phụ, cứ để cho thiên địa phán quyết ta đi. Muôn đời không được siêu sinh.
Lão nhân này xem ra quyết tâm bái sư, ngay cả thiên địa thệ ước cũng đã lập.
Hơn nữa sau khi lão đầu này phát ra thiên địa thệ ước xong lại cười hắc hắc, nói:
- Dù sao lão Lữ ta cũng đã quyết tâm. Cho dù phải ở lại Thái Uyên các làm một tiểu nhị ta cũng ở lại. Những người bên ngoài kia ta đều nhìn thấy. Tư tâm của bọn họ cũng giống như ta. Thậm chí còn muốn bái ngươi làm sư phụ. Hắc hắc. Vẫn là lão Lữ ta thông minh, nhanh chân tới trước. Ha ha ha.
Vẻ mặt Lữ Phong Đan Vương dương dương đắc ý, vẻ mặt kia giống như Giang Trần đã đáp ứng với hắn vậy.
Giang Trần im lặng, lão nhân này chấp nhất như vậy, hơn nữa da mặt dày như vậy, xem bộ dán này, dường như nếu hắn không đáp ứng người này sẽ không đi a.
Loại phương thức bái sư dính như kẹo kéo này vẫn là lần đầu tiên Giang Trần nhìn thấy.
Trong lúc nhất thời Giang Trần không biết nên nói gì.
Trong lúc giằng co, bên ngoài truyền đến tiếng kêu của Cơ Tam công tử:
- Chân Đan Vương, trốn đi đâu rồi? Cơ mỗ còn chưa uống vài chén với ngươi a.
Nghe thấy thanh âm của Cơ Tam công tử truyền từ xa tới, Giang Trần bất đắc dĩ:
- Lữ Phong Đan Vương, chuyện này chúng ta từ từ nói sau.
Lữ Phong Đan Vương lơ đễnh cười nói:
- Sợ cái gì? Cơ Tam công tử cũng không phải là người ngoài. Hắn tới vừa lúc, để cho hắn thay ta nói một chút.
Lão nhân này mở miệng rất lớn, không có một chút kiêng kỵ nào. GIống như việc bái Giang Trần làm sư phụ là một chuyện rất là quang vinh, căn bản không cần phải che dấu cái gì.
Cơ Tam công tử nghe tiếng mà tới, nhìn thấy Giang Trần và Lữ Phong Đan Vương ở trong góc, không khỏi hiếu kỳ nói:
- Nhị vị Đan Vương, rốt cuộc làm sao các ngươi lại trốn ở nơi này?
Lữ Phong Đan Vương cười nói:
- Cơ Tam công tử, ngươi tới vừa lúc. Lão Lữ ta muốn bái Chân Đan Vương làm sư phụ, hắn chết cũng không chịu đáp ứng. Ngươi giúp ta khuyên giải hắn một câu được không? Chỉ cần khiến hắn gật đầu, lão Lữ ta thiếu ngươi một nhân tình lớn.
Lữ Phong Đan Vương đột nhiên nói vậy khiến cho Cơ Tam công tử thoáng cái sửng sốt.
- Bái sư?
Vẻ mặt Cơ Tam công tử tràn ngập hồ nghi.
- Đúng vậy. Nhìn biểu lộ của ngươi xem, có ý gì vậy? Chẳng lẽ lão Lữ ta không thể bái sư?
Lữ Phong Đan Vương có chút mất hứng.
Cơ Tam công tử cười khổ nói:
- Không phải không thể bái sư, mà là..
Lời nói đằng sau Cơ Tam công tử không nói tiếp mà quay về phía Giang Trần nói:
- Chân Đan Vương, Lữ Đan Vương này vẫn tương đối đơn thuần. Hắn chính là người độc lai độc vãng trong Lưu Ly vương thành, chỉ làm sinh ý của mình, không phụ thuộc vào thế lực khác.
Cơ Tam công tử mặc dù không có mở miệng cầu tình rõ ràng như vậy, thế nhưng cũng coi như là nói đỡ cho Lữ Phong Đan Vương.
Lữ Phong Đan Vương nghe vậy hai mắt sáng ngời, dùng ánh mắt khen ngợi nhìn Cơ Tam công tử, cũng nói tiếp:
- Cơ Tam công tử có thể làm chứng cho ta. Lão Lữ ta tuyệt đối không có ác ý gì. Lại nói, Thái Uyên các các ngươi sau khi thành lập cũng cần nhân thủ a. Lão Lữ ta là người cuồng luyện đan. Tôn ngươi làm sư phụ, đương nhiên là công cụ luyện đan, làm trợ thủ, cũng tốt mà. Nếu như ngươi lo lắng, trước tiên cứ sai bảo miễn phí lão Lữ ta mười năm, tám năm. Đợi sau khi sư tôn ngài khảo sát hoàn tất, khi đó lão Lữ ta bái sư cũng được.
Vì bái sư, lão nhân này cũng từ bất kỳ giá nào.
Lời này nếu như truyền đi, chỉ sợ có hơn nửa người trong Lưu Ly vương thành ngạc nhiên tới rớt cằm.