Chương 1734: Dụ dỗ giao dịch (2)


Số từ: 1497
Nhóm dịch: Sói già
Nguồn: Vipvandan.vn
– Thì tính sao?
– Nếu như một ngày kia, bang chủ Trích Tinh bang các ngươi biết rõ ngươi bỏ qua một cái giao dịch đặc biệt tốt. Ngươi thử nói xem, hắn sẽ nhìn ngươi với ánh mắt thế nào?
– Giao dịch đặc biệt tốt? Ngươi có tự tin như vậy sao?
– Nếu như không có tự tin ta cũng không tới nơi này.
Ngữ khí Giang Trần thong dong, nói tiếp:
– Nếu như ngươi đã không làm chủ được, vậy ta tự mình đi tổng đà Trích Tinh bang một chuyến. Đến lúc đó phần công lao này cũng không liên quan nhiều lắm tới ngươi.
Bộ dáng của Giang Trần như đã tính trước, quả thực có chút khí độ, rất dễ hù dọa người khác. Người phụ trách kia lúc này đã bắt đầu bị Giang Trần nói cho động tâm.
Hắn trừng mắt đánh giá Giang Trần, hỏi lần nữa:
– Ngươi xác định lần giao dịch này có lực hấp dẫn vô cùng lớn với Trích Tinh bang chúng ta?
– Xác định.
Giang Trần nói ít lời mà ý nhiều.
– Ngươi nên biết hậu quả của việc lừa gạt Trích Tinh bang ta. Biết kết cục của việc trêu đùa Trích Tinh bang chúng ta a?
Người phụ trách kia vẫn có chút không yên lòng.
– Ngươi nói nhiều như vậy là muốn nói cho ta biết quyền hạn của ngươi không đủ, không có tư cách gặp tổng đà chủ Trích Tinh bang sao?
Giang Trần như cười như không nói.
Người phụ trách kia hừ nhẹ một tiếng, nhìn Giang Trần một hồi lâu rồi mới gật gật đầu nói:
– Hy vọng ngươi không nên giở trò gì. Bằng không mà nói, ta đảm bảo hôm nay ngươi không ra khỏi được Tinh Thần phường. Nói đi, ngươi muốn tìm ai nói chuyện?
– Đương nhiên là người có quyền nói chuyện tuyệt đối ở Trích Tinh bang các n gươi. Tốt nhất là người có quyền quyết định Mộc đại sư ở hay đi.
Giang Trần thản nhiên nói.
– Vậy cũng chỉ có bang chủ Trích Tinh bang. Ta nhắc lại cho các hạ biết, trêu đùa, lừa gạt bang chủ nhà ta. Làm kinh động tới người, kết cục sẽ rất thảm.
Giang Trần lạnh nhạt cười:
– Ta trêu đùa các ngươi làm gì? Có ba gốc linh dược thiên cấp mà trêu đùa các ngươi sao? Đúng rồi, nhớ kỹ, mặc kệ là ai tới đàm phán, ta nhất định phải tự mình nhìn thấy Mộc đại sư. TA muốn nhìn thấy Tiên Thiên mộc linh chi thể trong truyền thuyết một chút, nhìn xem rốt cuộc có phải các ngươi tự bịa đặt ra hay không.
Giao dịch tự nhiên phải kiểm hàng. Điểm này vô cùng công bằng.
Người phụ trách kia nói với Khả Khả cô nương:
– Khả Khả, mang vị bằng hữu này tới khu khách quý nghỉ ngơi, dâng trà hầu hạ.
Tới bây giờ cơn giận của Khả Khả còn chưa tan, hờn dỗi nói với Giang Trần:
– Đi theo ta.
Đến khu vực nghỉ ngơi, Khả Khả dâng cho Giang Trần một chén trà, thấy bộ dáng mây trôi nước chảy của Giang Trần, nàng nhịn không được mà nhắc nhở:
– Người như ngươi quả thực giống như không có phổi. Ta cảm thấy khó hiểu, nếu như ngươi cảm thấy hứng thú với Mộc đại sư như vậy, vì sao lại hạ thấp đan dược của hắn?
Giang Trần thấy bộ dáng hoàng đế không vội thái giám vội của Khả Khả cô nương này, hắn nhún nhún vai, dùng vẻ mặt vô tội nói:
– Ta nào có hạ thấp đan dược của hắn, ta chỉ nói thật mà cũng sai sao?
– Hừ, như vậy cũng có thể nói là ăn ngay nói thật sao? Ta thấy ngươi đang cố ý soi mói a.
Giang Trần cười cười:
– Khả Khả cô nương là người trong Tinh Thần phường. Nhưng mà vẫn kiên trì cho rằng đan dược của Mộc đại sư tuy rằng không tệ, thế nhưng bên trong lại có một loại khí chất áp lực. Nếu như ta đoná không sai mà nói. Khi Mộc đại sư luyện những đan dược này, tâm tình bị sự tự do ngăn cản, cho nên những đan dược này mới có loại khí chất đặc biệt như câu nệ, áp lực tích tụ lại a.
Đan dược như vậy cho dù cao tới đâu tuyệt đối không thể coi là hoàn mỹ được.
Giang Trần phân tích có đạo lý rõ ràng, khiến cho Khả Khả cô nương vốn không phục, đột nhiên có cảm giác không thể nào phân biệt được.
Quả thực như người ta nói, Mộc đại sư là nô lệ của Trích Tinh bang, thân phận nô lệ còn chưa được giải trừ. Trong đan dược có tích tụ khí chất đó cũng là chuyện hợp lý.
Người bình thường căn bản nhìn không ra. Coi như là rất nhiều đan đạo đại sư cũng chưa chắc đã nhìn ra được.
Thế nhưng mà người này vì sao lại liếc mắt một cái có thể nhìn ra những chi tiết này? Trong lòng Khả Khả cô nương cũng có chút khiếp sợ:
– Hắn làm sao biết được? Chẳng lẽ dựa vào suy đoán? Mộc đại sư là nô lệ mua được, rất nhiều người trong Đan Hỏa thành đều biết. Có lẽ bởi vì những tin tức này cho nên mới cố ý nói như vậy hay sao?
– Khả Khả cô nương, ta biết rõ lời ta nói là sự thực. Mà trong lòng ngươi nhất định đang suy nghĩ, là ta ăn nói bừa bãi, là ta đang suy đoán lung tung, đúng hay không?
Giống như Giang Trần có độc tâm thuật, phản phất như có thể nhìn rõ bảy tám phần tâm tư của Khả Khả cô nương vậy.
Tuy rằng Khả Khả cô nương cực lực áp chế vẻ kinh ngạc trên mặt mình, thế nhưng vẫn không nhịn được mà hiếu kỳ hỏi:
– Tiên sinh, rốt cuộc người có địa vị gì? Không phải là người do các thế lực trong Đan Hỏa thành phái tới, muốn tới mua Mộc đại sư nhà chúng ta sao?
Giang Trần cười ha ha:
– Vậy cũng có thể, cô nương cảm thấy ta thuộc thế lực nào?
Khả Khả cô nương nghĩ một lát, phiền muộn lắc đầu nói:
– Không biết, ta phán đoán không được. Ta cảm thấy dường như tiên sinh không phải là người Đan Hỏa thành.
– Chúng mừng ngươi, phán đoán chính xác.
– Vậy tiên sinh tới từ đâu?
Khả Khả cô nương nhịn không được mà hỏi.
– Vạn Uyên đảo.
Giang Trần cũng nói dối, bây giờ nói lai lịch của hắn ra, chỉ sợ không đủ để khiến cho Trích Tinh bang kiêng kỵ.
Vậy thì nói dối một chút, nói thẳng ra mình là người của Vạn Uyên đảo.
Vạn Uyên đảo ở bát vực, trong cương vực nhân loại đều là tiên sơn hải đảo trong truyền thuyết, chỉ tồn tại trong truyền thuyết mà thôi.
– Vạn Uyên đảo?
Quả nhiên Khả Khả cô nương nghe thấy ba chữ này, trong đôi mắt xinh đẹp tràn ngập vẻ khiếp sợ và nghi hoặc.
– Trên đời này thực sự có Vạn Uyên đảo hay sao? Ta vẫn còn cho rằng đó là địa phương hư cấu a.
Khả Khả cô nương thoáng cái vô cùng hiếu kỳ nói.
Mặc dù Giang Trần không có tâm đắc khi đối phó với một tiểu cô nương, nhưng hắn cũng biết loại tiểu cô nương tầm tuổi này vô cùng hiếu kỳ, lòng hiếu kỳ rất lớn.
Ngươi càng ra vẻ thần thần bí bí, đối phương sẽ càng hiếu kỳ.
Hắn càng làm như vậy càng khiến cho Khả Khả cô nương thoạt nhìn càng cảm thấy hắn thâm bất khả trắc.
Trong lúc nhất thời ánh mắt của Khả Khả cô nương nhìn qua hắn trở nên bất đồng. Cái loại ánh mắt này không phải là nữ hoa si, mà là tràn ngập hiếu kỳ, mơ mộng, hâm mộ, sùng bái, thậm chí là xúc động muốn tìm tòi tới tột cùng.
Một lát sau, người phụ trách kia trở lại khu nghỉ ngơi này, trực tiếp đi tới phía Giang Trần.
– Bằng hữu, bang chủ nhà ta nghe thấy chuyện này đã quyết định sẽ tiếp kiến ngươi.
Giang Trần giống như đã sớm dự liệu từ trước, lạnh nhạt nói:
– Mộc đại sư có mặt ở đó không?
Người phụ trách kia chưa từng thấy ai có can đảm cò kẻ mặc cả thô lỗ với hắn trên địa bản của Tinh Thần phường như vậy.​
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Độc Tôn Tam Giới.