Chương 1735: Bang chủ Trích Tinh bang (1)


Số từ: 1505
Nhóm dịch: Sói già
Nguồn: Vipvandan.vn
Nhưng mà nghĩ tới tầm quan trọng của lần giao dịch này, người phụ trách vẫn cố gắng nén giận, thản nhiên nói:
– Đi tới chẳng phải sẽ biết hay sao?
– Dẫn đường.
Giang Trần khoát tay nói.
Khả Khả cô nương vội vàng đi phía trước, đi bên người tên phụ trách kia. Thì thầm nói vài câu với người phụ trách. Thanh âm giống như muỗi kêu, nhưng mà thuận phong nhĩ của Giang Trần lại nghe được rõ ràng.
Tiểu cô nương này nói cho người phụ trách kia một việc, nói hắn tới từ Vạn Uyên đảo.
Người phụ trách kia nghe thấy tin tức này, thân thể run run, có chút thâm ý quay đầu nhìn qua Giang Trần. Trong mắt dường như có thêm vài phần dò xét, đánh giá.
Hiển nhiên hắn khác với Khả Khả cô nương, cũng không phải thoáng cái đã tin lời Giang Trần.
Tinh Thần phường cách tổng đà Trích Tinh bang cũng không xa, chưa đi bao lâu đã tới tổng đà Trích Tinh bang.
Tổng đà của Trích Tinh bang vô cùng khí khái, tuy rằng tọa lạc ở trong thế tục của Đan Hỏa thành, thế nhưng luận trình độ khí phái, cũng không chênh lệch với một ít tông môn lánh đời là bao.
– Bằng hữu, tới tổng đà nên có mắt một chút. Ở trước mặt bang chủ chúng ta thu hồi bộ dáng ngạo mạn kia của ngươi đi. Bằng không mà nói… Hắc hắc…
Người phụ trách kia cảnh cáo.
Giang Trần cười nhạt một tiếng, người này nhìn như hảo tâm nhắc nhở hắn, thế nhưng bất quá là cảnh cáo hắn trước, cho mình một chút uy hiếp, để khiến cho hắn rụt rè trong lúc đàm phán.
Tự nhiên Giang Trần sẽ không bị xoáy vào trong tiết tấu của đối phương.
Xuyên qua vô số cửa, dưới sự dẫn đưỡng của đối phương, rốt cuộc cũng đi vào khu vực hạch tâm của tổng đà.
Đi qua cánh cửa thủ vệ sâm nghiêm, Giang Trần đi vào trong một cái đình viện.
Đình viện này vô cùng yên tĩnh, bố trí lịch sự, tao nhã. Có thể nhìn ra được Trích Tinh bang này so với bang phái bình thường còn nhiều hơn vài phần phong nhã.
Nhưng mà trong mắt Giang Trần, đây đơn giản chỉ là học đòi văn vẻ. Một đám giang hồ làm những thứ này kỳ thực chỉ là ra vẻ phong nhã mà thôi.
– Bang chủ, thuộc hạ đã mang người tới.
Người phụ trách kia đứng ngoài sân nhỏ, dừng chân nói vọng vào bên trong.
– Dẫn hắn tiến vào.
Một đạo thanh âm uy nghiêm từ sau rừng hạnh truyền ra.
– Đi thôi.
Người phụ trách kia nháy mắt với Giang Trần.
Xuyên qua phiến rừng hạnh này, một đại hán mặc áo bào màu vàng, hai tay chắp sau lưng, giống như một ngọn núi đang đứng sừng sững bên cạnh một cái ao.
Mà trên ao nước kia còn có hòn non bộ, nước từ trên róc rách chảy xuống, nhìn qua vô cùng ý vị.
Nhưng mà phối hợp với thân thể đại hán mặc áo bào màu vàng kia khiến cho người ta nhìn qua thế nào cũng cảm thấy phối hợp không được tự nhiên, cực kỳ chướng mắt.
Đại hán mặc áo bào màu vàng kia tự nhiên chính là bang chủ Cái Tông Lâm của Trích Tinh bang.
Hai mắt Cái Tông Lâm kia như điện xẹt, đột nhiên nhìn về phía Giang Trần, đôi mắt hổ giống như sin hra điện, khiến cho Giang Trần bị nghìn vào lập tức có cảm giác toàn thân không được tự nhiên.
Cũng may tâm cảnh Giang Trần vô cùng tốt, đối mặt với ánh mắt cực kỳ bá đạo như vậy cũng không hề sợ hãi, mỉm cười đứng đó, chắp tay nói:
– Đã nghe qua bang chủ Trích Tinh bang cái thế vô song, hôm nay được gặp mặt quả nhiên danh bất hư truyền.
Cái Tông Lâm này xưa nay có một cái tên lóng gọi là Cái thế vô song, cho nên khi nghe Giang Trần nói như vậy hắn vô cùng tự đắc, vô cùng hưởng thụ.
Vẻ mặt Cái Tông Lâm lạnh nhạt, chỉ hơi gật đầu nói:
– Nghe nói các hạ muốn làm giao dịch với Trích Tinh bang chúng ta? Không biết định giao dịch thế nào?
Giang Trần nhìn bốn phía nói:
– Ta không thấy được đối tượng mà ta muốn giao dịch a.
Cái Tông Lâm nhíu mày nói:
– Trích Tinh bang tự nhiên do bổn bang chủ làm đương gia, ngươi muốn làm giao dịch với Trích Tinh bang ta, ta mặc kệ là kẻ nào cũng quyết không thể ngăn cản.
Giang Trần cười nhạt nói:
– Quyền khống chế của bang chủ với Trích Tinh bang tự nhiên tại hạ không chút nghi ngờ. Người mắt sáng không nói tiếng lóng, tại hạ tới đây lần này là vì Mộc đại sư.
– Mộc đại sư?
Cái Tông Lâm lạnh lùng bật cười nói:
– Các hạ hẳn cũng cảm thấy hứng thú với Tiên Thiên mộc linh chi thể sao? Thứ cho bổn bang chủ ánh mắt vụng về, các hạ đại biểu cho thế lực nào ở Đan Hỏa thành?
– Không có một nhà nào cả.
Giang Trần thản nhiên nói, nghênh đón ánh mắt của Cái Tông Lâm, không chút lui bước.
– Thật sao?
– Ta chỉ đại biểu sư tôn nhà ta.
Giang Trần cười nhạt một tiếng:
– Sư tôn của ngươi là người phương nào?
Cái Tông Lâm rung động hỏi.
– Nói tục danh Cái bang chủ chưa chắc đã biết được.
Cái Tông Lâm cười ha hả:
– Tất cả các đại tông môn, các đại thế lực lớn trên bát vực chỉ cần là tiền bối thành danh, không có ai là Cái mỗ không biết, ngươi thử noi xem.
– Sư tôn của ta không phải là người bát vực.
Giang Trần nhẹ nhàng lắc đầu.
– Trung vực? Hạ vực?
Cái Tông Lâm nghe vậy lập tức mất đi hứng thú. Nếu như là khách từ trung vực, hạ vực, hắn không cần phải lãng phí thời gian.
– Chẳng lẽ không phải bát vực thì nhất định là trung vực và hạ vực sao? Thiên hạ to lớn, không chỉ đơn giản có phiền địa phương như cương vực nhân loại này.
Giang Trần nở nụ cười nghiền ngẫm rồi nói.
– Có ý gì?
Cái Tông Lâm nghe vậy hiển nhiên vô cùng kinh ngạc, khó hiểu nói.
– Cái bang chủ có từng nghe nói tới Vạn Uyên đảo hay không?
Giang Trần lạnh nhạt cười hỏi.
Thân thể Cái Tông Lâm chấn động, trong mắt bắn ra quang mang kinh người.
– Ngươi nói Vạn Uyên đảo? Chẳng lẽ lệnh sư tới từ Vạn Uyên đảo hay sao?
– Đến từ Vạn Uyên đảo thì sao?
Cái Tông Lâm lạnh lùng liếc người phụ trác Tinh Thần phường, người phụ trách vội vàng phân bua:
– Bang chủ, trước đó hắn cũng không nói qua lai lịch của mình. Vừa rồi ta mới biết hắn tới từ Vạn Uyên đảo. Nhưng mà thuộc hạ cũng không biết được thật giả.
Cái Tông Lâm chậm rãi gật đầu, nhìn qua Giang Trần, thản nhiên nói:
– Nói miệng không bằng chứng. Vạn Uyên đảo chính là thánh địa trong truyền thuyết. Hư vô mờ mịt, cho dù là cường giả cao cấp nhất ở bát vực cũng không có mấy ai đi qua Vạn Uyên đảo. Bổn bang chủ làm sao có biết được liệu có phải các hạ ăn nói lung tung hay không?
Giang Trần cười ha hả:
– Như lời ngươi nói, nói miệng không bằng chứng. Nhưng mà thân phận của ta, đối với giao dịch của chúng ta quan trọng sao?
Cái Tông Lâm cười lạnh nói:
– Tự nhiên rất là quan trọng, vạn nhất ngươi chỉ là kẻ bịp bợm. Trích Tinh bang ta bị một tên bịp bợp trêu đùa, ngươi nói xem hậu quả này sẽ thế nào?
Giang Trần thản nhiên nói:
– Cương vực nhân loại từ lúc nào xa xỉ như vậy? Lừa đảo tiện tay cũng có thể xuất ra ba gốc linh dược Thiên cấp? Trích Tinh bang các ngươi có địa vị cực cao ở Đan Hỏa thành, thử hỏi một câu, các ngươi lấy ra được mấy gốc linh dược Thiên cấp?
Vấn đề này ngược lại đã làm khó Cái Tông lâm.
– Ba gốc linh dược Thiên cấp, nhất định không đổi được Mộc đại sư.
Cái Tông Lâm thản nhiên nói:
– Nếu như muốn dùng linh dược Thiên cấp đổi Mộc đại sư, ít nhất phải có một trăm gốc.​
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Độc Tôn Tam Giới.