Chương 112: Lời kể của người báo án (2)


Khoảng nửa giờ sau, chuyện kỳ lạ hơn đã xảy ra, những đám mây đen cuồn cuộn kéo đến bầu trời vùng biển yên tĩnh này, chỉ trong nhá8y mắt, bầu trời tối sầm lại, lúc đầu, sức gió từ cấp hai, cấp ba chỉ trong thời gian ngắn đã mạnh lên cấp bảy, cấp tám, một cơn b3ão bất ngờ kéo đến.

Người quản lý cao nhất hiện tại của Lê Sa Hào chỉ còn lại một mình Nhị phó Hạ Nguyên Thân, thực ra an9h ta là người nói thì hay mà làm thì dở, ngày thường thì tỏ ra hết sức liều lĩnh, gặp chuyện lại nhát gan như chuột; chỉ đơn giản6 là lái tàu thì đương nhiên là chuyện nhỏ, nhưng trình độ thao tác của anh ta lại rất hạn chế, anh ta bình thường vốn là người kh5ông thích học, không có chí tiến thủ. Bây giờ, gặp phải cơn gió lớn ở trên biển thế này, đúng là vô cùng nguy hiểm, nếu như cơn gió lớn này là bão thì Lê Sa Hào rất có thể sẽ bị đắm chìm.

Có phải các anh cho rằng, Bắc Đình chuyên môn phụ trách điều tra những chuyện bí ẩn?
Trần Thiên Vũ không nhịn được hơi tức giận:
Hay là thiếu người để sai việc, nên lấy chúng tôi ra làm lá chắn?
Lời của ông rất mạnh mẽ, dường như đã trở thành một người khác vậy, cho dù Quản Thiệu Tinh mặc trang phục cảnh sát cũng cảm giác thấy rùng mình.
Mọi người ở trong phòng đều không dám lên tiếng, Lưu Tử Thần khẽ kéo tay áo Trần Thiên Vũ, ý chị là tình hình này không hợp, ông cần phải kiềm chế cảm xúc một chút, không ngờ Trần Thiên Vũ lại đột nhiên cười lớn.
Ánh mắt cục phó có vẻ chột dạ, tỏ ra hơi lúng túng.

Ồ không, chúng tôi đều cảm thấy có lẽ... có lẽ chỉ Bắc Đình mới có thể cho chúng tôi đáp án,... Chính tôi đã xin cấp trên mời Bắc Đình đến trợ giúp, điều này, anh nói đúng...
Ông ta vẫn hơi không thật lòng.
Sức gió mạnh dần lên cấp chín, các gợn sóng trắng bắt đầu xuất hiện trên biển, dường như những con sóng ấy cao tới bốn hoặc năm mét, Lê Sa Hào gần mười nghìn tấn bắt đầu nghiêng khoảng hai mươi độ, mọi người vốn sinh sống trên biển hàng năm nên đều hiểu rằng nguy hiểm sắp xảy ra.
Mọi người đều gào thét với Hạ Nguyên Thân, một vài thủy thủ thậm chí còn bắt đầu chửi ầm lên, Hạ Nguyên Thân bình thường hay kiêu ngạo, không coi ai ra gì, gặp phải tình huống như vậy, anh ta lập tức kinh hãi…
Hạ Nguyên Thân luống cuống mà không ngừng gửi tín hiệu cho tàu chở hàng, hai người không có bất kỳ hồi âm nào, như thể đã biến mất không để lại dấu vết gì vậy, anh ta lái Lê Sa Hào để cố gắng tiếp cận con tàu ma này, nhưng gió càng ngày càng mạnh, con tàu càng trôi càng xa, chẳng những không đến gần mà ngược lại còn càng ngày càng nhỏ trong tầm nhìn, cho đến khi hoàn toàn biến mất, điều kỳ lạ nhất là tín hiệu của con tàu chở hàng trên màn hình radar cũng biến mất cùng một lúc!
Hạ Nguyên Thân lập tức trở nên hoảng loạn, tình hình thời tiết lại càng xấu đi, việc mà mọi người quan tâm hơn đã không phải là sự sống chết của nhóm thuyền trưởng và đại phó nữa mà là vấn đề an toàn tính mạng của chính họ. Mọi người đều náo loạn, bình thường vốn không mấy thân thiết, lúc tai nạn ập đến thì đâu có nhớ được người khác sống chết thế nào, bảy thủy thủ còn lại lần lượt tập hợp ở bên cạnh nhị phó Hạ Nguyên Thân, mồm năm miệng mười yêu cầu anh ta lập tức lái tàu chở hàng rời khỏi vùng biển ma quỷ này. Còn Hạ Nguyên Thân, tình thế hiện tại rối bời, sắc mặt anh ta tái nhợt, mãi vẫn không thể đưa ra quyết định.

Bẻ bánh lái sang trái hết cỡ, hai vào hai! Tất cả mọi người trở về vị trí, dốc sức chạy về bến...
Anh ta dùng sức hô trong buồng lái, mọi người lại nhảy lên hoan hô, dường như Hạ Nguyên Thân đã trở thành chúa cứu thế của bọn họ vậy.
Lê Sa Hào tạo ra một dấu vết trắng như tuyết trong sóng to gió lớn, bắt đầu gian nan, chao đảo và tiến về phía trước, sự chuyển hướng của bánh lái cộng thêm sức mạnh không đủ trong cơn bão khiến con tàu chở hàng đung đưa sang một bên hơn ba mươi độ. Các đồ vật trên bàn rơi xuống đất nhưng hoàn toàn không gây bất kỳ sự chú ý nào.

Nói như vậy là các cậu thật sự đã thoát chết trong gang tấc? May mắn thoát khỏi Tam giác Rồng...
Trần Thiên Vũ không quá nghi ngờ về lời kể của Hạ Nguyên Thân mà chỉ thảo luận.
Sắc mặt của Hạ Nguyên Thân không mấy dễ nhìn, nhưng anh ta vẫn vội vàng gật đầu:
Đúng vậy, đúng vậy... đoàn người chúng tôi thiếu chút nữa đã không về được rồi, cho nên tôi nghĩ nhóm thuyền trưởng chắc chắn là lành ít dữ nhiều.

Mấy cảnh sát và người báo án Hạ Nguyên Thân đều trố mắt nhìn nhau, không biết đã xảy ra chuyện gì.

Xem ra tôi đoán không nhầm, cho dù là ngành hàng hải, cục thành phố hay là thủy thủ của tàu hàng Lê Sa Hào đi nữa, có lẽ đều cho rằng chuyện này không phải do con người gây nên mà là do tai nạn bí ẩn ở Tam giác Rồng?
Cuối cùng, Trần Thiên Vũ nói toạc ra.
Bây giờ bọn họ chỉ muốn biết, tại sao những người này lại may mắn như vậy, có thể thoát khỏi vùng biển ma quỷ kia một cách an toàn - nơi đã chôn vùi vô số tàu thuyền.
Trong ánh mắt mọi người đều đầy sợ hãi, tha thiết và thấp thỏm!

Nếu như tôi đoán không lầm, Lê Sa Hào là con tàu duy nhất may mắn sống sót trên Tam giác Rồng?
Trần Thiên Vũ nhắm thẳng vào điểm quan trọng của vấn đề, ông phải làm rõ ngọn nguồn của toàn bộ sự việc mới được.
Ông không khách sáo nói:
Các anh mời Bắc Đình chúng tôi tới hỗ trợ phá án, e là có dụng ý khác?
Lần này, người ông hỏi lại là Cục phó Quản Thiệu Tinh.

Đúng vậy, công ty chúng tôi đã thông báo cho ngành hàng hải trước, ngành hàng hải đã thụ lý sự cố này, nhưng bọn họ cứ yêu cầu tôi phải nói rõ nhóm thuyền trưởng đã gặp nạn như thế nào, tôi thì thật sự không biết phải nói như thế nào nữa... Tôi đâu biết đã xảy ra sự việc kỳ lạ gì cơ chứ?
Hạ Nguyên Thân bất lực nói.
Lúc này, cục phó cũng gật đầu bày tỏ đúng là như vậy:
Thực ra, chúng tôi cũng chỉ là giúp đỡ ngành hàng hải tiến hành điều tra thôi, nhưng từ đầu đến cuối vẫn không có cách nào xác định tính chất và kết án, rất nhiều thủy thủ gặp nạn ở Tam giác Rồng... những năm gần đây cũng xảy ra rất nhiều vụ tai nạn đắm tàu...
Trên mặt ông ta lộ vẻ khác thường, nhưng không lừa gạt được mắt của Trần Thiên Vũ.
Lưu Tử Thần ở bên cạnh nghi ngờ nói:
Nếu là tai nạn trên biển thì tại sao anh lại đến Cục Cảnh sát báo án chứ? Việc này, ngành hàng hải sẽ xử lý mới đúng...
Mặc dù chị chưa từng làm việc ở ngành liên quan, nhưng khi chị ở SZ, nơi đó cũng có bến tàu, lại còn là cảng quan trọng, nên chị có tiếp xúc qua tình huống của ngành hàng hải ít nhiều.
Chị nhìn ra được Hạ Nguyên Thân vẫn chưa hoàn toàn bình tĩnh lại, có lẽ anh ta đã kể lại quá nhiều lần, mỗi một lần kể vẫn còn sợ hãi, cho nên cũng không thể trách anh ta không muốn hợp tác.
Quản Thiệu Tinh ho khan hai tiếng, không tiếp lời, giống như bị đâm trúng suy nghĩ trong lòng vậy.
Hạ Nguyên Thân lại nghi hoặc nói:
Chẳng lẽ vị lãnh đạo này cho rằng không phải? Hay là anh không tin lời tôi nói...
Anh ta không biết nên nói gì, nhưng vẫn lấy hết dũng khí để nói ra câu này.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Đông Phương Thần Thám.