Chương 113: Tàu hàng lê sa hào
-
Đông Phương Thần Thám
- Bố Y Đình Úy
- 1446 chữ
- 2022-02-04 04:12:07
Trên mặt những thủy thủ còn sống sót trên tàu đều có biểu hiện khác thường, sự nghi ngờ và cảnh giác khó có thể diễn tả đã hiện lên trong m8ắt.
Trần Thiên Vũ vừa mới bước lên ván cầu của Lê Sa Hào thì đã phát hiện ra tình hình này, nhưng ông giả vờ không biết, ông đã đề3 nghị nói với cảnh sát Chương đổi thường phục, mình và Tử Thần không hề quen tình huống của tàu nên muốn làm quen với bố trí và cấu trúc c9ủa tàu một chút, xem có đầu mối nào không; nếu như mặc trang phục cảnh sát thì dễ dàng gây áp lực cho thủy thủ, có Hạ Nguyên Thân đi cùng 6nên sẽ là khách của Hạ Nguyên Thân. Đương nhiên, thủy thủ mà thông minh một chút thì sẽ hiểu chuyện gì đang xảy ra, chắc chắn sẽ không vạc5h trần.
Nhị phó Hạ Nguyên Thân dẫn Chương Kiến An, Trần Thiên Vũ, Lưu Tử Thần lên Lê Sa Hào, trước tiên là dẫn bọn họ lên boong tàu chính một lượt, không phát hiện ra điểm bất thường nào, nhưng ánh mắt Trần Thiên Vũ vô cùng sắc bén, ông phát hiện mặc dù lớp sơn của Lê Sa Hào còn mới tinh, nhưng mạn ngoài của cả con tàu đều bị gỉ loang lổ, một số góc hay chỗ mối hàn đã chảy nước gỉ, ông liền hỏi Hạ Nguyên Thân.
Trần Thiên Vũ cười thầm, không vạch trần lời nói dối trắng trợn của anh ta mà dùng tay chỉ vào kiến trúc bốn tầng đảo ở đoạn sau của tàu hàng.
Chúng ta tham quan ở đây một chút chứ? Nhị phó Hạ, phiền anh dẫn đường...
Nói đến chuyên ngành, Hạ Nguyên Thân như cá gặp nước, anh ta biết mấy người trước mặt chắc chắn là người mới, nên nhấn vào một số điểm chính để nói, lúc này, Trần Thiên Vũ không nói gì, khác nghề chẳng khác gì cách núi, đúng là phải thừa nhận điểm ấy.
Do sóng gió trên biển quá lớn gây ra đấy, các anh xem...
Đúng lúc bọn họ đi tới gần sàn tàu, Hạ Nguyên Thân lật đệm sao su dưới chân lên, chỉ vào lưới xuyên thấu đã xuất hiện dấu vết bị gỉ sét:
Nếu sóng trên biển cao hơn bốn mét, nghiêng quá hai mươi độ thì nước biển sẽ đánh vào boong tàu chứa container, nếu tình hình trên biển lúc đó tệ hơn nữa, toàn bộ sàn tàu có thể bị che lấp.
Anh ta cười với vẻ khoái chí:
Tôi không lừa các anh chứ, một con tàu lớn như vậy, bảo tôi làm giả cũng không làm nổi, nếu chúng tôi không gặp phải cơn bão lớn, Lê Sa Hào cũng là một con tàu mới, xuống nước mới hơn sáu năm, không thể nào xuất hiện diện tích bị gỉ rộng như vậy được...
Mấy người khác không lên tiếng, lời này rõ ràng có lý.
Hạ Nguyên Thân nói tiếp:
Bão trên biển không giống như những gì các anh tưởng tượng đâu... Các anh có thể sẽ nói, tại sao không nhận được thông tin dự báo thời tiết, bây giờ, bất kể là quốc gia nào tận dụng vệ tinh thì việc nắm bắt tình hình thời tiết sẽ tương đối chuẩn xác mà? Vậy thì sai hoàn toàn rồi, nhất là Thái Bình Dương nước sâu mấy nghìn mét, những cơn bão đột nhiên xuất hiện không có cách nào dự đoán, Tam giác Rồng vốn như vậy đấy...
Anh ta liếc nhìn vẻ mặt của mấy người, trong lòng càng chắc chắn:
Đương nhiên, cơn bão cũng chia thành mấy loại, vòi rồng, áp thấp nhiệt đới, bão nhiệt đới, bão nhiệt đới mạnh, cơn bão lợi hại nhất chính là sức gió trung tâm vượt quá cấp mười lăm, ở nước Mỹ được gọi là cơn lốc...
Anh ta nói không ngừng nghỉ, Chương Kiến An cau mày, nhưng Trần Thiên Vũ không hề có bất kỳ phản ứng nào, khiến anh ta cũng ngại nói điều gì.
Hạ Nguyên Thân tiếp tục thao thao bất tuyệt:
Các anh có hiểu gió trung tâm không? Điều này phải nói lại từ đầu... Bão thường được chia thành các khu vực ngoại vi, vùng xoáy và mắt bão, phạm vị ảnh hưởng của bão thường hàng trăm dặm, khu vực ngoại vi tương đối rộng, khoảng 500 dặm, vùng xoáy nằm trong phạm vi 80 - 90 dặm, mắt bão tương đối nhỏ, đường kính chỉ khoảng 10 - 20 dặm, sức gió và thời tiết ở mỗi khu vực không giống nhau lắm, gió trung tâm không phải ý nói là sức gió ở mắt bão, bởi vì nơi đó êm ả lắm... Nói là yên lặng cũng không đúng lắm, nếu là sóng hình tam giác, đừng nói rằng Lê Sa Hào của chúng tôi chỉ có dưới mười nghìn tấn, thậm chí là tàu hàng mấy trăm nghìn tấn cũng có thể bị xé thành từng mảnh... Các anh nói có đáng sợ không?
Hạ Nguyên Thân cười phá lên:
Chắc chắn rồi, dù là loại lốc xoáy nào đi nữa cũng có một tốc độ di chuyển nhất định, chỉ có điều là di chuyển nhanh hay chậm mà thôi... Có lúc dự báo thời tiết nói rằng bão đang càn quét tại chỗ, thực ra lại là đang di chuyển mà không phải là dừng lại một chỗ đâu.
Trần Thiên Vũ khẽ mỉm cười, hỏi tiếp:
Bão ở Tam giác Rồng liệu có đặc biệt không? Sẽ vòng đi vòng lại tại chỗ cũng chưa biết chừng...
Trong ánh mắt ông có hàm chứa vẻ trêu chọc.
Hạ Nguyên Thân hoàn toàn không nhìn ra, nhưng trong lòng đã có dự tính trước, anh ta nói:
Hoàn toàn không thể, tôi chưa từng nghe về chuyện bão không di chuyển, nó không đáp ứng nguyên tắc cơ bản của vòng quay của Trái Đất... Anh biết tác động của chuyển động của Trái Đất đối với cơn bão không?
Anh ta lại tiến hành phổ cập một lần nữa.
Trần Thiên Vũ vốn không nói gì, đột nhiên nói xen vào:
Phạm vi ảnh hưởng của bão trong Tam giác Rồng khoảng bao nhiêu?
Hạ Nguyên Thân hơi sững sờ, một hồi lâu sau mới nói:
Không ai biết điều này cả... Bởi vì không có cách nào để dự đoán mà. Nhưng... Căn cứ theo những cơn bão tạm thời được tạo ra ở những vùng biển khác mà nói, lần này chúng tôi ước tính thời gian để thoát khỏi cơn bão, phạm vi ảnh hưởng khoảng 100 dặm, chỉ cần loại bỏ khu vực bên ngoài của cơn bão thông thường, nói như vậy sẽ dễ hiểu hơn một chút.
Trần Thiên Vũ gật đầu rồi hỏi:
Theo lẽ thường mà nói, bão không thể ở yên mãi mãi mà phải di chuyển mới đúng chứ?
Ông vẫn biết vài kiến thức thông thường ít nhiều.
Lúc này, Trần Thiên Vũ lại không để anh ta nói tiếp, mà thay vào đó là một câu hỏi dường như vô tình.
Tôi hơi tò mò, container trên tàu các cậu đã chạy đi đâu rồi?
Ông nhìn lướt qua boong tàu chứa container, thấy trống rỗng, chỉ giữ lại vài dấu vết hình vuông màu trắng.
Hạ Nguyên Thân vẫn đắm chìm trong lạc thú phổ cập khoa học, không chút suy nghĩ đã trả lời:
Ném hết xuống biển rồi, những thứ này quá nặng...
Anh ta đột nhiên tỉnh táo lại, nhanh chóng đổi lời:
Tất cả đều bị sóng đánh rơi xuống biển rồi.
Trong lòng anh ta bỗng nhiên cảm thấy chột dạ, sao mà người có vẻ hiền lành này lại có ánh mắt sắc sảo đến thế chứ?
Đổi mới chương truyện sáu mươi ngày liên tục rồi, thật không dễ dàng gì.
Chút chuyện nhỏ như vậy mà cũng phải kỷ niệm à? Đúng thế đấy.
Khó khăn quá, tiếp tục kiên trì thật sự không dễ dàng như mọi người nghĩ đâu, đau đầu nhức óc, đột nhiên gặp sự cố, linh cảm biến mất, lười cầm bút viết v.v...
Tội lỗi chồng chất!
Hôm nay lưu lại bút tích ở đây để nói với mình rằng không thể viết ngắt quãng được.
Còn nữa, vì mục tiêu nho nhỏ, cố gắng hai hoặc ba ngày nữa, số ngày sáng tác là 100 ngày, đến lúc đó, có ai mời một chai rượu sâm banh không?
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.