Chương 177: Toàn quân bị diệt
-
Đông Phương Thần Thám
- Bố Y Đình Úy
- 2058 chữ
- 2022-02-04 04:13:33
Ánh sáng trắng ở phía xa xoay một vòng, một lần nữa chiếu vào vọng gác, luồng ánh sáng cũng chiếu rọi con đường trước mặt bốn người, khoả8ng ba, bốn giây sau, luồng ánh sáng bắt đầu mờ dần, rồi di chuyển ra bên ngoài.
Mắt của bốn người bảo vệ đảo Thiên Diệp khác đứn3g ở trạm gác còn chưa kịp thích ứng với ánh sáng chói mắt kia thì đã cảm nhận được một cơn gió âm lãnh kỳ quái thổi qua, ngay lập tức, m9ột sự lạnh lẽo thấu xương thấm vào ngực, đồng thời, một bàn tay to lớn, mạnh mẽ, cường tráng lập tức bịt cái miệng đang há hốc vì kinh n6gạc của bọn họ.
Hai bảo vệ nhìn mấy tên
người mình
hình như đi nhầm cửa, đang định mở miệng dò hỏi nhưng chưa kịp làm gì thì đã đi gặp lão Diêm Vương rồi. Một người đặc công và Thịnh Mập giở chiêu cũ, bọn họ nhanh chóng lột quần áo của bảo vệ ra, nhanh tay nhanh chân mặc tạm lên người mình, lần này khá tốt, đoạt được hai khẩu súng tự động.
Cuối cùng cũng đã có hỏa lực để phản kích lại, trong lòng hai người rõ ràng yên tâm hơn nhiều. Lần này dù đột nhiên có người lao ra thì cũng không dễ dàng chịu thiệt.
Trần Thiên Vũ lạnh lùng nói:
Xem ý trời thôi.
Trong lòng ông thấy thấp thỏm, đưa mắt nhìn xung quanh, tất cả những nơi đập vào mắt đầu không hề có động tĩnh gì. Ài, súng đã lên nòng, không có thời gian để nghĩ nhiều nữa, thời cơ chỉ chớp mắt đã trôi qua rồi, ông không nói điều nghi vấn trong lòng với mọi người mà tiếp tục làm tốt đòn tấn công theo kế hoạch.
Nhà giam dưới đất cách đội tuần tra không xa, nhưng có rất nhiều bụi cây, vốn là để tăng cường tính bảo mật của kiến trúc, nhưng đối với người nắm được bản đồ phòng ngự như Bắc Đình thì đây là thứ rất tốt để yểm hộ. Bọn họ không hề hoang mang mà ném ra mấy miếng thịt mồi, mấy phút sau, trong rừng rậm quả nhiên có mấy bóng đen gầm gừ chạy ra, nhưng bóng đen này chạy mấy vòng quanh miếng thịt mồi, không nhịn được bèn thử thưởng thức, sau đó ngã xuống đất không một tiếng động… đã giải quyết được chó săn.
Trần Thiên Vũ nhìn thấy tình hình rất rõ bèn kéo Khang Thoa còn đang chần chừ lách vào cửa của ngục giam dưới đất, tập hợp với hai người Vạn Vĩnh Khôn. Cái gọi là ngục giam dưới đất thật ra là một căn nhà bê tông thấp bé, phần phía trên mặt đất chính là nơi bảo vệ đứng. Bốn người không ngại ngần gì mà ra tay rất thành thạo, năm, sáu người đang ngủ trong phòng lập tức mất đi tính mạng. Ngay sau đó, bọn họ nhanh chóng phát hiện ở trong góc phòng có một cái cầu thang đi xuống, xem ra bố cục trên đảo Thiên Diệp rất giống tụ điểm Long vương, đều thích bố trí những nơi quan trọng ở dưới lòng đất. Có lẽ đây cũng là một trong những thứ đặc sắc của hải đảo, dù sao không phải ai cũng có thể dễ dàng chống lại sức mạnh của bão táp, chỉ có kiến trúc ở dưới đất mới đáng tin cậy nhất.
Khung cảnh trong ngục giam dưới đất giống như phiên bản nhà tù thời cổ đại vậy, bọn họ dùng cọc gỗ để làm rào ngăn cách, khi thoáng nhìn qua mới thấy diện tích ngục giam dưới đất vô cùng lớn, hơn nữa còn có vài chỗ ngoặt, đường đi được chiếu sáng bằng ánh vàng nhàn nhạt do đèn chân không trên nóc nhà phát ra, nhưng không chiếu sáng toàn bộ ngục giam dưới đất. Toàn bộ ngục giam trông rất mờ mịt vì sương mù, thậm chí còn tỏa ra thứ mùi ẩm mốc khiến người ta thấy buồn nôn. Bốn người bất đắc dĩ phải bịt mũi, tìm từng căn phòng, nhưng điều làm bọn họ vô cùng bất ngờ chính là trong mười mấy nhà lao này, không hề có một bóng dáng tù nhân nào.
Trần Thiên Vũ vỗ nhẹ bả vai Khang Thoa, thở dài:
Thủ lĩnh chi thứ chín à, trên đời này trước giờ chưa từng có kế hoạch nào hoàn mỹ cả, hiện giờ chúng ta chỉ có thể đánh cược một lần.
Ý của ông là?
Khang Thoa ngạc nhiên nói:
Cho dù bọn họ có thành công hay không thì chúng ta đều hành động theo kế hoạch? Làm vậy có phải đã quá mạo hiểm rồi không?
Mọi người mai phục trong bụi cây để tiếp tục quan sát tình hình trong ngục giam dưới đất, ở cửa có hai lính canh gác, vừa rồi hai người kia đang đứng thẳng tắp, thế nhưng hình như bọn họ đã nhận ra chó săn có hành động lạ nên một người trong số đó ôm súng tự động quay đầu nhìn ra phía ngoài, tiện tay kéo chốt an toàn của khẩu súng ra, cạch, tiếng động này ở trong màn đêm yên tĩnh vô cùng chói tai.
Trần Thiên Vũ ra dấu hiệu với Vạn Vĩnh Khôn, Thịnh Mập và hai người đặc công, bốn người hiểu ý, chia thành tổ hai người bắt đầu hành động: Một tổ đặc công thừa dịp trời tối để đi về phía lính canh vốn đang ra ngoài dò xét, Vạn Vĩnh Khôn dẫn theo Thịnh Mập đi vòng qua phía khác của bụi cây, lặng lẽ bí mật đi về phía cổng trạm gác.
Hiện giờ không có thời gian để ý nhiều như vậy, có lẽ đảo Thiên Diệp cũng không đáng sợ như trong lời đồn, chúng ta cũng đã tưng gặp không ít lời đồn sai sự thật… Đi thôi, không thể chậm trễ nữa.
Đã cưỡi lên lưng hổ rồi, Trần Thiên Vũ cũng không muốn đoán mò, ông phất tay ra hiệu cho mọi người nhanh chóng tiến lên, có lẽ cứu viện không khó, nhưng lúc rút lui lại khá phiền phức, dù sao đến lúc đó còn thêm một Lý Nhất Đình nữa.
Thêm một người? Trần Thiên Vũ lại dừng bước. Ông chợt ngộ ra, hóa ra là vấn đề về số người, tại sao số nhân viên đổi ca lại là sáu người? Trưởng nhóm đâu? Phòng ngự của đảo Thiên Diệp nghiêm ngặt như vậy thì sao không có trưởng nhóm đã tiến hành đổi ca? Không đúng! Sau khi nhớ lại bố trí phòng ngự trên bản đồ bố trí quân sự của đảo Thiên Diệp, trên dọc đường hình như hoàn toàn không có dấu vết của xe bọc thép đi tuần, hình như rất bất thường. Rốt cuộc là phòng ngự trên đảo Thiên Diệp thật sự lỏng lẻo hay là chúng đã sớm bố trí một cái tròng chỉ chờ Bắc Đình tự chui đầu vào?
Trần Thiên Vũ gật đầu:
Thời gian cũng tương đối rồi, chúng ta đi. Tổng thời gian cứu viện không quá hai giờ, sau một tiếng nữa là bọn họ nên đổi ca gác.
Nhỡ đâu mấy người Vạn Vĩnh Khôn vẫn đang chờ thời cơ tập kích thì phải làm sao?
Khang Thoa vẫn không chắc chắn.
Sáu nhân viên mặc đồng phục thay ca cúi đầu thong thả đi qua cổng đảo Thiên Diệp, điềm nhiên đi vào một con đường nhỏ hẹp quanh co, ánh đèn cũng không phải sáng lắm, cũng không có ai đi qua, lại càng không phát hiện bóng dáng của xe bọc thép. Thỉnh thoảng, đèn pha sẽ lướt qua con đường nhỏ họ đi nhưng không cố ý dừng lại.
Bọn họ đi về phía mấy căn phòng nhỏ thấp bé ở phía trước khoảng vài trăm mét. Dựa theo đánh dấu trên sơ đồ bố trí phòng ngự thì nơi này hẳn là điểm đóng quân của đội tuần tra đảo Thiên Diệp. Mà cách đội tuần tra này không xa chính là trại giam dưới đất chuyên giam giữ tội phạm. Sáu người dừng lại ở chỗ cách đội tuần tra khoảng ba trăm mét, dường như đang quan sát động tĩnh của đội tuần tra. Ánh đèn lờ mờ bên trong căn phòng nhỏ, chỉ có chút ánh sáng nhàn nhạt ở đầu cầu thang, có lẽ đây là trạm gác nội bộ của đội tuần tra, nhưng nhân viên trực cầu thang đang nghẹo cổ, chống quai hàm, giống như đang ngủ gật vậy.
Trần Thiên Vũ khẽ nói với Khang Thoa ở bên cạnh:
Thủ lĩnh chi thứ chín này, hình như tôi thấy có gì đó bất thường…
Quá yên tĩnh sao?
Khang Thoa đoán mò.
Sáu người không chần chừ mà lập tức đổi hướng, nơi bọn họ cần đến lúc này là ngục giam dưới đất.
Người dẫn đầu bỗng dừng lại, người phía sau cũng nhanh chóng dừng bước theo.
Bốn người nhanh chóng đưa mắt nhìn nhau, đều nhận ra sự nghi ngờ trong mắt đối phương, thế nhưng mọi người vẫn chưa bỏ cuộc, tiếp tục lục tìm thật kĩ.
Hả, thật sự trống rỗng!
Là gì?
Trần Thiên Vũ thản nhiên nói.
Khang Thoa lo lắng nói:
Tứ ca, bọn họ có ra tay thành công hay không, phải làm thế nào mới báo cho chúng ta được? Khoảng cách xa như thế, hơn nữa lại không thể gửi tin báo, như thế sẽ đánh rắn động cỏ… Tôi quên nghĩ tới vấn đề mấu chốt này.
Hai người cầm súng đứng thẳng trong vọng gác, hai người khác dựa vào cột đứng ở vọng, điềm nhiên nói chuyện phiếm, vị trí và tư thế của mấy người này giống hệt với lần trước chiếu đến.
Dừng lại ba giây, luồng ánh sáng trắng lại mờ đi.
Bốn người nặng nề thở ra một hơi, nguy hiểm thật! Nếu không phải vừa nãy đã có kinh nghiệm tập kích thì suýt chút nữa đã không thể hoàn thành lần ám sát nghìn cân treo sợi tóc này rồi.
Có ma!!! Ý nghĩ như vậy chợt lóe lên trong đầu bọn họ, sau đó cũng chỉ có thể đi tìm lão Diêm Vương để lý luận. 5
Mười mấy giây sau, luồng ánh sáng trắng lại chiếu rọi khoảng không ở vọng gác, tình hình vẫn bình thường.
Trần Thiên Vũ hơi mỉm cười:
Điều mà chúng ta có thể làm hiện giờ chính là tin tưởng đồng đội vô điều kiện… Thủ lĩnh chi thứ chín, mấy giờ rồi?
12 giờ 35 phút.
Khang Thoa nhìn đồng hồ đeo tay rồi nhỏ giọng đáp.
Trạm gác thứ hai ở ngoài núi.
Khang Thoa đột nhiên nhỏ giọng hỏi:
Tứ ca, hình như có một sơ suất rất lớn…
Trần Thiên Vũ lắc đầu, suy nghĩ rồi nói:
Tôi nhất thời không nói được rốt cuộc bất thường ở đâu.
Khang Thoa hơi suy ngẫm:
Tứ ca, có phải ông cảm thấy quá thuận lợi không? Đảo Thiên Diệp được xưng là ngay cả con ruồi cũng không bay vào được, nhưng chưa tới một giờ mà chúng ta đã tiếp cận được chỗ cần đến đúng như ý muốn, đúng là bất ngờ… Hình như chưa từng bị hỏi hoặc là bị nghi ngờ gì cả?
Trần Thiên Vũ bỗng đâm nghi, nên Khang Thoa cũng đột nhiên cảm thấy hòn đảo âm trầm, kỳ quái này thật sự làm người ta thấy sợ hãi.
Báo động lan ra trong lòng Trần Thiên Vũ, ông nhỏ giọng nói:
Nếu không phải chúng ta tìm sai chỗ thì chính là bị trúng kế, mau lui!
Mọi người vội vàng tập hợp lại rồi đi về phía lối vào, sương mù lại càng che khuất tầm mắt. Lúc này, Thịnh Mập không thể không bật đèn pin cầm tay, khi bọn họ đi tới gần đầu cầu thang lên xuống thì ngọn đèn trong ngục giam dưới đất bỗng sáng lên.
Đèn trên đỉnh đầu chợt sáng lên gấp đôi, toàn bộ ngục giam dưới đất chợt sáng rõ như ban ngày.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.