Chương 178: Cân quắc* suy tính
-
Đông Phương Thần Thám
- Bố Y Đình Úy
- 2074 chữ
- 2022-02-04 04:13:32
Có điều, vẻ mặt của chị tỉnh táo khác thường, Thẩm Minh Nguyệt và Ninh Hiểu Mạn ngồi ở bên cạnh chị, trong lòng đều rất sốt ruột, n8hưng họ đều không dám lên tiếng quấy rầy suy nghĩ của Tử Thần.
Lại gần một tiếng trôi qua, điểm đỏ vẫn không có bất kỳ sự 3xê dịch nào, ai cũng hiểu tình hình có thể đã có dị biến.
Lưu Tử Thần hơi trầm ngâm, chị cần một chút dẫn dắt và gợi ý:
Minh Nguyệt, em thấy vấn đề có thể là ở đâu?
Thẩm Minh Nguyệt luôn nhanh mồm nhanh miệng, nhìn bề ngoài hơi ngốc nghếch, nhưng vẫn có lúc nghiêm túc hiếm có, cô cũng là một cô gái rất thông minh, biết nếu chỉ dựa vào may mắn thì căn bản sẽ không làm nên chuyện gì.
Chủ đảo Quan Cẩm quả nhiên đa mưu túc trí, chúng ta gần như không thể không trúng kế.
Thẩm Minh Nguyệt tức giận nói.
Ninh Hiểu Mạn ở bên cạnh lo lắng nói:
Cho dù chúng ta biết âm mưu của đảo Quan Cẩm, nhưng chỉ dựa vào ba cô gái yếu đuối chúng ta thôi thì làm sao mới có thể ngăn cơn sóng dữ này chứ?... Đoàn người Vĩnh Khôn đang gặp nguy hiểm, chúng ta nên mau chóng nghĩ ra đối sách mới được.
Có khả năng nhất chính là đảo Quan Cẩm cố tình bày nghi trận, lợi dụng tâm tình cấp bách muốn cứu anh Lý của chúng ta, mượn cơ hội về phe với đảo Thiên Diệp, định tung một lưới bắt hết Bắc Đình chúng ta... Bây giờ nghĩ lại, chuyện này ngay từ khi bắt đầu đã có chút kỳ quặc rồi, chị nói xem đảo Quan Cẩm dựa vào cái gì mà tin tưởng chúng ta như vậy, còn chưa thân quen mà đã giao nhiệm vụ quan trọng như vậy cho chúng ta hoàn thành?
Mặc dù có chút
mất bò mới lo làm chuồng
, nhưng Thẩm Minh Nguyệt vẫn rất nghiêm túc phân tích.
Lưu Tử Thần gật đầu một cái:
Rất có thể, nhưng cho dù chúng ta hoài nghi động cơ của đảo Quan Cẩm, vì cứu Nhất Đình, chúng ta vẫn không thể không đi bước cờ hiểm này.
Lưu Tử Thần nhẹ nhàng đặt máy định vị xuống mặt bàn bên cạnh, độ9t nhiên nói:
Minh Nguyệt, chị e hành động của Thiên Vũ đoàn người đã xảy ra chuyện gì đó ngoài ý muốn rồi.
Thẩm Minh Ngu6yệt sửng sốt một chút, cô chỉ có thể an ủi:
Có lẽ tứ ca bọn họ đang đợi thời cơ tốt hơn.
Ninh Hiểu Mạn gật đầu một cái, Thẩm Minh Nguyệt lại buồn bực nói:
Nhưng chúng ta không biết tình báo viên này rốt cuộc là ai, làm sao mới có thể liên lạc với anh ta đây?
Nếu anh ta là tình báo viên thì chị nghĩ, khi đến thời khắc mấu chốt, nhất định là anh ta sẽ chủ động giúp đỡ, nhưng chị càng mong đợi những người khác hơn.
Lưu Tử Thần không hề nghi ngờ:
Một người trong đó là thuyền trưởng Đông Phương Nhạc từ đầu đến cuối không hề xuất hiện, dựa theo phân tích trước kia của Thiên Vũ thì hẳn là anh ta đang ở trên đảo Quan Cẩm.
Lưu Tử Thần bưng ly nước lên uống một hớp, một hồi lâu sau mới nói:
Minh Nguyệt, em cảm thấy bây giờ, lực lượng mà chúng ta có thể trông cậy vào còn bao nhiêu?
Thẩm Minh Nguyệt bẻ đầu ngón tay đếm đếm:
Cảnh sát Chương, cảnh sát biển Tiểu Chu, còn có ba người chúng ta nữa, à đúng rồi, còn có Mộ Liên và Tiểu Quả Viên ở bên cạnh đảo chủ Kha nữa...
Cô chợt nhớ tới điều gì, vội la lên:
Em sợ bác sĩ Mộ và Quả Viên cũng sẽ gặp nguy hiểm, nếu như đảo chủ Kha sớm đã có mưu kế thì chắc chắn sẽ không bỏ qua cho hai người bọn họ đâu.
Ninh Hiểu Mạn gật đầu một cái tỏ ý đã hiểu.
Lưu Tử Thần lại rơi vào suy tư, nhưng trên mặt chị đã không còn vẻ khẩn trương nào nữa.
Ninh Hiểu Mạn vẫn mang theo một chút mong đợi, nói:
Em thấy cũng chưa chắc, có lẽ đoàn người cảnh sát Chương vẫn còn giấu chúng ta một số chuyện, nếu chúng ta có thể dùng thiết bị công nghệ cao tiến hành định vị, vậy tại sao bọn họ lại không thể có máy liên lạc bí mật với bên ngoài chứ? Chưa đến thời khắc nguy hiểm, bọn họ giữ bí mật cũng là điều bình thường.
Cô nhớ tới lần giấu giếm trước của Chương Kiến An, phân tích như vậy cũng có lý.
Lưu Tử Thần gật đầu:
Không loại bỏ khả năng này được. Hiểu Mạn, lát nữa, em đi hỏi thăm xem sao, nếu như thật sự có thiết bị thông tin ấy, em phải thuyết phục họ mau chóng sử dụng, chúng ta bây giờ đã chạm đến thời khắc liên quan đến sống chết rồi.
Từ sau khi bắt đầu hành động, Chương Kiến An và một cảnh sát biển được giữ lại đã dọn vào Dubai mini rồi, lúc này đang ở phòng ngay bên cạnh họ, liên lạc rất thuận lợi.
Lưu Tử Thần khẽ mỉm cười, nói:
Cô gái yếu đuối? Ưu thế lớn nhất của chúng ta bây giờ chính là điểm này đấy, nếu bọn họ không coi ba người chúng ta ra gì, thì chắc sẽ không ngờ chúng ta vẫn còn thủ đoạn bí mật. Thiên Vũ nói rồi, khi đánh bất ngờ chính là thời cơ có lợi nhất cho chúng ta đấy.
Ninh Hiểu Mạn trợn to hai mắt, mừng rỡ nói:
Chị Tử Thần, có phải chị đã nghĩ ra đối sách rồi hay không?
Đúng thế, muốn nhờ một người không quen biết, lại còn cố tình che giấu tung tích ra tay thì gần như là không thể, nhưng nghĩ cách để anh ta nắm rõ được tình hình của chúng ta lại khá dễ.
Lưu Tử Thần nhắc nhở.
Thẩm Minh Nguyệt bừng tỉnh hiểu ra:
Ý em là, nghĩ cách gửi tin chúng ta gặp nạn đến tai anh ta, để anh ta chủ động lộ mặt? Chuyện này quả thật là có thể làm được. Hơn nữa, làm vậy lại không gây ra bất kỳ nguy hiểm nào cho chúng ta cả, nếu như Đông Phương Nhạc đúng là người của chúng ta thì anh ta sẽ tự động xuất hiện; nếu như anh ta là kẻ địch của chúng ta thì dĩ nhiên là sẽ phải ẩn núp kĩ hơn. Chị Tử Thần, đây quả là một mũi tên trúng hai đích!
Lưu Tử Thần lạnh nhạt nói:
Cho nên chị mới nói chúng ta phải đánh cược một lần, đánh cược cô gái hiền lành này có thể phân rõ thị phi hay không... Đánh cược cả chuyện tình cảm cô ấy đối với Nhất Đình có sâu đậm hay không, dù sao thì mục đích của chúng ta chỉ là cứu viện mà thôi, chứ không gây bất lợi gì cho đảo Quan Cẩm cả.
Thẩm Minh Nguyệt nhanh chóng vui mừng:
Vậy chúng ta đi tìm Ngọc Nhi, nói thật, mặc dù em chưa từng chính diện tiếp xúc với cô ấy, nhưng thật sự khá thích cô ấy.
Những người Bắc Đình đều đã gặp tiểu thư Ngọc Nhi yêu kiều duyên dáng, cô gái ấy như hạc đứng trong bầy gà ở trên quảng trường Vạn Thánh, chỉ là lúc đó, họ đang giả trang thành công nhân bình thường và đến lấy quà thăm hỏi thôi.
Thẩm Minh Nguyệt vội nói:
Vậy chị nói ra đi, chúng ta cùng nhau nghiên cứu.
Thật ra thì chị vẫn cảm thấy ở đảo Quan Cẩm hẳn là vẫn còn lực lượng có thể hợp tác, lúc trước, chúng ta tưởng rằng đó là nhân viên của đảo Quan Cẩm, nhưng các loại dấu hiệu đều cho thấy bọn họ không hề cùng chiến tuyến với chúng ta, nhưng các em còn nhớ hay không...
Lưu Tử Thần dừng một chút:
Trừ mấy người ở Dubai mini ra, chúng ta hẳn là vẫn còn vài người nữa có thể nhờ giúp đỡ, ví như tình báo viên tự xưng là người rảnh rỗi của đảo Quan Cẩm ấy...
Hơn nữa, chị và Thiên Vũ vẫn luôn cho rằng vị thuyền trưởng Đông Phương Nhạc đó mới là người của phe ta, ít nhất thì qua ‘Khúc ca linh hồn biển’ mà anh ta và bác sĩ Mộ Liên cùng soạn ra, một người tâm địa độc ác chắc chắn sẽ không thể làm được.
Thẩm Minh Nguyệt lo lắng nói:
Đây chẳng qua chỉ là suy đoán, nhỡ đâu đoán sai rồi thì chúng ta sẽ hoàn toàn thất bại. Hơn nữa, đến tận bây giờ mà chúng ta vẫn không rõ người nào mới thực sự là Đông Phương Nhạc... Muốn nhờ anh ta giúp đỡ cực khó.
Lưu Tử Thần lắc đầu một cái:
Bây giờ, người của đảo Quan Cẩm đã biết chị rồi, chị không thể ra mặt được. Ngộ nhỡ đảo chủ Kha thật sự là người bày cuộc thì chắc ông ta sẽ không để chị gặp Ngọc Nhi đâu.
Thẩm Minh Nguyệt bừng tỉnh:
Chị Tử Thần, ý chị là để em tự hành động? Được, em sẽ kiên quyết hoàn thành nhiệm vụ.
Ninh Hiểu Mạn bừng tỉnh:
Chị Tử Thần, có phải chúng ta nên nhanh chóng liên lạc với bên ngoài đảo, báo cho cảnh sát Trung Quốc biết tình cảnh nguy hiểm của chúng ta, nhưng...
Chúng ta căn bản không có phương thức gì liên lạc với bên ngoài.
Thẩm Minh Nguyệt bất đắc dĩ bĩu môi một cái.
Thẩm Minh Nguyệt hiểu chị rõ nhất, cho nên cô hỏi:
Chị Tử Thần, có phải chị còn có kế hoạch nào khác hay không?
Ừ...
Lưu Tử Thần thấp giọng nói:
Nhưng chị vẫn chưa nắm chắc lắm.
Lưu Tử Thần ung dung nói:
Cho nên, chúng ta còn cần sự trợ giúp của một người khác nữa, đó là tiểu thư Ngọc Nhi. Bây giờ chỉ xem chúng ta có dám đánh cược một phen hay không thôi...
Ngọc Nhi là con gái ruột của đảo chủ Kha, có thể tin được không?
Thẩm Minh Nguyệt chần chừ, nói.
Thẩm Minh Nguyệt buồn bực nói:
Nói cách khác, tình huống bây giờ thật ra vẫn chưa rõ ràng.
Ừ, trước hừng đông, chúng ta vẫn chưa thể kết luận bừa, nhưng chúng ta nên làm tốt công tác chuẩn bị cho các tình huống đột ngột.
Lưu Tử Thần dường như biến thành một người khác, vẻ nhàn tĩnh ôn hòa ngày thường đã bị quét sạch, đổi lại là sự thông minh cơ trí, Trần Thiên Vũ không ở bên cạnh thì chị chính là tâm phúc của cả đội dự bị.
Ninh Hiểu Mạn không khỏi lo lắn5g nói:
Chị Tử Thần, đảo Thiên Diệp là đầm rồng hang hổ, nếu như hành động thất bại, chị nói xem liệu bọn họ có gặp nguy hiểm đến tính mạng không?
Nếu như đây thật sự là một cái bẫy, chị nghĩ bọn họ đã sớm thăm dò ra thân phận thật sự và ý đồ của chúng ta rồi, nếu không thì không thể nào lại im hơi lặng tiếng như vậy, nhưng điều này cũng chứng tỏ bọn họ tạm thời sẽ không ra tay giết, nếu không thì đã không bố trí tỉ mỉ như vậy; trước khi thực lực của chúng ta chưa hoàn toàn bại lộ, hẳn là bọn họ vẫn có chút băn khoăn. Dù sao, cần phải giết nhiều nhân viên công vụ chính phủ như vậy, đảo Thiên Diệp dù hung tàn đến thế nào nhưng nếu không nắm chắc mười phần, bọn họ tất nhiên sẽ không dám mạo hiểm quá nhiều. Cho nên bây giờ, chúng ta cần phải cẩn thận ứng đối, tránh khiến cả bàn cờ đều thua...
Em chẳng những phải gặp được cô ấy mà còn phải thuyết phục cô ấy giúp đỡ nữa, em có nắm chắc không?
Lưu Tử Thần hỏi với vẻ chờ mong.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.